Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 416: Thánh chỉ hai chọn một.



Khác với Tô Hiến Thành, Đỗ Anh Vũ mặc dù về trễ những ngủ rất ngon, gần như chẳng có bất cứ vướng bận tâm lý nào cả.

Bình minh vừa ló dạng, đồng hồ sinh học lại bắt hắn bật dậy, ngáp ngắn ngáp dài, chuẩn bị qua loa một chút rồi chạy ra hậu viện luyện đao thay cho tập thể dục buổi sáng, việc này Đỗ Anh Vũ hắn đã sớm rèn thành thói quen.

Cổ nhân nói luyện võ như đi ngược dòng nước, từ đó suy ra nếu bỏ tập một ngày thì tất phải luyện hai ngày mới có thể bù đắp lại được, Đỗ Anh Vũ hắn rất bận, không có thời gian để luyện bù, hoặc cũng vì lười biếng nên buộc phải chăm chỉ, nghe qua thì rất mâu thuẫn thế nhưng đó lại là sự thực.

Thân thể của Đỗ tiểu tử hiện tại đang tuổi ăn tuổi lớn, cũng là giai đoạn hoàng kim để luyện chắc căn cơ, vung vẩy bội đao trên tay, động tác của hắn rất chậm, múa đao tựa như đang đánh Thái Cực Quyền, cẩn trọng từng ly trừng tí kết hợp đao pháp, bộ pháp cùng từng nhịp điệu của hơi thở.

Bản đao kinh này là Lý Ứng để lại cho hắn, chiêu số bên trong vô cùng giản đơn, thế nhưng đại đạo là tối giản, võ công thời kì này truy cầu sự thực dụng, Đỗ Anh Vũ rất thích loại đao pháp này.

Đỗ Anh Vũ dựa vào nó, kết hợp với Phi Ưng Bộ cùng Long Hổ Bộ liền có thể đánh ra hai loại khí thế khác nhau.

Phi Ưng Bộ chủ tốc, dĩ khoái bất phá.

Long Hổ Bộ chủ thế, bất động như sơn, động như núi lở.

Đỗ Anh Vũ từng thử kết hợp hai loại bộ pháp này với nhau, mặc dù chỉ mới đạt được hình thái ban đầu thế nhưng vẫn có thể coi như không thệ.

Hắn tạm gọi loại công pháp này là Long Thể Ưng Thân.

Lúc này thân thể hắn nửa trên để trần, các khối cơ kéo căng như cánh cung, hạ bàn vững trải, mỗi bước đi đều như thiên quân vạn mã hành tẩu.

Đối với luyện võ, Đỗ Anh Vũ rất cầu toàn, truy cầu sự hoàn hảo đến cực đoan, có thể tốc độ luyện thật chậm rãi nhưng từ mọi góc độ, lực đạo, tiết tấu... một thứ cũng không thể sai lệch.

Trong mắt của Đỗ Anh Vũ lúc này, thời gian, không gian giống như đều không tồn tại, chỉ có duy bản thân hắn cùng đao trên tay.

Khoảng nửa canh giờ sau, Quách Ngọc Như xách theo ngái ngủ khả ải A Ly chạy tới hậu viện, ban đầu nàng là muốn gọi hắn tới dùng điểm tâm, thế nhưng khi thấy Đỗ Anh Vũ tập luyện vô cùng nhập tâm thì liền đứng đó, yên lặng chờ đợi.

Toàn thân Đỗ Anh Vũ lúc này đỏ ửng, mồ hôi tuôn ra như tắm, nhưng rất nhanh liền bốc hơi thành hơi nước, cái trạng này Quách Ngọc Như rất quen thuộc, nàng không khỏi hơi cau mày liễu lại, thầm nhủ:

“Vậy mà đã tới Tụ Khí Cảnh, nhanh như vậy?”

Người đạt đến cảnh giới Tụ Khí có thể thoát chân khí ra khỏi lỗ chân lông, thậm trí nếu dùng Chân Khi chuyển hoá thành Ngạch Khí, sau thì dùng Ngạch Khí bao phủ lấy toàn thân thì có chống đỡ được cả đao kiếm mũi tên.

Quách Ngọc Như bắt đầu nhớ lại thời điểm Đỗ Anh Vũ bắt đầu luyện võ, đó là từ ba năm trước, tên nhãi này chỉ mất ba năm để hoàn thành giai đoạn Luyện Thể, xông tới Tụ Khí, tốc độ này thật sự quá nhanh, nếu không phải là nàng hằng ngày tận mắt chứng kiến Đỗ Anh Vũ điên cuồng luyện đao thì hắn sẽ cho rằng hắn là đang qua loa đốt cháy giai đoạn.

Hơn ai hết, nàng biết rõ Đỗ Anh Vũ đối với luyện thể rất tỉ mịt cẩn trọng, luôn cố gắng đào móc tiềm năng thân thể của mình đến mức tối đa.

Cơ thể của Đỗ tiểu tử trời sinh có tính bền dẻo, có thể phục hồi rất nhanh, nếu là người bình thường, ở cái độ tuổi này cần phải có quãng nghĩ giữa những ngày rèn luyện để tránh làm tổn thương căn cơ, người xưa chính là có câu dục tốc bất đạt chính là vì lẽ đó.

Thấy nhưng Đỗ Anh Vũ hoàn toàn không cần, con hàng này chỉ cần ngủ qua một đêm là ngày hôm sau lại có thể Long sinh hoạt hổ, hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi hay tổn thương gì hết.

Thật sự là quái thái.

Ngoài ra, trước đó Đỗ Anh Vũ còn được Vi Oánh Phi trợ giúp dùng Độc luyện thể, thế nên căn cốt của hắn càng giống như được thoát thai tẩy tuỷ, huyệt mạch sớm đã được thông suốt.

Con đường võ đạo của hắn do vậy mà mở rộng, hoàn toàn không có chướng ngại, giai đoạn đầu có thể nói Đỗ Anh Vũ đột phá không có bình cảnh, thế nên vốn dĩ cần có mười năm để luyện thể, hẳn chỉ dùng vỏn vẹn ba năm để hoàn thành.

Hoàn thành xong xuôi bài tập, Đỗ Anh Vũ từ bên trong trạng thái tử luyện trở về với thực tại, hắn buông đao, ngoái đầu nhìn lại, hướng về Quách Ngọc Như cùng A Ly cười sáng lạng.

- Cô cô, chào buổi sáng!

Khoảng nửa giờ sau, Đỗ Anh Vũ tắm rửa thay y phục, ba người bọn hắn cùng nhau dùng điển tâm.

Một buổi sáng bình thường của Đỗ Anh Vũ đều là như vậy, Đỗ Anh Vũ thật lòng yêu thích kiểu sinh hoạt buổi sáng như vậy.

Chỉ đáng tiếc, thời gian yên bình như vậy e rằng chẳng còn lại được là bao lâu.

Dùng điểm tâm xong xuôi, Quách Ngọc Như đột nhiên hỏi:

- A Vũ, bao giờ ngươi đi?!

- Nhanh thì sang tháng, chậm nhất là cuối xuân, vẫn là chờ lão Mạc trở về. - Đỗ Anh Vũ thoải mái đáp.

Quách Ngọc Như nghe xong thì gật đầu, nàng bỗng nhoẻn cười nói:

- Lần này ta đi cùng ngươi.

Lời này nàng đã từng nói, hiện tại chỉ là khẳng định lại.

Đỗ Anh Vũ không vội đồng ý hay phản đối, hắn một bên trêu chọc A Ly, một bên nói:

- Cô cô, A Ly nàng còn nhỏ, cần phải có người săn sóc, hơn nữa cô cô hẳn cũng biết, lần này lên Bắc ta không phải lén lút mà đi như trước, ta là mang theo công vụ, chỉ e là không tiện...

Quách Ngọc Như cười như không cười, nhìn chằm chằm vào họ Đỗ, Đỗ Anh Vũ bình thản cùng nàng đối mặt, đây là hắn nói thật, không phải qua loa nàng.

Hắn lập tức chứng minh, không biết bằng cánh nào mà từ ống tay áo rút ra một cái văn kiện, phía trên có con ấn đỏ của Hồng Lư Tự.

Lệnh bổ nhiệm, chức vụ Hồng Lư Tự Thiếu Khanh.

Quách Ngọc Như nhìn vào tấm sắc lệnh này, sau lại nhìn Đỗ Anh Vũ, nàng chậm rãi nói:

- A Vũ, người khi đó cứu Mạc Hiển Tích đại nhân, chính là đã sớm tính toán chuyện này sao?

Đỗ Anh Vũ nhún vai, mỉm cười không đáp...

Sự im lặng chính là một dạng đáp án.

Quách Ngọc Như trầm ngâm một chút, xong rồi ngẩng đầu nhìn lên, uyển chuyển cười một tiếng:

- Thế nhưng ta là vẫn muốn đi!

Ách!

Đỗ Anh Vũ mộng bức, chớp chớp đôi mắt tròn to.

Hắn vậy mà không biết cô cô của hắn cũng có một mặt trẻ con như vậy đấy.

...

Cùng thời điểm, tại một nơi khác.

Kinh Thành, Hoàng Cung Thư Phòng.

Lão nhân khoác long bào, giống như thường ngày phê duyệt đủ loại tấu chương, vừa xem đến một bản tấu thì chợt thở dài, duỗi mắt xuống bên dưới, nhìn một lão bạch y quan viên.

- Mạc Ái Khanh, những năm qua làm khó ngươi rồi!

Mạc Hiển Tỉnh đứng tại chính điển, cả người lão có một loại khí thế bình thản mà xuất trần, tiên phong đạo cốt, nhìn tựa như một cao nhân đắc đạo chứ không phải quan viên.

Nghe thấy lời của Nhân Tông, lão Mạc khẽ khom người, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, chắp tay nói:

- Bệ Hạ, cổ nhân nói, đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường, lão thần những năm nay thu hoạch được rất nhiều, không có khổ.

Lão Mạc cũng không phải khiêm tốn, một năm qua lão đã đi rất nhiều, làm rất nhiều, có thể hôm nay tại Đông Hải, ngày mai liền chạy tới Quảng Tây, có thể hôm nay lão dạy học, ngày mai liền xử lý hành chính công vụ.

Người xưa nói, nhà có một lão như có một bảo, đối với Đỗ Anh Vũ, giá trị của Mạc Hiển Tích còn hơn cả một bảo vật thông thường.

Từ việc nông án cho đến chuyện binh tốt, từ thương nghiệp cho đến án luật, lão Mạc đều có thể giúp Đỗ Anh Vũ xử lý đâu vào đấy.

Một năm qua, có lẽ là một năm Mạc Hiển Tích bận rộn nhất, nhưng cũng là đặc sắc nhất, làm việc với những người trẻ tuổi, tâm cảnh của lão Mạc giống như mở rộng, cả người trẻ lại, nhiệt huyết năm xưa tưởng như đã bị thời gian hào mòn nay một lần nữa có thể sống dậy.

Ngược lại, Nhân Tông một năm không thấy, tiều tụy cứ như là mười năm.

Quả nhiên kinh thành xưa này chưa từng là nơi tốt đẹp để dưỡng lão, thời gian qua, lão hoàng đế trải qua không dễ chịu chút nào.

Bệ Hạ thở dài, chợt nói:

- Ái khanh... thật không muốn trở lại sao?

Mạc Hiển Tỉnh mỉm cười, khẽ lắc đầu, kính cẩn thưa:

- Tạ ơn Bệ Hạ nhớ thương, hạ thần có thẹn, không có mặt mũi nào trở lại, hơn thế nữa, so với Đoàn đại nhân cùng Lê đại nhân, hạ thần không thể sánh nổi, chi bằng dùng chút sức mọn báo đáp ân tình của Bệ Hạ tại biên cương.

Nghe Mạc Hiển Tích nói vậy, Bệ Hạ cũng không cách nào, lại nói, ngày đó Đỗ Anh Vũ cùng Nhân Tông có một giao hẹn, thậm trí Đỗ tiểu công tử còn lập xuống quân lệnh trạng, nói ba năm sau sẽ biến vùng đất Hải Đông hoang vu thành một nơi phồn hoa rực rỡ.

Tất nhiên đó chỉ là một kiểu nói, đối với Nhân Tông, chỉ cần thằng nhãi này rèn luyện được một chút kinh nghiệm là đủ, thế nhưng rõ ràng Đỗ Anh Vũ làm được hơn thế.

Có kính hỉ, có cả kinh hãi.

Ánh mắt Bệ Hạ nhìn về báo cáo công việc của Hải Đông Đạo năm nay, cộng với việc cùng người Tráng đạt thành hiệp nghĩ, trong vòng năm năm sẽ chuyển giao hai Động Vật Dương cùng Vật Ác lại cho Đại Việt, trong lòng Bệ Hạ đột nhiên có điểm thắc mắc, bèn nói:

- Mạc Ái Khanh, Yên Hưng Thành thật tốt như vậy sao?

Mạc Hiển Tình nghe Nhân Tông, khuôn mặt thoáng đổi, hơi cúi đầu đáp:

- Yên Hưng là chốn xa xôi, cảnh vật con người đều hoang vu quê mùa, chỉ là chốn biên cương, thường thường không có gì lạ mà thôi...

Nhân Tông nghe vậy chỉ ồ lên một tiếng, khẽ lắc đầu rồi phất tay cho Mạc Hiển Tích cáo lui.

Lão Mạc vừa đi, lão Nội Thị không biết trốn góc nào liền xuất hiện.

Bệ Hạ liếc mắt nhìn Ngô Quý Thường, lão thái giám thì cùi thấp đầu, chắp tay đứng đó giống như nhận mệnh.

- Quý Thường...

- Có lão nô...

- Thay ta đến Hải Đông Đạo một chuyến!

Vừa dứt lời, Bệ Hạ từ trên bàn rút ra hai chương sắc lệnh, trong lòng chợt nhớ đến hình ảnh cửa thằng nhóc năm nào, đột nhiên cảm thấy hết sức hoang đường, cuối cùng thì bật cười, thều thào nói:

- Aizz! Có chơi có chịu, hai cái này ngươi đều đưa cho hắn, bảo thằng nhãi ranh đó trong hai tờ thanh chỉ chọn lấy một.

Lão nội thị nghe xong thì ánh mắt trợn ngược, sững sờ có chút không thể tin.

Mẹ nó, hắn sống bao năm nay hầu hạ bên cạnh Bệ Hạ, vậy mà lần đầu tiên chứng kiến việc “thánh chỉ hai chọn một” đấy?!

...