Lúc Mạc Hiển Tích rời khỏi hoàng cung, phía bên ngoài đã có hai cỗ xe ngựa chờ sẵn.
Một của bản thân lão Mạc, một là đến từ Tô Chính.
Lần nữa nhìn thấy rể hiền, kẻ đưa mình vào lao ngục, kì lạ thay, nội tâm Mạc Hiển Tích cũng chẳng có bao nhiêu oán hận.
Tô Chính thì đứng đó, khom người cúi đầu, nhìn giống như một đứa trẻ đang chờ đợi phụ huynh khiển trách.
Gần hai năm qua hắn tạm quản Mạc phủ, giống như lời hắn hứa, sẽ không để Mạc phủ suy bại, Tô Chính thật làm được.
Thế nhưng mặc cho Tô Chính có ba đầu sáu tay, hắn cũng không ngăn được việc Mạc phủ thời gian qua nhận đủ lời rèm pha ghẻ lạnh, đệ tử Mạc gia ngày xưa phong quang rực rỡ bao nhiêu, lúc này đến cả hành tẩu đều phải cúi thấp đầu xuống.
Suy cho cùng, toàn bộ vinh nhục của Mạc gia xưa nay đều chỉ dựa vào một mình Mạc Hiển Tích. Trước khi có Mạc Hiển Tích, họ Mạc cùng lắm cũng chỉ có thể tính là một “thư hương gia tộc”, một dạng dòng dõi văn nhã có học vấn mà thôi, tất cả đều dựa vào Mạc Hiển Tích mà vinh hiển, đây là sự thật trần trụi.
Thời điểm đó, người nhà họ Mạc đều tôn sùng Mạc Hiển Tích như thánh sống, bản thân chỉ cần thắp nhang cúng bái liền đủ, kết quả đa phần đám người đều sống như cây tầm gửi dựa vào đại thụ mà vươn lên.
Ai mà nghĩ tới thế dạo xoay vần, biến cố đột nhiên xảy ra, đám người xưa nay chỉ biết dựa dẫm vào một mình Mạc lão liền giống như con bè rách nát gặp phải bão biển, hoàn toàn không chịu nổi một đòn.
Nhân tính lúc này mới lộ rõ, cây đổ, đàn khỉ tan rã, thậm chí có không ít bàng chi lẫn thân bằng cố hữu còn vạch rõ quan hệ với lão Mạc, sợ vì liên đới với Mạc Hiển Tích mà ảnh hưởng đến hoạn lộ sau này.
Chỉ là... Mạc lão vậy mà lại có thể quật khởi, lại lần nữa làm quan, dù chức trách không còn lớn như xưa thế nhưng đây chẳng khác nào một cái vả mặt cho đám người qua cầu rút ván kia.
Nhiều khi ngẫm lại, Mạc Hiển Tích lại cảm thấy thật khôi hài, lão chưa từng nghĩ Mạc gia của lão lại ô hợp như vậy, yếu ớt không chịu nổi một đòn như vậy.
Cũng chưa từng nghĩ những người mà bản thân kết giao bao năm lại có thể trở mặt nhanh như vậy.
Dùng lễ đối đãi với người chẳng lẽ là sai sao?
Mạc Hiển Tích suy nghĩ về điều này rất nhiều, lão không hề oán hận bọn hắn, chỉ là thuần tuý nghĩ về cách đối nhân xử thể của mình rốt cuộc sai ở đâu mà thôi.
Tái ông thất mã, chưa biết là họa hay là phúc, qua lần này cũng xem như là một bài học cảnh tỉnh lão Mạc, lão phải công nhận Tô Chính ngày đó nói đúng, lão Mạc đã quá coi trọng đám văn nhân chỉ giỏi nói mồm, đàm bình trên giấy, ngược lại làm lơ trước những người có thực tài.
Mạc gia nếu có một này có thể trọng tu trở lại, Mạc Hiển Tích tự nhiên phải thay đổi cách thức cũng như đối tượng đầu tư của mình.
Tô Chính cùng Mạc Hiển Tích nhìn nhau, nội tâm của hai cha con đều biến hóa phức tạp, lão Mạc lắc đầu thở dài, giang tay lên, Tô Chính hiểu ý, vội chạy tới đỡ lấy tay lão, nâng lão lên xe.
- Mang ta hồi phủ - Lão Mạc nói:
- Vâng, thưa nhạc phụ đại nhân.
Chiếc xe ngựa lộc cộc lăn bánh trên đường, lão Mạc nhìn qua cửa sổ, cảnh vật kinh thành vẫn vậy, có lẽ thiên tai khiến nó ảm đạm đi đôi phần, thế nhưng phồn hoa vẫn như cũ.
Có điều, mặc kệ nó có đẹp đẽ ra sao cũng không thể khiến tâm tư của lão Mạc nổi lên một gợn sóng.
Lúc này, Mạc Hiển Tích bình thản giống như người qua được, có lẽ đối với lão, kinh thành đã không còn phù hợp với bản tâm của lão nữa rồi.
Không phải Mạc Hiển Tích nản lòng thoái trí, chỉ là lão ngộ ra được một số điều, tìm ra được một số thứ tưởng chừng như đánh mất từ lâu.
Cảnh còn người mất. Kinh thành không đổi, là lão thay đổi.
Mạc Hiển Tích giống như chút đi gánh nặng, lão chợt quay sang nhìn Tô Chính, thuận miệng nói:
- Nếu ngươi có thời gian, qua thăm A Ly chuyến, nàng rất nhớ ngươi...
Tô Chính thoáng sững người, nhẹ nhàng cười, cúi đầu chắp tay:
- Cẩn tuân nhạc phụ đại nhân.
Tô Chính là đang chờ đợi lời này.
A Ly có thể xem như là cầu nối giữa mối quan hệ giữa hai người, lão Mạc cho phép Tô Chính thăm A Ly, như vậy nghĩa là lão chưa có đoạn tuyệt với Tô Chính.
Chẳng mấy chốc, xe ngựa mang hai người trở lại Mạc Phủ, vừa mời bước vào còn chưa ấm chỗ, hạ nhân đã chạy lên thông báo có ba nhà gửi cho Mạc Hiển Tích bái thiếp, mong được cầu kiến.
Mạc Hiển Tích nghe vậy liền trầm ngâm, vuốt nhẹ chòm râu bạc, thầm nhủ
Quả như vô sự không đên điện tam bảo, lão Mạc ta ở biên cương chẳng ai hỏi han, vừa có tin mang được đất đai trở lại liền có người xuất hiện.
Nhân tính... quả nhiên rất chân thật.
- Là những ai gửi bái thiếp? - Lão Mạc hỏi:
- Bẩm lão gia, là Đỗ phủ, Đoàn phủ cùng Lê phủ...
Mạc Hiển Tích thầm tính toán, người của Đỗ phủ cùng Đoàn phủ muốn gặp lão, lão hiểu được, thế nhưng người Lê phủ muốn gặp ta là có mục đích gì?
Mối quan hệ giữa hai họ Lê cùng Mục có thể gọi là tương ái tương sát, yêu hận tình thù, vô cùng cẩu huyết.
Mạc Hiển Tích cảm thấy giữa Lê thị cùng mình, giao tình hẳn là không thân thiết đến mức thăm hỏi lẫn nhau.
Tô Chính đứng bên cạnh thì giống như nghĩ đến cái gì, chợt hỏi lại gã gia nô:
- Là Lê phủ nào?
- Dạ bẩm, là phủ của Binh Bộ Thượng Thư ạ.
Mạc Hiển Tích duỗi mắt nhìn Tô Chính ra vết thăm dò, rất nhanh từ chỗ gã con rể biết được đáp án.
Người muốn gặp lão không phải là Lê Bá Ngọc là là Lê Vương Lê Viễn Sơn.
Đầu năm nay Lưu Khánh Đàm cao thăng Thái Uý, Lê Viễn Sơn thay thế họ Lưu, chấp hưởng vị trí binh bộ thượng thư, từ đó kinh thành liền có hai Lê Phủ.
Chỉ có điều, từ ngày nhập chức, Lê Viễn Sơn rất điệu thấp, ít cùng đám quan lại trong triều giao du, nay lại chủ động hẹn Mạc Hiển Tích, lão Mạc nhất thời không đoán được ý đồ của đối phương là gì.
- Nhạc phụ, ngài có muốn gặp nhau không? - Tô Chính chợt hỏi.
Mạc Hiển Tích lặng người nghĩ suy một hồi, vuốt chỏm râu, khẽ gật đầu:
- Chân Đăng Lê Thị là khách quý của Hải Đông Đạo, ta, không thể không cho bọn hắn thể diện được.
Tô Chính nghe vậy thì giật nảy cả mình, không phải vì lão Mạc đồng ý gặp họ Lê, mà bởi lý do của lão...
Chỉ bởi vì Lê thị là khách quý của Hải Đông Đạo?
...
Tô thị trà lâu, đầu giờ chiều.
Mạc Hiển Tích lão nhân theo hẹn mà đến. Địa bàn mặc dù của thuộc về họ Tô, nhưng Lê Viễn Sơn mới là người bao lấy sương phòng.
Hành động đảo khách thành chủ này không khiến người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại cho rằng Lê Vương cho đủ thành ý.
Tô Chính dẫn lão Mạc đi lên, sau thì tự giác lui đi xuống.
Nếu là ngày xưa, Tô Chính hẳn sẽ cùng cha vợ của mình bước vào, chỉ là hiện tại...
Aizz!
Mặc dù Mạc lão tỏ vẻ không muốn nhắc lại, thế nhưng suy cho cùng Tô Chính đáy lòng có thẹn.
Niềm tin giữa người với người như là que diêm, cháy một lần liền thành tro tàn.
Lão Mạc có thể tha thứ cho Tô Chính, thế nhưng tin tưởng lần nữa thì không.
Thấy Tô Chính rời đi, Mạc Hiển Tích cũng không lên tiếng ngăn cản, ra hiệu cho hạ nhân mở cửa, lão một mình bước vào bên trong phòng.
Hồng môn yên tự nhiên không có, chỉ có một bàn tiếng rượu đơn giản bày ra trước mắt lão.
Lê Viễn Sơn đã chờ sẵn từ lâu, thấy lão Mạc xuất hiện liền niềm nở chạy lên tiếp đón:
- Mạc đại nhân, kính ngưỡng đã lâu...
- Lê Vương khách khí rồi!
Cả hai làm ra dấu mời, song song tiến về bàn.
Hai người xưa nay không có giao tình, thế nhưng Mạc Hiển Tích từng tại Hải Đông Đạo xử lý rất nhiều công vụ liên quan tới Chân Đăng Lê thị, thế cho nên cũng không khó bắt lấy chủ đề chung.
Lê Viễn Sơn hào sảng, Mạc Hiển Tích lễ độ, hai người như hai thái cực tại chỗ giao lưu lại không có điểm nào không phù hợp.
Qua ba tuần trà, Lê Viễn Sơn ánh mắt hơi đổi, ra vẻ cảm thán mà nói:
- Mạc đại nhân, bổn vương nghe nói... ngày từ chỗ người Tráng trở lại, là thu lại được hai động Vật Dương, Vật Ác cho Bệ Hạ, thật sự tráng thay Đại Việt ta, trong lòng dâng lên kính ngưỡng, nhịn không được mà mạo muội mời đại nhân tới đây, mong đại nhân chớ trách.
Mạc Hiển Tích nghe vậy, lòng có chút giao động, bên ngoài lại bình thản như không, lão nâng chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm:
- Lê Vương, tin tức của ngài... quả nhiên nhạy bén!
Quả đúng như lão Mạc thầm đoán, Lê Viễn Sơn là vì cái hai động Vật Dương, Vật Ác mà tới.
Mạc Hiển Tích gián tiếp thừa nhận, đưa mắt nhìn Lê Vương, tựa như đã sớm đoán được ta đồ của họ Lê, đang chờ xem đối phương phản ứng như thế nào.
Kỳ thật cũng không thể trách Lê Viễn Sơn sốt ruột vồn vã chủ động mời Mạc Hiển Tích tới đây.
Hai động Vật Dương, Vật Ác đối người khác có thể là chỉ là gân gà thế nhưng đối với Lê Viễn Sơn lại thứ bắt buộc phải có.
Vật Dương, Vật Ác nằm liền kề ngay cửa ngõ phía Bắc của Chân Đăng, nếu Lê Viễn Sơn có thể sát nhập thành một khu thì chính là tuyệt phối.
Nhưng nếu ngược lại, nó thuộc về thế lực đối lập với họ Lê, vậy chẳng phải nói vùng đất Chân Đăng tứ bề bị cô lập hay sao?
Hoàng tộc Lý thị xưa nay e ngại Lê Viễn Sơn vì thứ nhất hắn nắm binh lực, thứ hai hắn quản cả một vùng biên cương rộng lớn tại phía Bắc, ném chuột sợ vỡ bình, vì lo ngại Lê Viễn Sơn lúc nào cũng có thể ngả hướng theo phía Bắc Triều thế nên hoàng tộc không dám mảy may động vào y, Chân Đăng Lê Thị chẳng khác nào có một tấm Kim Bài Miễn Tử.
Thế nhưng nếu có nhánh đại quân chốt chặn tại phía trên, cụ thể là tại hai Động Vật Dương, Vật Ác, toàn bộ lợi điểm của Chân Đăng Lê thị xưa ánh đều sẽ mất sạch, tình thế liền biến thành khốn thú trong chuồng, chỉ có thể để mặc cho người khác xoay chuyển.
Tất nhiên, đây chỉ là mong muốn đơn phương của Lê Viễn Sơn, Mạc Hiển Tích thứ nhất không có đủ thẩm quyền, thứ hai cũng cũng chẳng có nghĩa vụ phải thành toàn cho hắn.
Lão Mạc chỉ là Hồng Lư Tự Khanh, không phải Tiết Độ Sứ hay Quan Sát Sứ để có quyên kích chi phoos đất đai, hơn nữa đối với việc này Bệ Hạ rõ ràng là đã có chủ ý, Mạc Hiển Tích không có ngu xuẩn mà đi đối nghịch lại.
Trước lúc về kinh, Mạc Hiển Tích đã cùng Đỗ Anh Vũ sớm bàn qua chuyện này, Mạc Hiển Tích cho rằng nên nhã nhận từ chối, dù sao lão Mạc hiện tại cũng không sợ mất lòng ai.
Đỗ Anh Vũ thì có vài đối sách khác, thế nhưng hết thẩy tiền đề chính cần Mạc Hiển Tích không đồng ý cũng không chối từ.
Mạc Hiển Tích cần phải treo giá.
...
Một của bản thân lão Mạc, một là đến từ Tô Chính.
Lần nữa nhìn thấy rể hiền, kẻ đưa mình vào lao ngục, kì lạ thay, nội tâm Mạc Hiển Tích cũng chẳng có bao nhiêu oán hận.
Tô Chính thì đứng đó, khom người cúi đầu, nhìn giống như một đứa trẻ đang chờ đợi phụ huynh khiển trách.
Gần hai năm qua hắn tạm quản Mạc phủ, giống như lời hắn hứa, sẽ không để Mạc phủ suy bại, Tô Chính thật làm được.
Thế nhưng mặc cho Tô Chính có ba đầu sáu tay, hắn cũng không ngăn được việc Mạc phủ thời gian qua nhận đủ lời rèm pha ghẻ lạnh, đệ tử Mạc gia ngày xưa phong quang rực rỡ bao nhiêu, lúc này đến cả hành tẩu đều phải cúi thấp đầu xuống.
Suy cho cùng, toàn bộ vinh nhục của Mạc gia xưa nay đều chỉ dựa vào một mình Mạc Hiển Tích. Trước khi có Mạc Hiển Tích, họ Mạc cùng lắm cũng chỉ có thể tính là một “thư hương gia tộc”, một dạng dòng dõi văn nhã có học vấn mà thôi, tất cả đều dựa vào Mạc Hiển Tích mà vinh hiển, đây là sự thật trần trụi.
Thời điểm đó, người nhà họ Mạc đều tôn sùng Mạc Hiển Tích như thánh sống, bản thân chỉ cần thắp nhang cúng bái liền đủ, kết quả đa phần đám người đều sống như cây tầm gửi dựa vào đại thụ mà vươn lên.
Ai mà nghĩ tới thế dạo xoay vần, biến cố đột nhiên xảy ra, đám người xưa nay chỉ biết dựa dẫm vào một mình Mạc lão liền giống như con bè rách nát gặp phải bão biển, hoàn toàn không chịu nổi một đòn.
Nhân tính lúc này mới lộ rõ, cây đổ, đàn khỉ tan rã, thậm chí có không ít bàng chi lẫn thân bằng cố hữu còn vạch rõ quan hệ với lão Mạc, sợ vì liên đới với Mạc Hiển Tích mà ảnh hưởng đến hoạn lộ sau này.
Chỉ là... Mạc lão vậy mà lại có thể quật khởi, lại lần nữa làm quan, dù chức trách không còn lớn như xưa thế nhưng đây chẳng khác nào một cái vả mặt cho đám người qua cầu rút ván kia.
Nhiều khi ngẫm lại, Mạc Hiển Tích lại cảm thấy thật khôi hài, lão chưa từng nghĩ Mạc gia của lão lại ô hợp như vậy, yếu ớt không chịu nổi một đòn như vậy.
Cũng chưa từng nghĩ những người mà bản thân kết giao bao năm lại có thể trở mặt nhanh như vậy.
Dùng lễ đối đãi với người chẳng lẽ là sai sao?
Mạc Hiển Tích suy nghĩ về điều này rất nhiều, lão không hề oán hận bọn hắn, chỉ là thuần tuý nghĩ về cách đối nhân xử thể của mình rốt cuộc sai ở đâu mà thôi.
Tái ông thất mã, chưa biết là họa hay là phúc, qua lần này cũng xem như là một bài học cảnh tỉnh lão Mạc, lão phải công nhận Tô Chính ngày đó nói đúng, lão Mạc đã quá coi trọng đám văn nhân chỉ giỏi nói mồm, đàm bình trên giấy, ngược lại làm lơ trước những người có thực tài.
Mạc gia nếu có một này có thể trọng tu trở lại, Mạc Hiển Tích tự nhiên phải thay đổi cách thức cũng như đối tượng đầu tư của mình.
Tô Chính cùng Mạc Hiển Tích nhìn nhau, nội tâm của hai cha con đều biến hóa phức tạp, lão Mạc lắc đầu thở dài, giang tay lên, Tô Chính hiểu ý, vội chạy tới đỡ lấy tay lão, nâng lão lên xe.
- Mang ta hồi phủ - Lão Mạc nói:
- Vâng, thưa nhạc phụ đại nhân.
Chiếc xe ngựa lộc cộc lăn bánh trên đường, lão Mạc nhìn qua cửa sổ, cảnh vật kinh thành vẫn vậy, có lẽ thiên tai khiến nó ảm đạm đi đôi phần, thế nhưng phồn hoa vẫn như cũ.
Có điều, mặc kệ nó có đẹp đẽ ra sao cũng không thể khiến tâm tư của lão Mạc nổi lên một gợn sóng.
Lúc này, Mạc Hiển Tích bình thản giống như người qua được, có lẽ đối với lão, kinh thành đã không còn phù hợp với bản tâm của lão nữa rồi.
Không phải Mạc Hiển Tích nản lòng thoái trí, chỉ là lão ngộ ra được một số điều, tìm ra được một số thứ tưởng chừng như đánh mất từ lâu.
Cảnh còn người mất. Kinh thành không đổi, là lão thay đổi.
Mạc Hiển Tích giống như chút đi gánh nặng, lão chợt quay sang nhìn Tô Chính, thuận miệng nói:
- Nếu ngươi có thời gian, qua thăm A Ly chuyến, nàng rất nhớ ngươi...
Tô Chính thoáng sững người, nhẹ nhàng cười, cúi đầu chắp tay:
- Cẩn tuân nhạc phụ đại nhân.
Tô Chính là đang chờ đợi lời này.
A Ly có thể xem như là cầu nối giữa mối quan hệ giữa hai người, lão Mạc cho phép Tô Chính thăm A Ly, như vậy nghĩa là lão chưa có đoạn tuyệt với Tô Chính.
Chẳng mấy chốc, xe ngựa mang hai người trở lại Mạc Phủ, vừa mời bước vào còn chưa ấm chỗ, hạ nhân đã chạy lên thông báo có ba nhà gửi cho Mạc Hiển Tích bái thiếp, mong được cầu kiến.
Mạc Hiển Tích nghe vậy liền trầm ngâm, vuốt nhẹ chòm râu bạc, thầm nhủ
Quả như vô sự không đên điện tam bảo, lão Mạc ta ở biên cương chẳng ai hỏi han, vừa có tin mang được đất đai trở lại liền có người xuất hiện.
Nhân tính... quả nhiên rất chân thật.
- Là những ai gửi bái thiếp? - Lão Mạc hỏi:
- Bẩm lão gia, là Đỗ phủ, Đoàn phủ cùng Lê phủ...
Mạc Hiển Tích thầm tính toán, người của Đỗ phủ cùng Đoàn phủ muốn gặp lão, lão hiểu được, thế nhưng người Lê phủ muốn gặp ta là có mục đích gì?
Mối quan hệ giữa hai họ Lê cùng Mục có thể gọi là tương ái tương sát, yêu hận tình thù, vô cùng cẩu huyết.
Mạc Hiển Tích cảm thấy giữa Lê thị cùng mình, giao tình hẳn là không thân thiết đến mức thăm hỏi lẫn nhau.
Tô Chính đứng bên cạnh thì giống như nghĩ đến cái gì, chợt hỏi lại gã gia nô:
- Là Lê phủ nào?
- Dạ bẩm, là phủ của Binh Bộ Thượng Thư ạ.
Mạc Hiển Tích duỗi mắt nhìn Tô Chính ra vết thăm dò, rất nhanh từ chỗ gã con rể biết được đáp án.
Người muốn gặp lão không phải là Lê Bá Ngọc là là Lê Vương Lê Viễn Sơn.
Đầu năm nay Lưu Khánh Đàm cao thăng Thái Uý, Lê Viễn Sơn thay thế họ Lưu, chấp hưởng vị trí binh bộ thượng thư, từ đó kinh thành liền có hai Lê Phủ.
Chỉ có điều, từ ngày nhập chức, Lê Viễn Sơn rất điệu thấp, ít cùng đám quan lại trong triều giao du, nay lại chủ động hẹn Mạc Hiển Tích, lão Mạc nhất thời không đoán được ý đồ của đối phương là gì.
- Nhạc phụ, ngài có muốn gặp nhau không? - Tô Chính chợt hỏi.
Mạc Hiển Tích lặng người nghĩ suy một hồi, vuốt chỏm râu, khẽ gật đầu:
- Chân Đăng Lê Thị là khách quý của Hải Đông Đạo, ta, không thể không cho bọn hắn thể diện được.
Tô Chính nghe vậy thì giật nảy cả mình, không phải vì lão Mạc đồng ý gặp họ Lê, mà bởi lý do của lão...
Chỉ bởi vì Lê thị là khách quý của Hải Đông Đạo?
...
Tô thị trà lâu, đầu giờ chiều.
Mạc Hiển Tích lão nhân theo hẹn mà đến. Địa bàn mặc dù của thuộc về họ Tô, nhưng Lê Viễn Sơn mới là người bao lấy sương phòng.
Hành động đảo khách thành chủ này không khiến người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại cho rằng Lê Vương cho đủ thành ý.
Tô Chính dẫn lão Mạc đi lên, sau thì tự giác lui đi xuống.
Nếu là ngày xưa, Tô Chính hẳn sẽ cùng cha vợ của mình bước vào, chỉ là hiện tại...
Aizz!
Mặc dù Mạc lão tỏ vẻ không muốn nhắc lại, thế nhưng suy cho cùng Tô Chính đáy lòng có thẹn.
Niềm tin giữa người với người như là que diêm, cháy một lần liền thành tro tàn.
Lão Mạc có thể tha thứ cho Tô Chính, thế nhưng tin tưởng lần nữa thì không.
Thấy Tô Chính rời đi, Mạc Hiển Tích cũng không lên tiếng ngăn cản, ra hiệu cho hạ nhân mở cửa, lão một mình bước vào bên trong phòng.
Hồng môn yên tự nhiên không có, chỉ có một bàn tiếng rượu đơn giản bày ra trước mắt lão.
Lê Viễn Sơn đã chờ sẵn từ lâu, thấy lão Mạc xuất hiện liền niềm nở chạy lên tiếp đón:
- Mạc đại nhân, kính ngưỡng đã lâu...
- Lê Vương khách khí rồi!
Cả hai làm ra dấu mời, song song tiến về bàn.
Hai người xưa nay không có giao tình, thế nhưng Mạc Hiển Tích từng tại Hải Đông Đạo xử lý rất nhiều công vụ liên quan tới Chân Đăng Lê thị, thế cho nên cũng không khó bắt lấy chủ đề chung.
Lê Viễn Sơn hào sảng, Mạc Hiển Tích lễ độ, hai người như hai thái cực tại chỗ giao lưu lại không có điểm nào không phù hợp.
Qua ba tuần trà, Lê Viễn Sơn ánh mắt hơi đổi, ra vẻ cảm thán mà nói:
- Mạc đại nhân, bổn vương nghe nói... ngày từ chỗ người Tráng trở lại, là thu lại được hai động Vật Dương, Vật Ác cho Bệ Hạ, thật sự tráng thay Đại Việt ta, trong lòng dâng lên kính ngưỡng, nhịn không được mà mạo muội mời đại nhân tới đây, mong đại nhân chớ trách.
Mạc Hiển Tích nghe vậy, lòng có chút giao động, bên ngoài lại bình thản như không, lão nâng chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm:
- Lê Vương, tin tức của ngài... quả nhiên nhạy bén!
Quả đúng như lão Mạc thầm đoán, Lê Viễn Sơn là vì cái hai động Vật Dương, Vật Ác mà tới.
Mạc Hiển Tích gián tiếp thừa nhận, đưa mắt nhìn Lê Vương, tựa như đã sớm đoán được ta đồ của họ Lê, đang chờ xem đối phương phản ứng như thế nào.
Kỳ thật cũng không thể trách Lê Viễn Sơn sốt ruột vồn vã chủ động mời Mạc Hiển Tích tới đây.
Hai động Vật Dương, Vật Ác đối người khác có thể là chỉ là gân gà thế nhưng đối với Lê Viễn Sơn lại thứ bắt buộc phải có.
Vật Dương, Vật Ác nằm liền kề ngay cửa ngõ phía Bắc của Chân Đăng, nếu Lê Viễn Sơn có thể sát nhập thành một khu thì chính là tuyệt phối.
Nhưng nếu ngược lại, nó thuộc về thế lực đối lập với họ Lê, vậy chẳng phải nói vùng đất Chân Đăng tứ bề bị cô lập hay sao?
Hoàng tộc Lý thị xưa nay e ngại Lê Viễn Sơn vì thứ nhất hắn nắm binh lực, thứ hai hắn quản cả một vùng biên cương rộng lớn tại phía Bắc, ném chuột sợ vỡ bình, vì lo ngại Lê Viễn Sơn lúc nào cũng có thể ngả hướng theo phía Bắc Triều thế nên hoàng tộc không dám mảy may động vào y, Chân Đăng Lê Thị chẳng khác nào có một tấm Kim Bài Miễn Tử.
Thế nhưng nếu có nhánh đại quân chốt chặn tại phía trên, cụ thể là tại hai Động Vật Dương, Vật Ác, toàn bộ lợi điểm của Chân Đăng Lê thị xưa ánh đều sẽ mất sạch, tình thế liền biến thành khốn thú trong chuồng, chỉ có thể để mặc cho người khác xoay chuyển.
Tất nhiên, đây chỉ là mong muốn đơn phương của Lê Viễn Sơn, Mạc Hiển Tích thứ nhất không có đủ thẩm quyền, thứ hai cũng cũng chẳng có nghĩa vụ phải thành toàn cho hắn.
Lão Mạc chỉ là Hồng Lư Tự Khanh, không phải Tiết Độ Sứ hay Quan Sát Sứ để có quyên kích chi phoos đất đai, hơn nữa đối với việc này Bệ Hạ rõ ràng là đã có chủ ý, Mạc Hiển Tích không có ngu xuẩn mà đi đối nghịch lại.
Trước lúc về kinh, Mạc Hiển Tích đã cùng Đỗ Anh Vũ sớm bàn qua chuyện này, Mạc Hiển Tích cho rằng nên nhã nhận từ chối, dù sao lão Mạc hiện tại cũng không sợ mất lòng ai.
Đỗ Anh Vũ thì có vài đối sách khác, thế nhưng hết thẩy tiền đề chính cần Mạc Hiển Tích không đồng ý cũng không chối từ.
Mạc Hiển Tích cần phải treo giá.
...