Ma Chủng

Chương 55: Đêm máu



Chương 55: Đêm máu

Bữa trưa diễn ra vô cùng chóng vánh. Điền Đại Chính vẫn còn có ý thăm dò nhưng vì Hứa Tử Du toàn trả lời đóng nên y không thể đào sâu thêm thông tin, song hắn lại không từ chối bất kỳ yêu cầu nào nên sau cùng, y cũng đành bỏ cuộc.

Khi Hứa Tử Du hồi phủ, một vài con cháu trong nhà nhìn hắn có vẻ không được thân thiện cho lắm, thậm chí có một tên tiểu quỷ gan to còn chặn đường hất mặt lên trời. Khổ nỗi, đối phương ra oai chưa được bao lâu thì Điền Kiến Quốc đã xuất hiện ngay sau lưng, vẻ mặt tức giận đến đỏ cả vành tai. Cả ngày hôm đấy, phủ Quốc công chìm trong tĩnh lặng.

“Khuyển tử vô năng đã làm tiên gia phiền muộn, ta nhất định sẽ quản giáo chặt chẽ, mong tiên gia bỏ qua cho.” Điền Kiến Quốc ôm quyền tạ lỗi, dáng vẻ thành khẩn.

Hứa Tử Du mỉm cười: “Tuổi nhỏ vô tri, ta không trách. Huống hồ, nhìn lại thì vừa qua ta cũng gây chú ý nhiều quá.” Hắn nghĩ một lúc: “Chi bằng thế này, gian phòng phía tây ta không động tới, hai căn của gian đông ta cũng không ở. Thời gian tới có lẽ ta chỉ hồi phủ vào mỗi tối mà thôi. Trong quãng thời gian đó, đừng cho ai vào phòng ta là được. Những chuyện khác đại nhân tự mình xử lý, ta không có ý kiến gì.”

Nghe vậy, Tề Quốc công Điền Kiến Quốc hơi thiếu tự nhiên. Lão chỉ muốn hắn có một bầu không gian thoải mái nhất có thể, ai mà ngờ kết cục lại thành ra thế này.

Nếu Hứa Tử Du chủ động tiết lộ thân phận, người trong nhà nhất định sẽ không hó hé gì. Thậm chí còn tự động ngoan ngoãn dọn ra ngoài phủ. Nhưng đấy là chuyện bất khả thi. Muốn hành sự thành công, che giấu thân phận là chuyện tất yếu.

“Phải rồi, đại nhân có biết tu hành giả thường tập trung ở đâu nhiều nhất không?”

Điền Kiến Quốc vuốt râu ngẫm nghĩ.

“Trong cu·ng t·hường hay dành một cung điện cho các tu hành giả tụ tập nhưng gần đây không mấy tấp nập. Trong kinh thì ta từng nghe nói đôi ba chỗ nhưng không cố định. Ta không rõ chuyện của các tiên gia lắm nên sẽ thử thăm dò, trong nay mai sẽ có kết quả.”

“Vạn sự lấy bình an làm đầu. Nếu cảm thấy không ổn, đại nhân nên rút trước, tránh bứt dây động rừng.” Hứa Tử Du đáp: “Chuyện còn lại cứ giao cho ta.”

Điền Kiến Quốc ôm quyền: “Trăm sự cậy nhờ tiên gia.”

Hứa Tử Du gật đầu rồi tiếp tục đả tọa tu hành, cả buổi không tiếp chuyện với người khác. Thậm chí vào bữa tối, hắn cũng không ra dùng bữa chung mà tự ăn trong phòng.

Hứa Tử Du nghi ngờ trong phủ có tai mắt của kẻ địch nên quyết định tách biệt để tạo cơ hội ho đối phương ra tay. Nếu hắn liên tục xuất hiện trong mắt người ngoài, làm sao đối phương có được cơ hội g·iết như lúc ở bên trong tửu điếm được chứ.

Dưới ánh trăng phảng phất của bầu trời đêm, Hứa Tử Du chậm rãi làm một chén rượu, vị cay xè của rượu ủ lâu năm bất giác làm hắn lè lưỡi ra ngoài.

Đôi tai hắn khẽ chuyển động, dao động âm thanh truyền tới đã làm bại lộ hành tung của những kẻ ẩn mật đang giấu mình trong các gian nhà ở quanh đây.

Hứa Tử Du mỉm cười: “Muốn á·m s·át thì phải ra tay thật nhanh chứ.”



Cơn gió chợt thoáng qua, năm người đang ẩn nấp trong biệt viện thình lình xông ra ngoài, chớp mắt đã bao vây vị trí ngồi của Hứa Tử Du rồi đồng loạt ra tay.

Năm đường kiếm đan xen với nhau theo một trật tự của trận pháp, chiêu thức hiểm hóc đều nhằm vào mục đích khóa chặt hành động và diệt sát.

Hứa Tử Du đá ghế ra sau rồi hạ thấp trọng tâm. Lưỡi kiếm liền xẹt qua đầu.

Hắn trượt người về phía một tên rồi tung quyền t·ấn c·ông. Quyền kình nhanh chóng đánh bật đối phương ra phía sau, vừa phá trận vừa gây nhiễu loạn đội hình.

Nhân lúc động tác của bọn chúng đình trệ, Hứa Tử Du lập tức xông tới một tên khác, trên tay đã mang đôi quyền sáo. Nhất Thốn Kình một lần nữa xuyên phá cơ thể một tên rồi lao lại chỗ tên vừa b·ị đ·ánh lui, một quyền hạ sát không chừa cơ hội phản kháng.

Hai trên năm kẻ á·m s·át đã bị loại bỏ hoàn toàn khỏi cuộc chơi.

“Hắn… là Định Pháp cảnh—?!

Nhận ra cảnh giới chênh lệch giữa đôi bên, ba tên còn lại liền hốt hoảng, vội vội vàng vàng chia tách thành ba hướng khác nhau để bỏ trốn. Ngặt nỗi, giây phút chúng bại lộ hành tung, con đường trước mắt chúng chỉ còn một mà thôi, không còn nước đi khác.

Uỳnh!

“Cái quái gì…?!” Cả ba tên thình lình đâm sầm vào một bức tường vô hình.

Tên đang phi thân giữa không trung lập tức ngã lăn quay xuống đất nhưng chưa kịp đứng dậy thì thủ cấp đã bị Hứa Tử Du đạp nát. Hắn trực tiếp sử dụng Thiết Thể, sát khí không che giấu, trông là biết không có ý định lưu lại đường sống cho chúng.

“Khốn kiếp, là trận pháp! Trúng bẫy rồi…”

“Bây giờ nhận ra cũng đã muộn rồi.”

Bước chân Hứa Tử Du in hằn máu tươi, đi tới đâu là dấu vết hiển lộ rõ trên đất. Gương mặt hắn lạnh tanh không cảm xúc, trên tay là trận bàn đang khởi động.

Vòm bảo hộ vô hình của trận pháp nhanh chóng thu hẹp lại. Đường lui của đối phương càng trở nên eo hẹp và vô vọng hơn. Bọn chúng chỉ còn đúng một cách duy nhất.

Không g·iết được Hứa Tử Du, bọn chúng sẽ bị nhốt trong trận pháp này vĩnh viễn.



“Xông lên!”

Hứa Tử Du nheo mắt, trong lòng có chút kính nể. Dựa vào tu vi thể hiện, cả hai người đó chỉ mới là Tọa Tâm thượng cảnh, thậm chí còn yếu hơn cả Bàn tử và tiểu Lộc tử hắn biết. Nhưng có lẽ sinh hoạt trong giới tán tu lâu ngày, bọn chúng đã sớm chuẩn bị tinh thần để c·hết trận.

Hứa Tử Du kính nể tinh thần của chúng nhưng bảo hắn nhân nhượng thì đừng mong. Hắn không có ý định ấy, cũng không định thả bọn chúng sống sót khỏi biệt viện.

Huyết Sắc Nhận lướt về phía trước, những gì hiện diện trong tầm mắt của chúng là những tia đỏ thẫm lóe lên rồi vụt tắt. Song đấy cũng là cảnh cuối cùng chúng thấy được.

Hứa Tử Du g·iết một tên, tên còn lại thì chỉ phế đi đan điền rồi chặt một chân để đối phương không thể bỏ chạy. Nhân lúc người sống cùng biệt viện chưa quay lại, hắn hỏi:

“Ai là người đứng đằng sau các ngươi?”

Tên xấu số b·ị b·ắt lại cố gắng ngậm chặt miệng. Ngoại trừ tiếng ư hử vì đau đớn, gã không thốt lên bất cứ một thanh âm nào cả. Thỉnh thoảng, con mắt gã hơi đảo, như thể đang chờ đợi một cơ hội để thoát khốn khỏi gông kìm tử thần.

Ngặt nỗi, Hứa Tử Du quá mẫn cảm với những kẻ có tinh thần cầu sinh, bởi hắn cũng là một kẻ như vậy. Hắn hiểu rõ gương mặt nào đang thể hiện nội tâm giãy dụa.

Không nghe thấy câu trả lời, Hứa Tử Du lập tức đập nát nốt cái chân còn lại. Một quyền giáng xuống tựa như đá tảng rơi từ trên cao. Khớp gối tên xấu số vỡ nát ngay tức khắc.

Tiếng la thất thanh vọng đi khắp biệt viện, gương mặt gã đau đớt cắt không còn giọt máu, cả người run lẩy bẩy như một con nai bị dồn vào góc tường.

Hứa Tử Du không hỏi nữa. Hắn cầm Huyết Sắc Nhận, từng bước một cắt xẻ da thịt đối phương. Lưỡi dao sắc nhọn đâm sâu v·ết t·hương rồi rạch nát thành từng miếng sắp hàng ngay trước mặt. Mặc cho đối phương liên tục la hét đau đớn, hắn vẫn không ngừng tay, nhịp độ trước đó ra sao thì bây giờ lại giữ nguyên như vậy, tuyệt không thay đổi.

“D-dừng tay… t-ta sẽ nói…” Gã run giọng.

Nghe vậy, Hứa Tử Du liền giương con mắt lạnh lùng về phía gã.

“Tình trạng của ngươi bây giờ chỉ còn một con đường c·hết. Thà rằng c·hết vinh rồi dày vò ta một chút, còn hơn khai ra tất cả rồi lãnh c·ái c·hết.”

Tên xấu số nuốt một ngụm nước bọt, gương mặt nhợt nhạt không sức sống.

“Đằng nào cũng c·hết, vinh hay nhục quan… trọng gì… N-ngươi không lấy được… thông tin từ ta, tự khắc… sẽ đi tìm người khác… Các huynh đệ vô tội… t-ta không…”



“Muốn huynh đệ ngươi sống tốt thì đừng làm mất thời gian của ta.”

Hứa Tử Du cắm Huyết Sắc Nhận xuống đất, gương mặt lạnh tanh không cảm xúc.

Nhìn con mắt khóa tiêu cự về phía mình, tên xấu số không hiểu sao thấy rùng mình. Gã không ngờ ủy thác lần này lại kinh khủng đến mức này.

Ai mà nghĩ mục tiêu lại là cường nhân trong Định Pháp cảnh chứ.

“Giờ sửu… đêm nay… Hồ Nhạn Lâm… Hồng y nữ… tử…” Tên xấu số gắng gượng khai ra thông tin rồi trút nốt hơi thở cuối cùng. Nhịp tim gã yếu dần rồi tắt lịm.

Toàn bộ năm tu hành giả á·m s·át Hứa Tử Du đều đ·ã c·hết.

Cá nhân hắn vốn không hi vọng sẽ thu hoạch được gì do bản sự khai thác thông tin vẫn còn yếu kém. Hắn cũng không giỏi trong việc t·ra t·ấn nên chỉ làm những gì mà sư phụ từng áp dụng lên cơ thể hắn. Đấy là tạo ra nỗi sợ mà không đòi hỏi bất cứ điều gì.

Gặp người tâm trí kiên định thì dù làm gì đi chăng nữa cũng không thu hoạch được thông tin, chi bằng dày vò đối phương tới c·hết, như thế lại xả giận tốt hơn. Còn gặp người tham sống s·ợ c·hết thì nỗi đau t·ra t·ấn sẽ biến thành câu trả lời chân thật.

Hứa Tử Du không hi vọng nhiều do đây là lần đầu hắn thử, sau cùng thì hắn lại lâm vào trường hợp mà Cốt Cương lão quỷ chưa bao giờ đề cập: một người vì người khác.

Hứa Tử Du hơi nghĩ ngợi nhưng vì không có thời gian nên cũng không muốn tiêu tốn vô ích. May mắn lắm mới có được tình báo quan trọng thì không đời nào hắn bỏ qua.

Sau khi xóa sổ mọi dấu vết bằng hóa thi thủy, Hứa Tử Du lập tức phi thân lên mái nhà, cấp tốc thu hồi toàn bộ trận kỳ về rồi di chuyển đến biệt viện của Điền Kiến Quốc.

Hắn không lựa chọn con đường di chuyển bình thường vì không muốn để lộ hành tung. Điền Kiến Quốc nhận được ám hiệu liền lấy cớ xử lý công chuyện để lui về thư phòng.

Hay tin Hứa Tử Du bị người á·m s·át những hai lần, gương mặt lão không khỏi cứng ngắc lại.

“Tiên gia cũng bị chúng nhắm tới rồi sao?!”

Hứa Tử Du gật đầu: “Một lần còn là vô tình, hai lần trong quãng thời gian ngắn đã không phải chuyện đơn giản nữa. Có khả năng ta bị bại lộ rồi.”

“Ta đã giữ kín chuyện rồi mà, làm thế nào…” Điền Kiến Quốc nhíu mày.

“Nguyên nhân ra sao đợi tới đêm nay tự khắc biết.”

Hứa Tử Du nhếch mép.