Hứa Tử Du đã đánh giá thấp sự đông đủ của Điền gia. Ngay buổi sáng hắn thức dậy, người trong phủ Quốc công bỗng tấp nập và hối hả một cách kỳ lạ.
Nhìn người hầu chạy qua chạy lại, hắn bất giác nhớ tới tràng cảnh những đệ tử cá muối không làm đủ nhiệm vụ vào cuối năm vừa rồi. Tuy bản chất hai bên khác biệt nhưng biểu hiện giờ này lại giống hệt nên làm hắn có chút cảm thán.
“Hứa thiếu gia, trời hẵng còn sớm lắm, thiếu gia ngủ thêm một chút đi.” Nữ tỳ nói chuyện với Điền phu nhân ngày hôm qua thấy Hứa Tử Du vươn vai trước cửa mà giật mình.
“Ta dậy sớm quen rồi.” Hứa Tử Du vặn người: “Chuẩn bị nước rửa mặt là đủ, các ngươi cứ lo liệu việc của mình đi, không cần để mắt tới ta.”
Giọng hắn không lạnh nhưng cũng không niềm nở như ngày hôm qua. Nữ tỳ có thể cảm nhận sự khác biệt song lại không thể chỉ ra khác nhau cụ thể ở chỗ nào.
Ngoại trừ nghe lệnh, cô không dám có ý nghĩ nào khác.
Hứa Tử Du nguyên bản không phải người sinh ra trong một gia đình quyền quý, lại thêm tuổi thơ trải qua sinh tử nguy hiểm ở lò luyện cổ nên cốt cách hắn không giống một người giàu sang. Cho dù vẻ ngoài hắn đẹp trai, hắn cũng không giống một công tử.
Tuy nhiên, Hứa Tử Du là tu hành giả, khí chất của hắn sẽ vượt trội hơn nhiều với người bình thường. Thậm chí nếu hắn đứng cạnh Điền Kiến Quốc, ánh mắt người ngoài chưa chắc đã dừng ở lão lâu hơn hắn. Ở tu hành giả bao giờ cũng có một sức cuốn hút rất đặc biệt, bởi bọn họ ngay từ đầu đã là những cá thể được thiên địa yêu quý.
Ngày hôm nay, con cháu của Điền Kiến Quốc bắt đầu trở về nhà sau một năm nên nhân lực trong phủ được điều động tối đa, người nào người nấy rất bận rộn. Song biệt viện của Hứa Tử Du lại không có bất kỳ một người nào do hắn cần sự yên tĩnh để điều khí tu hành.
Điền Kiến Quốc muốn dành cho hắn một không gian thoải mái nhất có thể nên đã cho rút bớt người hầu dù trong lòng không muốn lắm. Song, nếu hắn đã yêu cầu thì lão đành chấp nhận.
Chưa kể, lão giờ này còn phải xử lý chuyện khác nên không thể mãi đinh ninh.
Con cháu Điền gia rất đông đảo nên mỗi kỳ lễ Tết là trong phủ sẽ cực kỳ đông đúc, dẫn đến phòng ốc luôn ở trong tình trạng thiếu vắng. Đôi lúc đông quá còn phải dọn phòng của người hầu để trang hoàng lại cho con cháu trong nhà dùng tạm.
Nay một mình Hứa Tử Du độc chiếm một biệt viện lớn dẫn đến tình trạng thiếu hụt còn nghiêm trọng hơn, trong phủ đã có không ít người lên tiếng.
Có điều, Điền Kiến Quốc vẫn kiên quyết với mệnh lệnh nên chẳng ai dám hó hé.
Không thể xê dịch ý kiến của lão, những người âm thầm chống đối chỉ còn cách hướng mũi dư luận về phía Hứa Tử Du. Mỗi tội hắn lại chẳng quan tâm.
Việc của hắn là bảo vệ Điền Kiến Quốc và điều tra kẻ chủ mưu trong bóng tối, những chuyện khác chỉ là lông gà vỏ tỏi. Hắn chỉ việc cầm cự cho tới khi Dương trưởng lão tới là được.
“Hiền đệ đang nghĩ gì thế?”
Tiếng xe ngựa lốc cốc, những âm thanh ồn ào của người qua đường không ngừng truyền vào trong, bất giác phá vỡ tâm tư tĩnh lặng của Hứa Tử Du.
Hắn mỉm cười nói với người bên cạnh: “Một chút việc vặt mà thôi. Chính huynh đã lâu không về nhà, nên bầu bạn tiếp chuyện với phu nhân mới phải, không cần phải đi cùng ta thế này.”
Điền Đại Chính lắc đầu: “Ta sống tại kinh thành mà, muốn về thăm nhà lúc nào mà không được chứ. Hiền đệ hiếm lắm mới có dịp đón Tết ở đây, chi bằng để ta dẫn đi thăm thú.”
Nói đoạn, y chỉ tay ra ngoài cửa sổ, bắt đầu giới thiệu đình viện và thắng cảnh hoa lệ. Lời nói y tuôn không ngừng, gặp cảnh nào cũng không thiếu văn thơ.
Điền Kiến Quốc là quan võ nhưng lại không muốn con cháu theo nghiệp võ bởi lão biết một khi gia tộc phát triển cực thịnh thì Kỳ Vương sẽ dè chừng. Quyền lực của Điền gia đã được củng cố sau hai lần phong vị Quốc công rồi, không cần phải tiếp tục mở rộng nữa.
Động chạm đến quyền lợi của hoàng tộc sẽ không có kết cục tốt. Vì thế, ngay khi Điền Đại Chính ra đời, Điền Kiến Quốc liền hướng y trở thành quan văn, những đứa nhau nếu có tài thì cho vào q·uân đ·ội, không thì làm một phú thương sống trong nhung lụa là đủ rồi.
Người ngoài thấy Điền Kiến Quốc quyết định không khôn ngoan bởi sau khi lão nhận được phong hiệu Quốc công cá nhân, lão hoàn toàn có đủ căn cơ để vượt mặt những gia tộc nhất đẳng khác. Chỉ với phong hiệu đấy, Điền gia thịnh vượng thêm ba đời nữa cũng không phải nói chơi. Song, lão vẫn kiên định như cũ, nhất quyết không bành trướng.
Hứa Tử Du không tìm hiểu thì thôi, biết rồi lại càng nể phục Điền Kiến Quốc hơn.
Đứng trước dục vọng lớn nhất của đời người là quyền thế, lão vậy mà vẫn kiên định với mục tiêu của chính mình. Nếu lão có thể tu hành, tâm tư này chắc chắn sẽ biến lão thành cường giả. Tiếc thay, thiên địa không cho con người tất cả.
Quay trở lại ủy thác của Dương trưởng lão, theo những gì được ghi chép trong ngọc giản, toàn bộ n·ạn n·hân m·ất t·ích đều b·ị b·ắt cóc vào buổi tối, còn ban ngày dù phòng thủ hớ hênh cỡ nào thì đối tượng cũng sẽ an toàn nên Hứa Tử Du mới yên tâm xuất phủ điều tra.
Khổ nỗi, Điền Đại Chính cứ lôi hắn đi cả buổi.
Hết cách, Hứa Tử Du đành hỏi đối phương: “Chính huynh, nghe nói trong kinh gần đây có nhiều người m·ất t·ích, không biết thực hư chuyện này như thế nào?”
Điền Đại Chính đột nhiên thay đổi sắc mặt. Y vội hạ thấp đầu.
“Hiền đệ nghe được tin này từ đâu?”
Hứa Tử Du đáp: “Trên phố bàn tán rất nhiều.” Hắn chỉ tay vào một trung niên nọ đang nói gì đó với đồng bạn ở quán nước ven đường từ trên lầu hai tửu điếm: “Tết là đại lễ đón xuân đầu năm, không lý nào người ta lại bàn tán lo âu nhiều như thế.”
Nghe vậy, Điền Đại Chính liền đỡ trán.
“Thật là, không nghĩ mọi chuyện lại lan đến mức này rồi.”
Hứa Tử Du giả bộ tò mò: “Lúc vào thành ta cũng nghe không ít tiếng xì xầm, nhìn lại thì quy định nhập thành cũng nghiêm ngặt hơn mọi khi. Chuyện đấy có thật sao, Chính ca?”
Điền Đại Chính mỉm cười xua tay.
“Đúng là có chuyện thật nhưng sự tình không đến mức như hiền đệ nghĩ. Người trên phố nghe một đồn mười, lời lẽ không đáng tin, hiền đệ không cần bận tâm.”
Hứa Tử Du gật gù rồi làm một hớp trà, đoán chừng không dễ cạy miệng đối phương.
Dựa theo những gì hắn quan sát được, Kỳ Quốc đã hoàn toàn thất bại trong việc kiểm soát thông tin. Người trên phố đã biết mệnh quan triều đình b·ị b·ắt cóc, dù sao thì ba vụ gần đây nhất đều diễn ra ngay trong kinh.
Chưa kể, mật độ binh lính canh phòng mỗi lúc một dày đặc. Xe ngựa bọn hắn cứ đi được ba mươi trượng là lại thấy một nhóm quân canh giữ.
Động thái rõ ràng như thế chỉ có người mù mới không biết.
“Phải rồi hiền đệ, nghe nói cô mẫu xuất giá đã lâu, không biết sức khỏe dạo này thế nào?”
Điền Đại Chính đột nhiên hỏi.
Hứa Tử Du đặt chén trà lại bàn, bình thản đáp lại: “Mẫu thân vẫn khỏe, chỉ là thời tiết gần đây không tốt nên khớp gối thỉnh thoảng vẫn đau nhức. Trong nhà vẫn còn mấy huynh đệ khác chăm sóc nên ta mới có thể yên tâm đến thăm cửu cửu thay người.”
“Ồ, ra vậy.” Điền Đại Chính bật cười: “Từ nhỏ ta đã nghe phụ thân nói nhiều về cô mẫu, chỉ tiếc là chưa có dịp gặp mặt. Sang thu ta có việc tại quận Mã Lâm, nhất định sẽ đến vấn an.”
Hứa Tử Du ôm quyền: “Hoan nghênh huynh ghé thăm, mẫu thân chắc chắn sẽ vui mừng.”
Điền Đại Chính gật đầu, thuận miệng gọi tiểu nhị dọn món lên bàn ăn.
Hứa Tử Du cũng cảm thấy hơi đói rồi nên quyết định ăn tận hứng một chút. Nhưng vừa cầm đũa thì hắn lại cảm nhận được ác ý đang nhắm vào mình.
Cảm giác này không lạ lẫm đi đâu được, ngoài ác ý còn có sát khí.
Hắn gác đũa lại chén: “Ta đi vệ sinh một chút, huynh cứ dùng bữa trước đi.”
Điền Đại Chính cười đáp: “Không vội không vội, đợi hiền đệ quay lại ta ăn cũng không muộn.”
Hứa Tử Du gật đầu rồi đi xuống dưới lầu, không quên sử dụng Thanh Ngưng Lục Thông Thức xác định vị trí đối phương. Hắn đi qua quầy, lén khi tiểu nhị không để ý liền lấy một tấm bài đề chữ “đang dọn dẹp” rồi đi ra sau tửu điếm.
Hứa Tử Du giả bộ nới lỏng lưng quần rồi hạ thấp đôi vai, cơ hồ nhắm mắt lại.
Ngay lúc ấy, hai bóng người từ đâu bỗng nhảy bổ xuống chỗ hắn, dao găm trong tay đồng loạt đâm vào sau gáy rồi tận dụng trọng lượng đè người xuống đất.
“Không đúng…?!”
Hai người bọn chúng hành động rất nhanh, ra tay cực kỳ dứt khoát nhưng đối tượng lại không phải con người mà là một bóng đen nhầy nhụa.
“Là bâ—”
Lời còn chưa kịp nói xong thì Huyết Sắc Nhận đã lướt qua cổ họng một tên. Đường cắt bén ngọt đến chính n·ạn n·hân còn chưa kịp phản ứng. Trong khi đó, người còn lại thì khựng người trong giây lát, mà nhiêu đấy là quá đủ để Hứa Tử Du đánh gãy chân đối phương rồi bịt miệng.
Cơ thể tên bị cắt cổ ngã lăn quay ra đất, máu đỏ dần loang ra.
Hứa Tử Du chuyển tay b·óp c·ổ đối phương: “Kẻ nào cử các ngươi đến?”
Tên bị b·óp c·ổ run rẩy nhưng vẫn cố nghiến chặt răng. Thấy thế, Hứa Tử Du không nói lời nào, trực tiếp dùng lực bẻ cổ đối phương trong chớp mắt rồi sử dụng hóa thi thủy thanh lý dấu vết.
Hắn đã sớm treo tấm bài “đang dọn dẹp” ở bên ngoài từ khi tráo đổi vị trí với ảnh thân nên không lo có người làm phiền khi hắn bận kiểm tra túi trữ vật thu thập được.
Hai tên tập kích hắn tuy chỉ mang tu vi Tọa Tâm cảnh nhưng việc tu hành giả t·ấn c·ông “phàm nhân” đã cho thấy hành tung của hắn bị bại lộ. Có điều, lộ từ lúc nào thì hắn lại không rõ.
Hứa Tử Du đã cẩn trọng trong mọi hành động ở trên phố, hắn chỉ thể hiện sự khác biệt khi ở bên trong phủ Quốc công nên có khả năng hai người này chịu mệnh lệnh của ai đó trong phủ.
Tuy nhiên, cũng có khả năng đối phương có phương thức xác định khác. Thiên hạ rộng lớn, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, không phải lúc nào hắn cũng nắm vững cục diện.
Hứa Tử Du nheo mắt lại rồi tiêu hủy túi trữ vật của hai người. Bên trong chẳng có gì cả.