Tề Quốc công Điền Kiến Quốc hay tin là tức tốc chạy ra ngoài rồi ôm chầm lấy Hứa Tử Du, vừa mừng vừa niềm nở. Dáng vẻ của lão hoàn toàn trái ngược vẻ điềm đạm mọi khi nên ai nấy cũng kinh ngạc khôn cùng. Nhất là nữ nhân đi cùng lão ra ngoài này.
Hứa Tử Du nhanh chóng nắm bắt tình hình rồi bày bộ dạng mừng với lão. Hai người cười nói thắm thiết như người thân trong gia đình, vừa đi vừa hàn huyên không ngớt lời.
Sau khi cả hai về phòng riêng trong một biệt viện nằm ngay sau gian biệt viện của Quốc công, gương mặt tươi cười của Điền Kiến Quốc mới thu lại. Lão vội quỳ xuống hành lễ.
“Đa tạ tiên gia đã đến. Vừa rồi tiểu nhân đã mạo phạm, mong tiên gia thứ tội.”
Hứa Tử Du nghe nói quan lại trong triều lật mặt còn nhanh hơn cả trở bàn tay, hóa ra lại là sự thật. Điền Kiến Quốc thay đổi thái độ còn nhanh hơn cả tưởng tượng của hắn.
Hứa Tử Du đỡ lão dậy, bình tĩnh nói: “Quốc công không cần khách sáo, tại hạ chỉ đến theo lệnh của Dương trưởng lão. Tạm thời trưởng lão có việc tại thân nên không thể đến đây. Trong thời gian này, tại hạ sẽ đảm nhiệm ủy thác bảo hộ Quốc công.”
Điền Kiến Quốc cười khách khí: “Tiểu nhân biết Dương thượng tiên bận rộn nên không dám kỳ vọng nhiều. Bây giờ thượng tiên có hồi đáp, tiểu nhân mừng khôn xiết. Thời gian tới tính mạng của tiểu nhân và gia quyền xin trông cậy vào tiên gia.”
Lão chắp tay khom mình, thái độ thành khẩn.
Điền Kiến Quốc cho Hứa Tử Du một ấn tượng khá tốt nên hắn cũng hòa hoãn với lão hơn. Với cả, tuổi tác của hắn không lớn, nghe một người đáng tuổi cha ông, lại còn quyền cao chức trọng xưng “tiểu nhân” thì không quen tai lắm nên điều chỉnh một chút.
Điền Kiến Quốc xuất thân quân doanh nên không câu nệ quá nhiều. Hứa Tử Du đề nghị thì lão sẽ nghe theo, dù sao nói nhiều thành quen cũng không tốt, nhỡ đâu quá chén hớ hênh thì lại bại lộ thân phận của người ta.
Hiện tại, Hứa Tử Du lấy thân phận là cháu ruột của Điền Kiến Quốc. Mẹ hắn là trưởng tỷ của lão, thời trẻ xuất giá xa nhà nên không thể về thăm quê, giờ này có tuổi có thời gian nhưng không tiện đi lại nên mới bảo con trai đến hỏi thăm sức khỏe người thân.
Điền Kiến Quốc xưa nay lo việc triều chính nhưng không hề quên gia quyến, thành ra tay bắt mặt mừng khi gặp cháu ruột cũng không phải chuyện khó hiểu.
Sắp xếp xong xuôi, Điền Kiến Quốc mang Hứa Tử Du đến chào hỏi người thân. Không hổ danh là đại quan trong triều, thân thích của lão nhiều vô kể.
Điền Kiến Quốc có hai chính thất và tám th·iếp thất, số lượng con cái lên gần đến đầu hai. Mấy đứa con trai đầu đã lập gia thất và chuyển ra phủ riêng nên trong nhà không quá đông. Song mấy hôm nữa là tới Tết nên phủ Quốc công sẽ nườm nượp trở lại.
Hứa Tử Du nể Điền Kiến Quốc đấy. Ở độ tuổi ngoài lục tuần mà vẫn có con nhỏ được thì tinh lực của lão không phải dạng vừa. Hậu duệ nhà binh tướng có khác.
Đại quan như Điền Kiến Quốc tam thê tứ th·iếp là chuyện bình thường, dù sao Điền gia cũng là công thần nên cần phải khai chi tán diệp ngay khi có cơ hội. Vấn đề ở đây là lão có hai chính thê, một người đã q·ua đ·ời sau khi hạ sinh đứa con đầu, còn một người là muội muội ruột của người đã mất, là Điền phu nhân mà đông đảo người trong kinh biết đến hiện tại.
Tu hành giới coi trọng trật tự trên dưới thì hồng trần cũng không khác biệt bao nhiêu. Đích thứ rất quan trọng. Điền phu nhân tuy là chính thê nhưng chỉ là vợ kế nên thân phận không thực sự hiển hách lắm, trong nhà vẫn có th·iếp thất không phục bà.
Hứa Tử Du chỉ mới chào hỏi một lượt thôi mà đã cảm thấy bầu không khí ngột ngạt. Mới ngần này người đã thế, vài hôm nữa con cháu tụ tập về chắc sẽ còn phức tạp hơn.
Hứa Tử Du lấy cớ đường xa mệt nhọc nên xin phép về nghỉ trước, bữa tối thì cứ để người hầu mang vào phòng là được. Điền Kiến Quốc mong muốn mở rộng quan hệ với hắn, nếu có thể thì câu thông để đời sau còn có chỗ dựa. Nhưng miễn cưỡng quá cũng không tốt, nếu hắn cảm thấy bầu không khí quá ngột ngạt thì lão không nên cưỡng ép.
Hứa Tử Du được đặc cách cho ở một biệt viện sân vườn rộng thoáng cùng với mười người hầu, hắn muốn gì bọn họ cũng sẽ phục vụ chu đáo tận tình. Thậm chí, đến việc tắm rửa cũng luôn có hai nữ tỳ hầu cận, hắn muốn làm gì bọn họ cũng nguyện ý hiến thân.
Gần nữ sắc với phàm nhân khác với tu hành giả, Hứa Tử Du không chê, chỉ là đi đường mệt rồi nên hắn không muốn tốn sức. Với cả, vừa vào phủ không lâu hắn đã cảm thấy Điền phu nhân nhìn mình bằng ánh mắt không bình thường nên trước tiên hành sự cẩn trọng đã.
——
Cùng lúc đó ở trong biệt viện của hai vợ chồng Điền Kiến Quốc.
“Trông lão gia hôm nay có vẻ rất cao hứng, gặp được cháu ruột vui đến vậy sao?”
Điền phu nhân vừa giúp cởi trường bảo vừa hỏi chồng mình.
“Phải vui chứ. Trưởng tỷ xuất giá xa nhà đã lâu không có tin tức nên ta cũng lo, không biết tỷ ấy sống có tốt không. Với cả, bà biết đấy, tuổi này chỉ lo không biết ngày mai phải đi viếng ai thôi, mừng là tỷ ấy vẫn còn sống khỏe.” Lão cười đáp.
“Lão gia thật là, đừng nói chuyện không vui như vậy chứ.” Điền phu nhân than vãn.
Điền Kiến Quốc thở dài.
“Gần đây trong kinh sóng gió liên miên, ta cũng không chắc bản thân có thể tai qua nạn khỏi. Hôm trước Lã Thượng thư m·ất t·ích, trong triều r·ối l·oạn, ai mà biết đêm nay sẽ là ai, ngày mai là người nào. Ta ở thế bị động, có thể chuẩn bị trước bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Điền phu nhân thở dài, gần đây bà nghe những lời này nhiều cũng phiền muộn không kém.
“Sắp Tết rồi, lão gia đừng nói chuyện không vui. Ngày mai gia đình Đại Chính về thăm, nếu nó thấy vẻ mặt này của lão gia thì sao yên tâm nổi chứ.”
Điền Kiến Quốc mỉm cười nắm tay bà.
“Nếu Đại Chính hồi phủ thì bảo nó dẫn Tử Du đi dạo kinh đô một chuyến, huynh đệ bồi dưỡng tình cảm cũng tốt, mai sau còn có chỗ dựa.”
Nghe vậy, gương mặt Điền phu nhân hơi đổi nhưng không giữ quá lâu. Bà gật đầu.
“Ta sẽ nói với Đại Chính. Giờ khuya rồi, lão gia nghỉ ngơi trước đi.”
“Bà không nghỉ sớm à?”
Điền phu nhân mỉm cười: “Ta sợ chất nhi lạ chỗ nên tính đi căn dặn người hầu phục vụ cho tốt, sẵn tiện dặn dò nhà bếp làm thêm phần cho ngày mai.”
Điền Kiến Quốc xoa đầu bật cười: “Bà xem cái đầu già nua này đi, có tuổi rồi lại quên tới quên lui, vẫn là bà chu toàn. Trời lạnh nên đừng ở ngoài lâu quá, dặn dò xong nhớ về ngủ.”
“Ta biết rồi, lão gia ngủ ngon.” Điền phu nhân cười khẽ rồi thổi tắt nến.
Bà vừa ra ngoài thì đã có nữ tỳ đợi sẵn, song cô chưa kịp báo cáo thì đã bị bà ra hiệu im lặng. Hai người đến một nơi hoang vắng, đảm bảo không có người nghe lén thì mới bắt chuyện.
“Ngươi có nhìn ra điểm gì lạ ở Hứa Tử Du không?”
Nữ tỳ lắc đầu: “Phu nhân, Hứa thiếu gia không có biểu hiện lạ. Hai nữ hầu tắm rửa vẫn còn trong trắng, bọn họ nói cả buổi thiếu gia chỉ ngắm chứ không động tay.”
“Chỉ ngắm thôi ư?” Điền phu nhân nhíu mày: “Ngươi có chọn người đẹp không đấy?”
Nữ tỳ cười khổ: “Phu nhân, đều là người vốn để cho đại thiếu gia cả.”
Nghe vậy, vẻ mặt Điền phu nhân càng trở nên thâm trầm hơn. Bà khoanh tay nghĩ ngợi, ngón tay không ngừng cấu vào áo khoác chống lạnh.
Đôi mắt bà chợt lóe dị quang, vội hỏi: “Ban nãy ngươi gọi Hứa Tử Du là gì?”
“Khởi bẩm, là… Hứa thiếu gia.” Nữ tỳ do dự một chút: “L-lão gia dặn nô tỳ phải gọi vậy ạ.”
Điền phu nhân hít một hơi lạnh, cánh mũi bất giác đỏ lên.
“Tiếp tục quan sát, tuyệt đối không được lơ là, có biến động gì lập tức báo cho ta.”
“Nô tỳ xin nghe.” Nữ tỳ vội khom mình rồi hỏi tiếp: “Phu nhân, vậy tối nay chúng ta có cần cho người hầu ngủ thiếu gia không ạ?”
Điền phu nhân lắc đầu: “Nếu đối phương đã không động tay thì không cần miễn cưỡng, tránh lưu lại ấn tượng xấu. Lão gia đã dặn phải đối xử thật tốt thì cứ chiều ý hắn đi.” Bà dừng một lát: “Căn dặn đầu bếp chuẩn bị bữa sớm mai cho chu đáo.”
Nữ tỳ nhận lệnh rồi xin phép lui ra.
Về phần Điền phu nhân, bà chưa về vội mà hình như còn đi dặn dò người hầu trong phủ thêm một lần cho chắc ăn. Tuy rằng có khúc mắc với Hứa Tử Du nhưng bà vẫn có tác phong của một phu nhân quyền quý, nhất quyết không để lộ mặt xấu của bản thân với người khác.
Riêng điểm này, Hứa Tử Du đánh giá cao bà.
“Chậc, sống trong nhà quyền quý cũng không thoải mái gì cho cam.”
Hứa Tử Du ló đầu khỏi mái nhà, đôi mắt lãnh đạm quan sát bóng lưng của Điền phu nhân một lúc mới trở về lại phòng riêng nghỉ ngơi.
Hắn để ý thái độ của bà ngay từ đầu nên mới âm thầm bám theo, sự việc không ngoài dự đoán của hắn lắm. Bà đã nghi ngờ thân phận của hắn.
Tuy nhiên, trí tưởng tượng của Điền phu nhân không bay cao bay xa đến tu hành giới, bà chỉ nghĩ hắn là con riêng của Điền Kiến Quốc.
Để thể hiện sự hiếu khách, Điền Kiến Quốc dặn người hầu gọi Hứa Tử Du là “thiếu gia” nhưng theo nguyên tắc, đấy là danh xưng dành cho con cái trực hệ trong phủ Quốc công. Hắn được xem là cháu trai, về lý chỉ dừng lại ở “công tử” là hết, nhưng không, lão bắt người hầu gọi là “thiếu gia” cho bằng được nên Điền phu nhân mới nghĩ ngợi.
Nhìn tình cảnh đối chọi với mấy th·iếp thất trong phủ Quốc công, Hứa Tử Du cũng thông cảm cho Điền phu nhân, dù sao bà cũng không phải đích chính thất, bà chỉ kế vị người tỷ tỷ mệnh bạc của mình mà thôi. Địa vị của bà không vững như thế. May mà bà vẫn còn một đứa con trai tài giỏi nên mới vớt vát được phần nào.
Điền Đại Chính, y là hy vọng của Điền phu nhân.
Khổ nỗi, Điền Kiến Quốc lại bảo y ngày mai dẫn Hứa Tử Du đi thăm thú kinh đô, sẵn tiện bồi dưỡng tình cảm huynh đệ nữa thì cái đầu nghĩ ngợi lung tung của Điền phu nhân lại không thể yên phận. Con trai bà đã có đối thủ rồi.
Cứ như thế, một đêm lẳng lặng trôi qua nhưng sóng ngầm lại bắt đầu nổi.