Cái c·hết của Thẩm Vân Mai vẫn là một mê vụ không lời giải đáp nhưng cao tầng ngoại môn sẽ không vì cô mà đình chỉ mọi hành động. Nếu cô còn sống, giá trị của cô vẫn sẽ luôn bày ra đó, nhưng c·hết rồi thì mọi thứ cũng sẽ theo cô xuống mồ.
Những người được gọi là thiên tài trong tu hành giới vốn không ít nhưng để sống đến lúc tạo ra thành tựu cho đời lại lác đác không mấy ai.
Nhân trung long phượng là thế, không dành cho số đông.
Hứa Tử Du rời ngoại môn mấy ngày trời nên không rõ tình huống nơi đấy thế nào. Hắn cũng không có nhiều bằng hữu, nói thẳng ra là chẳng một ai, nên một khi rời khỏi thì gần như tách biệt thông tin với số đông. Song hắn cũng chẳng quản lắm, hắn giờ này bận rộn.
Sau khi chấp nhận ủy thác của Dương Xuân Thu, Hứa Tử Du đã dành nguyên một đêm để chuẩn bị đan dược, phù lục và trận pháp rồi mới lên đường.
Kinh thành Kỳ Quốc nằm rất xa, nếu như đường sá thuận lợi thì cũng mất tầm nửa tháng di chuyển. Vì thế, Dương Xuân Thu ban cho hắn một kiện pháp khí phi hành.
Pháp khí phi hành là loại giúp tu hành giả có thể bay lượn với tốc độ cao trên bầu trời. Chỉ cần pháp lực no đủ, tu hành giả có thể bay bao lâu cũng được. Tất nhiên, đẳng cấp pháp khí phi hành càng cao, giới hạn tốc độ sẽ càng được nâng lên. Có loại rất nhanh, nhanh đến mức Hứa Tử Du tận dụng Thanh Ngưng Lục Thông Thức cũng chưa chắc thấy được thân ảnh.
Dương Xuân Thu ban cho hắn loại phổ thông, tuy không nhiều nhặn gì nhưng cũng là tài sản đáng quý đối với một đệ tử ngoại môn “nghèo rách mồng tơi”.
Phải biết, pháp khí phi hành chỉ được tặng cho các đệ tử ngoại môn khi đạt được vị thứ cao trong các kỳ tiểu bí. Còn không thì phải đợi đến khi tấn cấp nội môn mới đạt được một kiện theo quy định của Ngự Ma Tông. Trường hợp không tham gia thi đấu hay chưa vào nội môn mà vẫn được trao như Hứa Tử Du vốn dĩ rất hiếm hoi.
Vốn dĩ Dương Xuân Thu không định cho Hứa Tử Du nhưng nhìn lại đường xa hiểm trở, lão sợ Tề Quốc công sẽ xảy ra chuyện trong quá trình chờ đợi nên mới phải dốc thêm vốn liếng.
Dương Xuân Thu đầu tư càng nhiều, kỳ vọng dĩ nhiên càng lớn. Hứa Tử Du lần này mà làm hỏng chuyện thì tốt nhất hắn nên tự bước vào đan đỉnh của lão đi thì hơn.
Lần đầu sử dụng pháp khí phi hành, tốc độ di chuyển của Hứa Tử Du cực kỳ chậm, tuy rằng vẫn ngang ngửa tốc độ của hãn huyết bảo mã nhưng đường đường là người sử dụng pháp khí phi hành, ai lại đi chậm như thế chứ. Nếu hắn tập trung thính lực xuống dưới đất, khéo lại nghe thêm mấy tiếng xì xầm của các tán tu Tọa Tâm cảnh.
Lần đầu hành tẩu xa tông môn, Hứa Tử Du quả thực rất mất mặt.
May mắn là hắn đã thay đổi y phục và mang mặt nạ nên mới không thu hút sự chú ý, không thì lão già tính khí khó lường của dược viên sẽ lột da hắn ra mất.
Sau một ngày sử dụng pháp khí phi hành, Hứa Tử Du cũng đã quen cách điều khiển và giữ thăng bằng trong quá trình bay. Ngày thứ hai, tốc độ của hắn bạo tăng.
Tiếng gió thổi bên tai, tiếng người mỗi lúc một bỏ lại ở sau lưng.
Hứa Tử Du vừa bay vừa phục dụng đan dược khôi phục pháp lực nhằm ổn định tốc độ di chuyển. Cứ như thế, hắn đã đến kinh thành sau ba ngày đường không nghỉ chân.
Kinh thành có tu hành giả nên Hứa Tử Du lựa chọn khu rừng phụ cận để đáp thân. Hắn đả tọa khôi phục lượng đã tiêu hao một lúc rồi mới tiếp tục lên đường.
Kinh thành không hổ danh là chốn phúc địa có long mạch chảy qua. Bầu không khí nơi đây thực sự rất dễ chịu. Mặc dù mật độ thiên địa linh khí không dày đặc như khi còn ở trong tông môn nhưng vì về đêm không chịu ảnh hưởng của độc khí Ma Uyên nên Hứa Tử Du có thể tu hành thông suốt mà không bị phân tâm bởi mật độ độc khí.
Được cái này thì mất cái nọ, không mảnh đất nào thực sự hoàn hảo.
Hứa Tử Du hòa mình vào dòng người đang xếp hàng dài bên ngoài thành. Tiến độ qua cổng khá chậm chạp, xem chừng là dư âm từ mấy vụ m·ất t·ích gần đây.
Hứa Tử Du đợi từ đầu giờ chiều đến lúc gần chập tối mới đến lượt.
“Tên tuổi? Người từ đâu tới? Đến kinh thành có việc gì?”
“Tại hạ Hứa Tử Du, người trấn Thanh Bình, quận Mã Lâm. Tại hạ đến kinh thành thăm cửu cửu, hi vọng được quan gia cho phép nhập thành.” Hắn mỉm cười lễ độ.
“Giấy chứng minh thân phận đâu?” Quan sai ghi chép lười biếng hỏi.
Hứa Tử Du mò mẫm tay nải một lúc, cố tình để rơi một tấm ngọc bài được điêu khắc tỉ mỉ.
Quan sai thấy đồ quý liền mắt sáng như ánh lửa, bèn gọi lính mang đến xem, ý đồ muốn thu nạp nhưng vừa cầm trên tay, mặt mũi gã đã tái nhợt như tờ giấy trắng.
“K-khoan đã… Ngươi nói đến kinh thành thăm cửu cửu, không biết cửu cửu ngươi là ai?”
Hứa Tử Du ôm quyền, mỉm cười đáp lại: “Cửu cửu họ Điền, gọi là Điền Kiến Quốc.”
Quan sai lập tức ngã ngửa ra sau, đám binh lính liền hoảng hốt, vội vàng đến đỡ nhưng ai mà ngờ gã lại nhanh tay lẹ chân chạy đến bên Hứa Tử Du như một cơn gió.
Quan sai chắp hai tay vào nhau, vẻ mặt cười cười có chút hèn mọn.
“Nguyên lai là Hứa công tử, trời tối nên bổn quan không thấy rõ, mong công tử lượng thứ cho. Quận Mã Lâm xa kinh thành, hẳn là công tử đã đi một chặng đường dài rồi, chi bằng để bổn quan cho người đưa công tử hồi phủ thì thế nào?”
Hứa Tử Du: “...”
Bộ dạng lười biếng không nguyện ý làm việc của ngươi đi đâu rồi?
Hắn mỉm cười lễ độ: “Đại nhân phụng mệnh làm việc, người ở đây cũng vậy, tại hạ không dám làm phiền. Trời cũng tối rồi, tại hạ chỉ mong có thể…”
“Thân phận công tử không có vấn đề gì cả, bổn quan sẽ cấp phép vào thành ngay.”
Quan sai nhanh nhảu trao trả tấm ngọc bài cho Hứa Tử Du rồi quay về bàn đóng dấu mộc, động tác nhanh nhẹn, nhìn thế nào cũng không thấy vẻ uể oải vài phút trước đấy.
Hứa Tử Du được cấp phép liền không nán lại. Hắn mỉm cười cảm tạ đối phương một lần nữa rồi mang tay nải tiến vào thành, cảnh vật hoa lệ lập tức đập vào mặt.
Trong khi đó ở bên ngoài, một vài tên lính không hiểu thái độ vừa rồi của quan sai nên len lén thủ thỉ với nhau. Một tên trong đó không nhịn được lòng hiếu kỳ, bèn hỏi:
“Đại nhân, vừa rồi là ai vậy ạ?”
Quan sai chậm rãi làm chén trà, nghĩ ngợi một lúc lại nói: “Cho người bám theo, nhớ là đừng kinh động. Đối phương dừng chân ở đâu, ngươi phải báo lại cho ta ngay lập tức.”
Nghe vậy, tên lính liền không hiểu nhưng cũng không dám trễ nải. Sau khi hắn đi thì một tên khác lại dâng trà, khéo léo hỏi lại chuyện ban nãy.
Quan sai biết đám người sẽ tò mò, dù sao gã cũng vừa biểu hiện thái độ khác với ngày thường. Nhưng thân là người của hoàng quyền, có những việc gã phải hiểu ngầm để thuận đường thăng tiến sau này hơn. Tất nhiên, cũng để sống thọ hơn.
“Ngọc bài vừa rồi cầm rất nặng tay, chất ngọc không bị pha tạp, độ sáng bóng cho thấy là loại lâu năm. Ngoại trừ phú thương giàu có thì cũng chỉ còn mỗi đại quan lâu năm mới sở hữu loại ngọc quý này. Chưa kể, bên trên ngọc bài chạm khắc hình nghê thú, cả kinh thành chỉ có đúng một gia tộc sử dụng nghê thú làm gia huy, ngươi biết là ai không?”
Quan sai nhếch mép.
Tay lính châm trà bất giác run nhẹ: “T-Tề Quốc công…?!”
“Phải, là Tề Quốc công đại nhân.” Quan sai đáp.
Kỳ Quốc có tổng cộng tám Quốc công nhưng Tề Quốc công là nhân vật tương đối đặc biệt bởi gia đình lão được phong Quốc công tận hai lần. Một lần là đời cụ, còn một lần là đời hiện tại của Điền Kiến Quốc. Chưa kể, cái tên “Kiến Quốc” này còn do Tiên vương khi còn tại thế đặt cho, thành thử địa vị của Tề Quốc công ở Kỳ Quốc cực kỳ cao.
Ngoài hoàng tộc, Điền gia là nhất đẳng gia tộc chính tông.
Quan sai làm quan gần hai mươi năm, tự biết bản thân không để động vào gia tộc này nên mới nhún nhường. Song, để chắc ăn, gã vẫn phải cho người theo dõi, nhỡ như không phải thì còn có cớ cho người bắt vào đại lao lập công trạng. Trong trường hợp Hứa Tử Du có quan hệ với Tề Quốc công thật thì gã sẽ cố gắng bắt hành tung rồi lân la tiếp cận.
Nếu có thể tạo ấn tượng tốt với người thân của Tề Quốc công thì con đường thăng tiến của gã sau này cũng sẽ không trắc trở quá nhiều.
Quan sai là người có tâm tư, hầu hết quan lại đều như thế. Khổ nỗi, tâm tư của gã làm sao qua mắt được Hứa Tử Du. Hắn đã sớm phát hiện có người theo dõi ngay từ khi dừng chân mua một cái bánh bao nóng rồi. Trình độ theo dõi đúng là không đâu vào đâu.
Hứa Tử Du làm bộ không quan tâm, lát nữa hắn nói với Tề Quốc công sau cũng không muộn. Trước mắt hắn phải đi gặp người cần gặp đã, những chuyện khác tính sau.
Ở ngoài thành thì Hứa Tử Du còn dùng mặt nạ che mặt chứ đã vào thành rồi thì hắn lại thoải mái phô bày dung mạo của mình, dù sao mặt mũi đẹp trai cũng dễ hỏi đường.
Ngặt nỗi, vì thu hút người qua đường quá nên Hứa Tử Du đi được một trượng là lại có người chạy đến chèo kéo vào gian hàng. Thậm chí đến khu phố trung tâm lại bắt gặp vô số kỹ nữ vây quanh. Người nào người nấy đều rất đẹp mắt, mỗi tội hắn không có thời gian.
Hứa Tử Du không tiện dùng sức bởi sức của hắn rất lớn, tùy tiện vung tay thôi cũng đủ đập người bình thường thành bã đúng nghĩa đen. Chật vật hơn nửa canh giờ, Hứa Tử Du mới thành công thoát khỏi dòng người để đến phủ của Tề Quốc công.
Đất của nhất đẳng gia tộc chốn kinh thành có khác, vừa rộng rãi vừa yên tĩnh.
“Đứng lại! Người đến là ai?”
Hứa Tử Du bị binh lính canh cổng chặn đường, cả hai đều là thanh niên vạm vỡ, vóc người to cao, ánh mắt không có chút dấu hiệu thân thiện.
Hắn mỉm cười, thuận tay đưa tấm ngọc bài: “Tại hạ Hứa Tử Du, phiền hai vị vào trong báo với Tề Quốc công đại nhân. Ngài ấy sẽ hiểu khi nhìn thấy nó.”
Tên lính canh cổng tặc lưỡi: “Ngươi nghĩ Quốc công đại nhân là ai mà…”
Chưa nói hết câu, gã lại im bặt khi nhìn thấy ngọc bài. Gương mặt sượng cứng như tượng đá.
Quan sai bình thường còn nhận ra thì một tên canh cổng ngày ngày thấy Tề Quốc công ra vào sao lại không biết gia huy của Điền gia được chứ.
Một người trong đó nhận lấy, cẩn thận kiểm tra một chút rồi nói:
“Ngươi đợi ở đây, ta vào trong báo rồi quay lại sau.”
“Được, tại hạ sẽ đợi tin ngoài này.” Hứa Tử Du cười khẽ.