Thẩm Vân Mai không may vẫn lạc khiến Dư trưởng lão đau lòng nhưng đau hơn là túi trữ vật chứa linh đan diệu dược cô mang theo đã mất hút.
Phải biết, bên trong là một lượng lớn đan dược với tổng giá trị lên đến hàng vạn linh thạch. Để trao đổi với dược viên, Dược Y Đường phải tích cóp và chi tiêu dè sẻn trong suốt một năm trời, nhưng kết quả lại trắng tay.
Không có đan dược cung cấp từ dược viên, Dược Y Đường khó mà vận hành thuận lợi. Vì thế Dư trưởng lão phải cắn răng dốc tiền túi để bù lại khoản lỗ đó lòng đau như cắt.
Bầu không khí đại bí sôi nổi như trẩy hội nên Dư trưởng lão không công bố thông tin Thẩm Vân Mai vẫn lạc. Mặc dù việc cô không tham dự sẽ khiến đông đảo đệ tử nghị luận nhưng đại bí không thiếu anh tài, chỉ cần một, hai con ngựa ô xuất hiện thì bọn họ sẽ quên thôi.
Dư trưởng lão bẩm báo lại cho Tả Hữu song lão rồi quay trở về Dược Y Đường, tiếp tục chủ trì nhiệm vụ chăm lo các đệ tử b·ị t·hương trong kỳ đại bí.
Cứ tưởng đi một chuyến sẽ tra ra h·ung t·hủ kết quả lại lỗ nặng. Dư trưởng lão giờ này không muốn gặp ai cả bao quát Ma Trường Tô đang đợi ở bên ngoài.
“Sư đệ trưởng lão đang bận luyện đan, không muốn tiếp khách, mong sư đệ về cho.”
Chấp sự của Dược Y Đường khách khí báo tin rồi nhanh chóng đến thăm khám cho tay đệ tử vừa được khiêng đến. Động tác lanh lẹ dường như không muốn dây dưa lâu.
Ma Trường Tô hơi nhíu mày. Đôi mắt sắc thoáng híp lại. Ánh nhìn của hắn sắc lẻm như kiếm ra khỏi vỏ hai tay nắm chặt một lúc mới buông ra.
“Nếu trưởng lão đã bận thì ta sẽ không làm phiền nữa. Bao giờ trưởng lão có thời gian, mong sư huynh truyền lời lại giúp ta. Ma gia ta nhất định có hồi báo.”
Nghe vậy, viên chấp sự chỉ còn cách gật đầu tiếp nhận nhưng trong lòng lại phát khổ thôi rồi. Một lời không hợp liền lôi tên tuổi Ma gia ra, nghe thôi cũng biết là đang uy h·iếp.
Chấp sự chỉ là Tiềm Hư sơ cảnh, luận bối cảnh thì không thể so với Ma gia sừng sững của Ngự Ma Tông. Mặc dù không thích Ma gia, gã cũng không dám thể hiện ra ngoài. Chuyến này Dược Y Đường tự dưng dây dưa với đối phương, không chỉ gã mà các chấp sự khác cũng không thích thú bao nhiêu. Dính tới thế gia thì tốt, nhưng Ma gia thì không.
Kể cả trong Ngự Ma Tông, tiếng tăm của Ma gia không thực sự tốt đến thế.
Ma Trường Tô không biết vì lý do gì mà Dư trưởng lão đột ngột xa lánh nhưng chắc chắn phía dược viên đã phát sinh chuyện gì đấy rồi. Hắn cứ ngỡ với thực lực của Thẩm Vân Mai thì Hứa Tử Du sẽ bị chế ngự không ngờ lại lật thuyền trong mương.
Kế hoạch của hắn thất bại rồi.
Nguyên bản, Ma Trường Tô muốn lợi dụng Thẩm Vân Mai để vừa diệt khẩu Hứa Tử Du, vừa lôi kéo quan hệ gần gũi hơn, ngày sau có thêm trợ lực. Trong trường hợp cô g·iết được hắn mà lại âm thầm phản bội thì hắn cũng có cớ vận dụng tông quy. Thậm chí ở trường hợp vô lý hơn, cô c·hết trong tay Hứa Tử Du thì hắn càng có thể mượn tay Dư trưởng lão xử lý hậu họa.
Ma Trường Tô và Ma Hoạt Sinh đã tính rất nhiều đường nhưng kết quả vẫn để cá lọt lưới.
Hứa Tử Du không những g·iết được Thẩm Vân Mai mà còn che giấu tội ác thành công. Về phía Dư trưởng lão, lão không những không g·iết được người mà còn cố tình tránh mặt.
Ma Trường Tô thật sự rất tức giận nhưng hiện giờ chưa có nhiều thông tin nên không tiện hành sự. Dư trưởng lão còn tay trắng ra về hắn không dám liều.
“Thất bại rồi sao?”
Ma Hoạt Sinh trông sắc mặt khó coi của Ma Trường Tô là đã biết chuyện.
Ma Trường Tô mím môi gật đầu: “Hứa Tử Du vẫn còn sống. Hơn nữa, dường như thái độ của Dương trưởng lão với chúng ta không được tốt cho lắm. Rõ ràng ông ta đang cố tránh mặt.”
“Lão Dư tránh mặt ư?” Ma Hoạt Sinh nhăn mày: “Không lẽ”
Dư trưởng lão chỉ là Tiềm Hư trung cảnh, cho dù là cấp trưởng lão đi chăng nữa thì vẫn chỉ là người ngoại môn. Ngày nào không dính dáng tới nội môn, Ma Hoạt Sinh chẳng xem trọng đối phương mấy. Có điều, chính vì tầng thân phận này nên lão mới cân nhắc đến một trường hợp.
Có thể khiến Dư trưởng lão nhún nhường, đối phương ắt là người nội môn.
Dược viên chỉ có đúng một người thỏa mãn điều kiện ấy - Dương Xuân Thu.
“Lục lão có suy đoán gì rồi sao?” Ma Trường Tô gặng hỏi.
“Có lẽ ông ta bị Dương trưởng lão uy h·iếp.”
Ma Hoạt Sinh hạ giọng, hạ thấp đến mức Ma Trường Tô phải lại rất gần mới nghe ra được.
Hung danh của Dương Xuân Thu như sấm rền bên tai đối với các đệ tử ngoại môn. Bọn họ quá hiểu tính khí lão khó chịu đến bực nào. Phàm những ai đã từng nhận nhiệm vụ ở dược viên lại càng hiểu rõ hơn, phần lớn bọn họ đều không dám quay lại đó.
Thuở còn nhập môn, Ma Trường Tô từng đến đó một lần, tiếc là không có cơ hội gặp mặt để kiểm chứng lời đồn nhưng trưởng bối trong nhà cũng khuyên không nên tiếp cận lão già đó quá nhiều. Nếu lão không cao hứng, lão sẽ không quản hắn có là người Ma gia hay không.
“Ý của lục lão là Hứa Tử Du lôi kéo được Dương trưởng lão rồi sao?” Ma Trường Tô nhíu mày.
Ma Hoạt Sinh lắc đầu.
“Dương trưởng lão không phải người thích tranh đoạt quyền thế không thì ông ta đã lưu lại nội môn rồi, cần gì phải ra ngoài dược viên vắng vẻ chứ. Trong chuyện này, có lẽ Hứa Tử Du có bằng chứng ngoại phạm xác đáng.”
Ma Trường Tô ngẩn người.
“Sao lục lão lại nói đỡ cho hắn?”
Ma Hoạt Sinh thở dài: “Ta không nói đỡ dù sao chuyện này cũng chưa rõ đầu đuôi. Trước mắt ngươi cứ tham gia đại bí đi đã ta sẽ tự mình điều tra.” Nhắc đến đại bí nét mặt lão càng trở nên nghiêm túc hơn: “Trường Tô nếu đã không tham dự thì thôi, một khi tham dự nhất định phải giành chiến thắng. Nếu ngươi không nắm bắt được cơ hội này thì vào nội môn cũng không đủ lực lượng để đấu với hai huynh trưởng của ngươi, ngươi hiểu chứ?”
Ma Trường Tô gật đầu. Hắn nắm chặt thanh kiếm treo bên hông.
“Ta hiểu, ta sẽ không thua, nhất định không thua.”
Ma Hoạt Sinh vỗ vai: “Tinh thần thế là tốt.”
Căn dặn xong xuôi, Ma Hoạt Sinh nhanh chóng rời khỏi Ngự Ma Tông. Lấy thân phận Ma gia, lão có thể ra vào đất ngoại môn thoải mái nhưng ở quá lâu lại khó thoát khỏi tai mắt của các thế lực đối thủ. Ma đạo thất gia Ngự Ma Tông lúc nào cũng minh tranh ám đấu, một sơ suất nhỏ thôi cũng tạo ra những khoảng cách vô tiền khoáng hậu.
Ma Hoạt Sinh không muốn trở thành gánh nặng cho gia tộc, tự khắc biết điều tiết.
“Gần đây Ma Hoạt Sinh ra vào tông môn chúng ta hơi nhiều đấy, hắn ta bắt đầu thể hiện lập trường của mình trong trận chiến kế vị gia chủ rồi à?”
Tả trưởng lão dõi ánh mắt vào bóng lưng Ma Hoạt Sinh đang xuống núi. Con ngươi máu tựa hồ đang giãn nở đồng tử đến mức tối đa.
Hữu trưởng lão nhẹ nhàng rít tẩu thuốc. Khói trắng hóa thành đầu lâu quỷ lượn lờ ra xung quanh, vừa bắt được mùi vị con quạ sống trên mái là nhanh chóng lao tới cắn nuốt.
Tiếng quạ kêu thất thanh, y tiếp tục rít thuốc.
“Vẫn còn sớm lắm. Ta đoán là Ma Trường Tô đã nắm thóp được gì đó rồi nên hắn ta mới ngả theo. Đâm lao thì phải theo lao, tên nhãi kia gây chuyện, hắn phải lo liệu hậu sự.”
“Lão Hữu, ông nghi ngờ c·ái c·hết của Thẩm Vân Mai liên quan tới hắn?” Ta trưởng lão hỏi.
Hữu trưởng lão trầm mặc một lúc liền bật cười.
“Ông không để ý từ sau vụ Ma Uyên b·ạo đ·ộng, hai đứa chúng nó bắt đầu gần gũi hơn rồi sao. Tuy rằng không môn đăng hộ đối lắm nhưng nếu miễn cưỡng hạ tiêu chuẩn, Thẩm lão đầu kia sẽ vui vẻ đến nâng khăn cho hậu nhân cũng không chừng.”
Tả trưởng lão gật gù: “Quả thực, lão đầu ấy không đời nào bỏ qua cơ hội trước mắt, chỉ là sự việc lần này hơi phức tạp đấy. Ông không thấy gần đây chúng ta mất hơi nhiều đệ tử à?”
Ngự Ma Tông cổ vũ đệ tử tranh đấu giành tài nguyên. Minh tranh ám đấu kiểu gì cũng được, chỉ cần không bị phát hiện thì có phạm tội tày trời cũng chẳng ai truy hỏi.
Tả Hữu song lão biết một số việc nhưng cũng ngấm ngầm cho qua để các hạt giống tiềm năng đâm chồi nảy lộc. Mỗi tội những hạt giống ấy đang ngày một c·hết dần.
Bên cạnh những đệ tử nổi bật như Đinh Vụ ngoại môn gần đây lại c·hết thêm vài người. Có người triển vọng, có kẻ lại rất tầm thường, nói chung là không đáng để mắt. Song, c·hết nhiều như thế phía tông môn cũng hỏi chuyện, nếu hỏi cả mười lần mà vẫn nhận lại mười câu trả lời như nhau là t·ử t·rận vì nhiệm vụ thì có phần không được hay cho lắm.
Nghe như thể các trưởng lão ngoại môn không biết dạy đệ tử ấy.
Tả trưởng lão không muốn quản nhiều, tôn chỉ của lão là để các đệ tử tự sinh tự diệt, nhưng c·hết nhiều quá cũng bất ổn. Chọn lọc chỉ thực sự hiệu quả khi người sót lại là những kẻ mạnh, song đằng này, đến kẻ mạnh cũng ngã xuống thì tương lai lại có chút tăm tối.
Hữu trưởng lão vừa rít tẩu thuốc vừa nghĩ ngợi, mi tâm mỗi lúc một nhăn sâu.
“Ta đã để ý nhưng cứ mặc đi, đang kỳ đại bí không cần phải tự làm mình mệt não thế.”
Tả trưởng lão lườm một mắt: “Lão già ông lại lười biếng rồi.”
Hữu trưởng lão nhếch mép: “Chỉ có người sống mới mang lại giá trị c·hết rồi thì bỏ đi, dù sao cũng chỉ là Định Pháp cảnh, qua vài năm kiểu gì mà chẳng có người khác.”
“Hôm trước cao tầng trách phạt một lần rồi, ông không tính làm gì thật?”
Hữu trưởng lão đệm nhịp chân một lát rồi đổ hết tàn thuốc vào trong lọ đồng.
“Ta có cách quản của ta, nếu cao tầng không vừa ý thì cứ cử người đến thay.” Y cười lạnh.
Nghe vậy, Tả trưởng lão không khỏi đau đầu.
“Thật là cứng quá cũng không tốt. Mặc dù chỉ có hai chúng ta nguyện ý ra ngoài này nhưng thỉnh thoảng cũng nên thuận gió nội môn một chút. Làm gì cũng nên chừa đường lui chứ.”
Hữu trưởng lão nheo mắt lại. Con rắn đen lập tức trườn lên vai, cả hai cặp mắt liền lườm Tả trưởng lão chằm chằm: “Với v·ết t·hương năm ấy, ông cảm thấy chúng ta còn đường lui?”
Tả trưởng lão trầm mặc một lúc, con mắt máu trên mặt mỗi lúc một thu lại.
Một lát sau, lão thở dài.
“Lần này ông thắng.”
Hữu trưởng lão hất mặt lên trời, phì phèo khói trắng.