Ma Chủng

Chương 57: Đại chiến bên hồ (2)



Chương 57: Đại chiến bên hồ (2)

Hồng y nữ tử rụt con ngươi lại, toàn bộ đầu óc bị cơn hoảng loạn chiếm cứ. Cô không kịp làm bất cứ động tác phòng thủ nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyết Sắc Nhận phóng tới.

Choang!

Tưởng chừng Huyết Sắc Nhận sẽ xuyên qua đầu thì hồng y nữ tử lại được một trung niên ra tay kịp thời. Song vì lực v·a c·hạm quá mạnh nên cánh tay gã giờ này vẫn còn run.

“Không sao ch…?!”

Oành!

Một lần nữa, lời còn chưa thốt ra thì gã trung niên đã bị Hứa Tử Du g·iết c·hết. Thủ cấp gã nổ tung, dịch não trắng còn điểm xuyết lên trang phục đỏ thẫm của hồng y nữ tử.

Hứa Tử Du nhìn cô như đang nhìn một xác c·hết, hắn không luyện hàn khí nhưng cái lạnh đầy nhẫn tâm và c·hết chóc ấy lại thừa sức khiến người đối diện phải run rẩy. Huống hồ, hắn vừa thể hiện thực lực quỷ dị đến áp đảo nên toàn trường vẫn còn đang chấn động.

Hồng y nữ tử không kiểm soát nổi cơn run rẩy, tu vi Định Pháp trung cảnh của cô thế mà không chèo chống lại được nỗi sợ đang buông xuống.

“G-g·iết hắn… Giết hắn cho ta!!”

Cô vừa quát lên, những kẻ ở bên kia cầu và trên sông mới sực tỉnh mà lao tới.

Hứa Tử Du lắc đầu, Huyết Sắc Nhận một lần nữa phóng tới chỗ hồng y nữ tử. Muốn bắt giặc, trước bắt vua. Toàn bộ người ở đây đều nghe lệnh hồng y nữ tử thì hắn chỉ việc chế ngự cô là xong. Đứt tay, cụt chân sao cũng được, hắn chỉ cần cô sống và còn nói được là đủ.

“Ngăn hắn lại!”

Hai lão già thuyền phu nhanh chóng nhảy lên cầu rồi đỡ đòn đó lại thay hồng y nữ tử. Khổ nỗi, đẳng cấp pháp khí của Huyết Sắc Nhận cao hơn rất nhiều so với hai thanh đao của bọn lão. Huống hồ, Hứa Tử Du lần này đã rút kinh nghiệm trước đó, không còn cậy mạnh vào phẩm chất pháp khí nữa mà đã biết đường truyền pháp lực.

Huyết Sắc Nhận có pháp lực gia trì lập tức cắt qua hai thanh đao như đang chém đậu hũ. Hồng y nữ tử còn chưa kịp phản hồi thì cánh tay phải đã b·ị c·hém lìa.

“Tiểu thư—?!”

Hứa Tử Du lao về trước, vừa tóm đầu hai lão liền đập thẳng xuống nền đá, lực đạo kinh khủng lập tức dốc ngược thân thể cả hai. Thủ cấp nát bét.

Ma trảo của Hứa Tử Du hướng về phía hồng y nữ tử đang la hét đau đớn, những người khác lại càng ra sức t·ấn c·ông b·ằng pháp khí tầm xa và phù lục.

“Chậc, đám phiền phức này…”

Hứa Tử Du vội thu tay rồi tránh né đòn t·ấn c·ông, không quên vận dụng Thanh Ngưng Lục Thông Thức và ảnh thân của Di Hình Hoán Ảnh để điều phối thế cục.



Nếu việc bắt hồng y nữ tử bị cản trở thì hắn cần phải xử lý những con ruồi nhặng xung quanh. Song, nhắm với người khác không đồng nghĩa với việc hắn bỏ qua cho cô.

Giây phút Hứa Tử Du thu quyền, hắn đã ném về phía trước một hạt Thiên Lôi Châu.

Uỳnh—?!

Hứa Tử Du vừa quay lưng t·ấn c·ông kẻ khác, cây cầu đá đã nổ tung thành muôn mảnh, theo sau là một tiếng hét thảm thiết của hồng y nữ tử.

Tiếng nổ vang trời thu hút sự chú ý của những tên khác, nhờ thế mà Hứa Tử Du có thể đột phá khỏi thế gọng kìm để phản công và tiêu diệt từng kẻ một.

Tu vi của địch thủ không cao, nhục thân lại không luyện thể, công pháp tu hành chủ yếu là tàn quyển hoặc nhặt nhạnh từ những vụ trao đổi rẻ mạt, binh khí thì không phải ai cũng có pháp khí, phần lớn chỉ là loại được rèn tốt hơn dòng phổ thông. Tổng hợp những yếu tố đó lại, chiến lực của bọn chúng thua kém toàn diện là chuyện hiển nhiên.

Trong khi đó, Hứa Tử Du nào phải tu hành giả bình thường. Bỏ qua thiên phú tu hành không quá xuất sắc thì hắn chẳng có bất kỳ điểm yếu nào cả. Mọi hạn chế trong phương pháp chiến đấu đều đã được bù khuyết bằng Di Hình Hoán Ảnh, Huyết Sắc Nhận và Thanh Ngưng Lục Thông Thức nên đồng cấp không dễ gì tìm được người có thể đánh ngang cơ hắn.

Oành!

Hứa Tử Du tả xung hữu đột, ưu thế kinh người của luyện thể mỗi lúc một hiện ra. Mỗi lần hắn vung quyền, tay chân thân cận của hồng y nữ tử đều ngã xuống như rạ, hơi thở đứt đoạn.

“Tiểu thư! Chạy mau—?!”

Tên thuyền phu cuối cùng đột nhiên nuốt một viên đan dược. Cơ thể và khí tức của lão nhanh chóng bành trướng, tu vi từ Tọa Tâm đỉnh phong đã nhảy thẳng lên Định Pháp sơ cảnh đỉnh cao. Lão nắm chặt cây cự đao rồi nhảy bổ về phía trước.

“C·hết đi—?!”

Hứa Tử Du nheo mắt lại. Chỉ có thế thôi ư?

Hắn lao thẳng về trước, đôi chân vừa chạm xuống liền bộc phát uy lực. Vết nứt lan ra xung quanh, thân ảnh hắn chớp mắt đã ở ngay trước mắt lão.

Đôi mắt hai người giao nhau. Vẻ lạnh lùng trong mắt Hứa Tử Du vẫn không đổi.

“Thiết Ma Quyền, Nhất Thốn Kình.”

Uỳnh—?!

Lồng ngực lão nhân bị xuyên phá. Đốt sống lưng và nội quan văng ra phía sau cùng với máu tươi và thịt nát. Nhưng lão không vì thế mà bỏ cuộc. Lão buông thanh đao trong tay rồi ôm chặt người Hứa Tử Du, cơ bắp trên người nhanh chóng căng ra, để lộ mấy tấm Bạo Hỏa Phù giấu bên dưới y phục. Pháp lực của lão kích phát nó, thân xác liền nổ tung.

Oành—!!



Vụ nổ kinh người tạo nên cương phong quét ngang mấy gian hàng gần đó. May mà từ khi trận chiến phát sinh, người người đã sớm tháo chạy nên mới không có t·hương v·ong ngoài ý muốn. Dẫu thế, đánh nhau giữa phường thị đã là một nước đi không mấy khôn ngoan rồi.

Hứa Tử Du biết rõ nhưng hắn vẫn cố tình làm thế, bởi hắn cần xác định một chuyện.

“Ôi chà, dùng tới trò hiến thân luôn đấy.”

Hứa Tử Du hoán đổi vị trí với ảnh thân nên có thể thoát được một kiếp. Với thể phách của hắn hiện tại, chịu đựng uy lực một, hai tấm Bạo Hỏa Phù không phải chuyện gì khó nhưng dư âm v·ụ n·ổ sẽ khiến động tác của hắn xao nhãng trong giây lát. Đứng giữa một khu vực không do mình nắm giữ, hắn không muốn tạo cơ hội cho địch thủ.

“C-cái gì… H-hắn còn sống?!”

Trông thấy Hứa Tử Du không chút thương tổn, mấy tên còn sống liền tách ra tháo chạy. Nhưng chiến đấu mà đưa lưng về phía đối thủ là hành động ngu xuẩn nhất. Hứa Tử Du chẳng buồn động tay trực tiếp, hắn chỉ việc dùng Huyết Sắc Nhận g·iết bọn chúng từ xa là được.

“K-khốn nạn… đ-đồ quái vật…”

Hồng y nữ tử vừa trườn người vừa chửi rủa. Cơ thể cô đã trọng thương sau khi bị Huyết Sắc Nhận chém đứt tay và bị Thiên Lôi Châu tổn hại đại bộ phận. Nội thương và ngoại thương đều có đủ, cô còn chưa kịp thể hiện bất kỳ chiêu gì thì đã b·ị đ·ánh thành nửa phế nhân.

Hứa Tử Du đạp gãy tay chân cô như thể đang giày xéo một con giun. Đôi mắt hắn lạnh tanh không cảm xúc, ánh nhìn vẫn bình thản như lúc đầu.

Chính ánh mắt này là thứ khiến hồng y nữ tử sợ hãi, sợ tới nỗi quên luôn cả cơn đau.

Hứa Tử Du nắm tóc rồi lôi đầu cô lên, lạnh nhạt bảo: “Chúng ta có nhiều chuyện để nói đấy.”

Hồng y nữ tử không nguyện ý khuất phục. Cô gắng gượng chút sức tàn để vận dụng hoan thuật quyến rũ hắn. Ở khoản này, cô vẫn có chút tự tin.

Khổ nỗi, Hứa Tử Du bị trúng hoan thuật một lần là đã căm ghét tới già, làm gì có chuyện hắn để cô tác oai tác quái. Không nói lời nào, hắn đập mặt cô xuống đất. Đất đá cày nát dung mạo diễm lệ của cô, răng cửa gãy đôi, gương mặt sưng vù như đầu heo.

“Trông được hơn rồi…”

Đôi mắt Hứa Tử Du chợt đổi, hắn vội ném hồng y nữ tử ra phía sau.

Phập!

Trường thương phóng tới xuyên qua giữa lồng ngực hồng y nữ tử, dư lực còn đủ mạnh để tiếp tục t·ấn c·ông nhưng vì Hứa Tử Du đã phát hiện từ sớm nên hắn không còn ở chỗ cũ nữa.

Sau khi hoán đổi vị trí với ảnh thân, Hứa Tử Du lườm mắt về phía địch thủ mới ở trên mái nhà phía đối diện. Kẻ đấy cao hơn hắn, khí tức cũng mạnh hơn những kẻ đã đánh nãy giờ.

Là Định Pháp thượng cảnh.



Không nói lời nào, tên đó đã phóng tiếp một mũi thương về phía hắn. Tiếng v·út vang êm tai cho thấy độ sắc bén của một kiện pháp khí hạ phẩm.

Hứa Tử Du hơi nhướng mày, cánh tay phải nhanh chóng Thiết Thể hóa rồi bắt lại. Dư lực tiếp tục giải phóng về phía trước mà sinh ra gió lớn.

Canh tay hắn nổi đầy gân, mi tâm hơi nhíu lại vì sức t·ấn c·ông mạnh hơn so với dự đoán nhưng mũi thương đấy vẫn không làm trọn nhiệm vụ của mình. Hắn bắt được rồi.

“Đồ quái vật…”

Hứa Tử Du nghe được tiếng lẩm bẩm chửi rủa của đối phương, khóe môi liền giương cao. Hắn lập tức xông tới, trường thương trong tay nhanh chóng trở thành binh khí dùng tạm.

Tốc độ của Hứa Tử Du không nhanh nhưng Huyết Sắc Nhận lại có thể q·uấy n·hiễu để địch thủ không thể bỏ chạy. Mỡ đến miệng mèo sao lại bỏ qua được.

Hứa Tử Du phóng thương về trước, mắt thấy đối phương vừa tránh thì hắn đã bắt lại cán thương, xoay người mượn lực quật vào tòa nhà bên dưới.

Oành!

Pháp khí hạ phẩm kết hợp với nhục thân luyện thể tạo ra lực t·ấn c·ông kinh người. Toàn bộ kiến trúc nâng đỡ tòa nhà bị phá hủy chỉ trong một chiêu duy nhất.

Bộ pháp đặt nặng vào trọng tâm, trọng tâm phụ thuộc vào điểm đặt chân, điểm đặt chân mất đi thì khả năng trụ chiêu sẽ kém đi thấy rõ nếu như phải nhận một đòn t·ấn c·ông bất ngờ.

Hứa Tử Du đang nhắm vào khoảnh khắc đó. Đôi mắt hắn mở to, cơ bắp trên cánh tay cầm thương nhanh chóng căng ra. Đòn đâm thương uy mãnh lập tức được giải phóng.

Choang—?!

Đối phương dùng thương lâu năm nên có thể tạm đỡ lại được nhưng mất đi trọng tâm, khả năng đối chọi trực tiếp với Hứa Tử Du là một con số không tròn trĩnh.

Uỳnh!

Uy lực bộc phát của Hứa Tử Du nhanh chóng đánh lùi đối phương vào bức tường bên cạnh. Hắn tiếp tục lao lên phía trên, trường thương xoay vòng rồi đâm xuống bên dưới.

Phập!

Trường thương xuyên qua vai, tên xấu số đụng độ với Hứa Tử Du liền hét lên một tiếng đau đớn. Thậm chí, mũi thương còn phá hủy luôn cả huyệt vị lẫn dây cơ quan trọng.

Không chừa cho đối phương cơ hội giãy dụa, Hứa Tử Du lập tức điều khiển Huyết Sắc Nhận cắt đi gân tay và gân chân, đồng thời nện một quyền vào đan điền.

Tên đó phun một ngụm máu tươi, đôi mắt mở trừng không cam lòng.

Hứa Tử Du vặn thương, xé toạc cánh tay đối phương ra khỏi người. Tiếng hét thê lương quằn quại lại vang lên. Hắn lôi người xềnh xệch, vừa ra khỏi đ·ống đ·ổ n·át thì lại nghe được tiếng bước chân vọng lại từ đằng xa. Số lượng không hề ít.

Hứa Tử Du đánh ngất cái tên còn đang rên rỉ kia rồi kéo áo trùm đầu lại, chớp mắt biến vào trong bóng tối, hành tung bất định.