Thời điểm Hứa Tử Du trở về thì sắc trời bên ngoài vẫn chưa sáng nhưng cũng gần đến lúc mọi người thức dậy. Một vài người hầu lâu năm trong phủ Quốc công đã thức giấc, tất bật dọn dẹp và chuẩn bị cho ngày mới. Động tác nhẹ nhàng, bước chân nhanh nhẹn.
Hứa Tử Du trở về phòng mà không bị ai phát hiện. Trong lúc thoát khỏi Hồ Nhạn Lâm, hắn đã sớm xóa bỏ dấu chân dính máu cũng như che đậy mùi bằng một loại hương liệu đặc biệt. Không phải lần đầu g·iết người nên hắn hành động rất nhanh, nhờ thế mà cắt đuôi địch.
Có điều, đối phương đã biết thân phận của hắn tại phủ Quốc công nên trước mắt vẫn chỉ là quãng nghỉ tạm thời, chưa thể giải quyết dứt điểm.
Hứa Tử Du trói cái tên bị phế kia vào trụ nhà rồi ra ngoài kiểm tra đại trận, phát hiện có dấu vết phát động thì hắn vội vàng di chuyển đến chỗ ở của Điền Kiến Quốc. Lão đang ngồi trong thư phòng, quầng mắt hơi thâm, xem chừng nguyên đêm mất ngủ.
Cửa sổ mở toang, gió lớn lập tức thổi vào.
“Kẻ nào?!” Cận vệ của Điền Kiến Quốc vội vàng rút đao chắn trước người lão, hai bên thái dương hơi đổ mồ hôi, nét mặt ngưng trọng.
“Là ta.” Hứa Tử Du hoán đổi vị trí ảnh thân ở ngay sau lưng Điền Kiến Quốc.
Cả hai giật mình quay lại, trông thấy hắn thì nửa mừng nửa lo. Mừng vì hắn đã trở lại, còn lo là trên người hắn đang dính máu. Đều là người từng chinh chiến nơi sa trường, chỉ cần nhìn lượng máu dính thôi thì ai cũng đoán được hắn đã đánh g·iết bao nhiêu kẻ.
“Tiên gia b·ị t·hương rồi sao?!” Điền Kiến Quốc bật dậy khỏi ghế.
Hứa Tử Du lắc đầu: “Máu của kẻ địch thôi. Địch t·ấn c·ông sao?”
Điền Kiến Quốc thở dài: “Phải, sau khi tiên gia đi không lâu…” Lão đang nói giữa chừng thì phát hiện ánh mắt của Hứa Tử Du đang nhìn về tay cận vệ, thế là tạm dừng lại: “Xin tiên gia yên tâm, là tay chân thân cận của ta, tuyệt đối không để lộ thông tin ra bên ngoài.”
Tay cận vệ cũng vội vàng ôm quyền hành lễ. Y biết tiên gia đã đến phủ, chỉ là tạm thời đang ẩn mình nên chưa hiện thân. Bây giờ thấy được chân thân, đầu óc y vẫn còn hơi lẫn lộn.
Ai mà nghĩ người được cho là cháu trai vô hại của Tề Quốc công lại là người đấy chứ.
Hứa Tử Du xua tay: “Nếu là người đại nhân tin tưởng thì không sao, đại nhân nói tiếp đi.”
Điền Kiến Quốc gật đầu: “Sau khi tiên gia đi không lâu thì địch đã tập kích, may mà có đại trận của tiên gia hỗ trợ nên bọn chúng không thể xâm nhập vào bên trong, binh lính nhờ thế mà có thể tập kết nhanh chóng và dựng hàng phòng thủ bên ngoài.”
“Bọn chúng hành động quá nhanh nên tiểu nhân không tiện xác định số lượng và danh tính, mong tiên gia thứ lỗi.” Tay cận vệ tiếp lời.
“Thủ phạm là tu hành giả, phàm nhân các ngươi xông ra chỉ có nước chịu c·hết. Bảo toàn được tính mệnh là tốt rồi, nhưng từ giờ không được phép lơ là nữa.” Hứa Tử Du đáp.
“Tiên gia nói phải.”
Hứa Tử Du trầm mặc một lúc mới nói: “Ta bắt được một tên trong chuyến này, khổ nỗi trong viện đang có người khác nên không tiện thẩm tra. Đại nhân có chỗ nào phù hợp không?”
Điền Kiến Quốc sáng mắt, lão vội đáp: “Có, trong phủ có một mật thất chuyên dùng để tra khảo, ta sẽ cho người chuẩn bị, mong tiên gia chờ trong giây lát.”
Tay cận vệ không nói hai lời, vừa nghe xong đã xin phép Điền Kiến Quốc đi chuẩn bị trước, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Chưa kể, y cũng thuận đường phân phó người gia tăng hàng phòng thủ bên ngoài nhưng vẫn duy trì khoảng cách với bên trong để đảm bảo cuộc nói chuyện giữa Điền Kiến Quốc với Hứa Tử Du không bị lộ.
“Đại nhân có thân tín nhanh nhẹn đấy.” Hắn bảo.
Điền Kiến Quốc cười khổ: “Có thể làm quan đến bậc này thì bên cạnh ít ra cũng có vài người đáng tin. Đáng tiếc, có những kẻ tưởng chừng trung thành nhưng thực chất lại đang bắt tay với kẻ thù để hãm hại lại chủ. Ta sống một đời, tranh đấu đến giờ cũng chỉ còn lại một.”
Lão nhìn ra ngoài, dáng vẻ cảm khái.
Hứa Tử Du chưa sống lâu như lão nên khó mà đồng cảm. Dẫu thế, hắn cũng là kẻ phải tranh đấu để sinh tồn trong lò luyện cổ khắc nghiệt nên phần nào hiểu được dáng vẻ này.
Kẻ sống sót sau cùng chưa bao giờ là người hạnh phúc nhất.
Trên tay dính đầy máu tươi, dáng vẻ trước kia chỉ còn là một mảng ký ức đen tối. Người lỡ sa bước thì không còn đường quay lại, chỉ có thể tiếp tục hướng về tương lai mịt mù.
“Tình hình trong phủ thế nào?” Hứa Tử Du hỏi tiếp.
Điền Kiến Quốc thở dài: “Ai cũng lo lắng, Đại Chính thức khuya đến nửa canh giờ trước mới chịu đi ngủ. May mà có trận pháp của tiên gia bảo hộ, không thì đêm nay hỏng hết rồi.”
“Việc ta nên làm thôi.” Hứa Tử Du xoa cổ, ánh mắt hơi chuyển: “Ngoại trừ phủ Quốc công, kinh thành còn biến chuyển nào khác không?”
Nghe đến đây, gương mặt của Điền Kiến Quốc càng lộ vẻ nghiêm trọng hơn.
“... Hiện giờ thông tin chưa lộ ra ngoài nhưng ban nãy ta đã nhận được mật tin từ ám tử. Nhân Quốc công đã m·ất t·ích, toàn bộ cận vệ bên người không ai sống sót.”
Hứa Tử Du nhíu mày: “Ngay trong đêm nay?”
Điền Kiến Quốc gật đầu: “Theo lời ám tử thì là vậy. Ta đang cho người xác minh, sớm nhất có lẽ phải đến sáng. Nếu tiên gia không thể đợi, ta sẽ cho người thúc giục.”
Hứa Tử Du lắc đầu: “Không cần vội vàng thế. Dục tốc bất đạt. Đằng nào ta cũng có con tin trong tay, tra khảo xong nghe sau cũng không muộn.”
Trông thấy người ngợm hắn đầy máu, Điền Kiến Quốc định nhờ người giúp hắn lau chùi nhưng hắn lại từ chối. Bây giờ tắm rửa thì lát nữa thể nào cũng tắm lại.
Đằng nào cũng bẩn, chi bằng để bẩn triệt để luôn.
Tay cận vệ hành động rất nhanh, gian ngục tra khảo chưa gì đã được chuẩn bị hoàn tất. Từ dụng cụ khảo hình cho đến xiềng xích trói buộc, thứ gì cũng có. Không thấy gian ngục này thì Hứa Tử Du còn cho rằng Điền Kiến Quốc là quan liêm chính, thấy rồi thì hắn phải nuốt lời trước đó. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Có thể tự mình leo lên vị trí Quốc công mà không cần kế thừa tổ tiên, thủ đoạn của Điền Kiến Quốc không đời nào đơn giản. Chỉ là Hứa Tử Du chưa trải đời đủ để chứng kiến thôi.
Hứa Tử Du mang tên kia vào gian ngục, không quên bày trận cách âm và che đậy khí tức. Sau đó, hắn lệnh cho tay cận vệ và binh lính canh phòng rời khỏi khu vực này, không có lệnh của hắn, không một ai được phép đặt chân vào đây.
Người rời đi hết, đôi vai của Hứa Tử Du mới có thể hạ xuống, nội tâm vẫn còn hồi hộp.
Mặc dù là tu hành giả nhưng Hứa Tử Du chỉ mới hơn mười bảy. Tuổi đời của hắn chẳng là gì trong mắt Điền Kiến Quốc. Nếu không có tầng thân phận tu hành, có lẽ hắn đã không có lá gan nói chuyện công bình, thậm chí là có tư thái cao ngạo hơn lão.
Tuy nhiên, thích nghi là điểm mạnh của Hứa Tử Du, dù thâm tâm không thuận lắm thì hắn vẫn phải chấp nhận để đảm bảo vị thế nói chuyện của bản thân.
Nhìn lại cái tên đang bị trói chặt ở trên tường, v·ết t·hương trên người chỉ mới được phủ một lớp bột cầm máu, khóe miệng Hứa Tử Du liền giương khẽ.
“Ta biết ngươi tỉnh lại từ một tuần trà trước rồi, không cần giả bộ.”
Khoảng lặng chợt thoáng qua. Không một lời đáp nào vang lên.
Hứa Tử Du không khách khí đá thẳng vào bụng đối phương. Theo sau là một tiếng ho khục khặc đầy yếu ớt cùng với ánh mắt phẫn hận tràn đầy sát khí.
Quả nhiên, y đã tỉnh giấc từ trước.
“Tên khốn kiếp… muốn đánh muốn g·iết gì thì…”
“Ta sẽ g·iết ngươi nhưng trước đấy ta phải khai thác toàn bộ thông tin có thể đã.”
Hứa Tử Du mỉm cười, ngón tay lần lượt di chuyển đến các dụng cụ khảo hình. Đôi mắt hắn chợt lóe, nhanh trí lấy một cây kìm sắt đã hơi cứng do rỉ sét.
“Bắt đầu với vài trò cơ bản nào.”
Tên xấu xa đen đủi còn chưa kịp phòng bị thì Hứa Tử Du đã bắt lấy cánh tay còn nguyên của y, từng bước từng bước rút ngón tay một cách thuần thục.
Động tác của hắn rất chậm rãi, vừa rút vừa bẻ ngược ra sau khiến móng còn đâm ngược da thịt. Cơn đau nối tiếp cơn đau, y lập tức hét toáng đến đau đớn.
Khổ nỗi, xung quanh gian ngục đã được trận pháp cách âm bao trùm nên y la hét khản cổ từng nào cũng không có ý nghĩa. Giọng y sẽ không bao giờ đến được tai người khác.
Hết tay liền đến chân, hết trò này tới trò khác, Hứa Tử Du tuần tự nhớ lại những nỗi đau thân xác mà hắn từng chịu ở trong ngục rồi áp dụng lên người đối phương. Hắn vừa h·ành h·ạ vừa xát muối cầm máu, một vài chỗ không gây nguy hại đến tính mạng thì hắn rắc thẳng bột ớt, thậm chí dùng cả nước thuốc để khiến máu tươi phải sủi bọt.
Tên xấu số la hét đến mức chỉ còn mỗi tiếng ư hử. Y từng nghĩ đến chuyện cắn lưỡi t·ự s·át nhưng Hứa Tử Du đã đâm vài cây châm cứu quanh miệng, dẫn đến cơ hàm không có đủ lực.
Cơn đau tiếp nối cơn đau, thương mới chồng lên thương cũ. Tinh thần y đã trở nên rệu rã, trong lòng mong muốn được c·hết nhưng nỗi sợ dâng lên lại khiến y không thể nói thành lời.
Hứa Tử Du vẫn h·ành h·ạ y nhưng hắn không hề hỏi bất cứ câu nào. Hắn không hề cười khoái trá trên nỗi đau của y, hắn chỉ việc thử hết trò này đến trò khác, thỉnh thoảng còn huýt sáo như thể đang làm một việc thường nhật không mấy đặc thù.
Thái độ đấy của Hứa Tử Du mới là thứ khiến y sợ hãi nhất.
“Ngươi… tên… vô… nhân đạo…”
“Đã tu hành còn mong mỏi nhân đạo, ngày ngày chém g·iết người khác vì tài nguyên và dục vọng thì thần phật nhân từ tới đâu cũng sẽ từ chối tiếp nhận những người như chúng ta.”
Hứa Tử Du vừa đáp vừa bẻ xương sườn y. Tiếng hét đau đớn vang ra khỏi kẽ răng đã hết lực.
“Giết… g·iết ta đi…”
“Chuyện gì cũng có thể trao đổi được. Ta đã ra điều kiện trước đó rồi, ngươi tự cân nhắc đi.”
Hứa Tử Du quay người nhìn nồi thuốc đang đun. Hắn ngửi mùi một lúc rồi gật gù hài lòng. Hắn đổ thuốc ra chén, mùi thơm phức khơi dậy khứu giác đang c·hết dần của y.
“Á—?!”
Không chút do dự, Hứa Tử Du đổ nguyên chén thuốc nóng vào miệng y. Cả khoang miệng lập tức bỏng rát, nước thuốc nóng trôi xuống đâu là trong người lại phản ứng đến đấy.
Nước mắt y giàn giụa, liên tục xin tha nhưng Hứa Tử Du vẫn không hề nhân nhượng.
Hắn mỉm cười: “Tinh thần tốt đấy, chúng ta đổi trò nhé?”