Nặc Phong Thuật không phải công pháp nhưng là một loại kỳ thuật hiếm có. Tu luyện Nặc Phong Thuật giúp tu hành giả vừa ẩn giấu tu vi vừa phát giác khí tức của tu hành giả khác.
Mặt khác, khi tu hành Nặc Phong Thuật, những người tu hành Nặc Phong Thuật khác cũng không cách nào phát giác tu vi, nhờ thế mà có thể ẩn mình sâu hơn.
Hứa Tử Du có xu hướng che giấu bản thân nên tu hành Nặc Phong Thuật sẽ giúp hắn hành tẩu an toàn hơn, ngoài ra khi ở tông môn, hắn cũng có thể hạn chế ánh mắt soi mói của người đời khi chứng kiến tốc độ tăng trưởng tu vi.
Nhìn chung, Nặc Phong Thuật là kỳ thuật rất thú vị.
Thoạt đầu Hứa Tử Du không mong đợi nhiều do là bí pháp của một môn phái nằm ngoài đại tông môn nhưng khi xem qua rồi, thậm chí còn luyện thử thì hắn phải nhìn nhận lại.
Kỳ thuật Nặc Phong Thuật không đùa được. Hơn nữa, bản trong tay hắn hiện giờ là bản hoàn thiện nên sẽ không bị chắp vá như Lục Thông Thức.
Tên xấu số kia không mang nhiều tài lộc cho hắn, những gì hắn thu hoạch được ngoại trừ con số linh thạch ít ỏi là bộ năm cây pháp khí hạ phẩm dạng trường thương cùng với Nặc Phong Thuật. So sánh với những gì đã bỏ ra trong trận vừa rồi, thu lợi miễn cưỡng vừa đủ.
Xác nhận Nặc Phong Thuật là hàng thật, Hứa Tử Du lập tức tiêu hủy t·hi t·hể của đối phương để tránh gây sốc cho người của phủ Quốc công. Phàm nhân có t·ra t·ấn nhưng thủ đoạn chắc chắn không tàn độc bằng tu hành giả. Dù sao thì sức sống của phàm nhân yếu hơn tu hành giả rất nhiều nên khó mà chịu đựng được những trò man rợ hơn như lột da, róc xương mà vẫn trừng mắt nhìn kẻ địch. Vì thế, loại bỏ hoàn toàn dấu vết là cách tốt nhất.
Mặt trời đã lên rất cao, ánh nắng chói chang khiến Hứa Tử Du phải nheo mắt lại.
Hắn không để ý quãng thời gian đã trôi qua, hóa ra đến trưa rồi.
Tay cận vệ được phân phó túc trực ở vị trí gần nhất nên có thể thấy Hứa Tử Du ngay khi hắn ra. Khổ nỗi, lúc y mở miệng thì lời nói có phần hơi run rẩy bởi mùi máu trên người hắn thực sự rất nồng, ngửi thoáng thôi cũng mờ hồ cảm nhận một biển sát khí dạt dào.
Hứa Tử Du ngửi quen nên không để ý, cả buổi còn ở trong ngục tối nữa nên càng không quan tâm dáng vẻ bản thân. Giờ này nhìn lại… hắn đoán phải tắm rửa hàng chục lần mới hết.
“... Chuẩn bị nước tắm giúp ta, không cần thêm bất kỳ người hầu nào cả.” Hứa Tử Du bảo.
“Vâng, t-tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Hứa Tử Du không định dọa người ta nhưng chuyến này hắn không thể bào chữa nổi. Sự đã đành, hắn không cần phải níu giữ. Tác phong của “tiên gia” là bàng quan ánh mắt người đời, hắn cứ việc thích nghi rồi ra lệnh cho đối phương là được.
… Chí ích, dáng vẻ như hung thần ác sát kia lại trợ uy cho lời nói hắn sau này.
Trong lúc ngâm bồn thư giãn gân cốt, Hứa Tử Du chỉnh lý lại toàn bộ tình báo thu thập được.
Đầu tiên, chủ mưu đứng sau những vụ b·ắt c·óc gần đây là một môn phái ôm mục tiêu sử dụng phương thức huyết luyện để tu hành, nhân vật đứng đầu gọi là giáo chủ. Tên xấu số kia không nói tên môn phái nên áng chừng không phải giáo phái nào chính tông. Vì thế, Hứa Tử Du tạm gọi là huyết luyện phái để dễ dàng truyền đạt lại cho Dương trưởng lão.
Thứ hai, hồng y nữ tử không thuộc về hệ thống hộ pháp của huyết luyện phái nhưng địa vị vô cùng thân cận giáo chủ nên cô có được quyền lợi hành động tự do. Bản tính cô không thích chia sẻ thông tin nên hiện giờ vẫn chưa ai nắm được hành tung và thân phận Hứa Tử Du. Tuy nhiên, sự tồn tại của Nặc Phong Thuật sẽ khiến hắn bại lộ nếu như hắn hôm nay không phát giác. Riêng điểm này, hắn đã gặp may khi truy hỏi tường tận.
Thứ ba, giáo chủ của huyết luyện phái mơ hồ là một tu hành giả Trúc Dịch cảnh do cấp độ trận pháp hiện hữu xung quanh phường thị Hồ Nhạn Lâm. Phường thị sầm uất cỡ này không đời nào tự phát, chủ nhân của nó bắt buộc phải có được sự cho phép từ tam đại ma đạo.
Đồng nghĩa, khi Hứa Tử Du bẩm báo lại cho Dương trưởng lão, thân phận của giáo chủ chắc chắn sẽ bại lộ và Dương trưởng lão sẽ hành động ngay tức khắc.
Cuối cùng, cũng là thông tin quan trọng nhất, hộ pháp của huyết luyện phái là một chấp sự Tiềm Hư cảnh của ngoại môn. Nếu Hứa Tử Du đoán không nhầm, nhiệm vụ của người này sẽ là tai mắt giám thị mọi động thái của Ngự Ma Tông rồi bẩm báo lại cho giáo chủ.
Trong trường hợp suy đoán đó trở thành sự thật, sự việc này không còn đơn giản là dục vọng tu hành đơn thuần của một nhóm người nữa, mà là động thái quấy phá sự cân bằng của tam đại tông môn ma đạo. Mưu đồ cỡ này đã là mâu thuẫn cấp độ tông môn.
Hứa Tử Du chỉ là đệ tử ngoại môn, cho dù sư thừa của hắn có là Kim Đan cảnh thì sự tình lần này đã bắt đầu trở nên rối rắm hơn. Loại bỏ hồng y nữ tử và một tên hộ pháp có thể giúp bảo toàn thân phận hắn hiện tại nhưng lộ tẩy chỉ là vấn đề thời gian.
Huyết luyện là phương thức tu hành một khi đã bắt đầu thì không thể kết thúc khi chưa đạt đủ điều kiện. Hiện tại số lượng người m·ất t·ích vẫn chưa lớn lắm nên Hứa Tử Du cho rằng vụ việc này sẽ còn kéo dài hơn. Nếu không xử lý sớm, Kỳ Quốc… khéo chẳng còn người.
Mặt khác, huyết luyện phái đã tổn thất hai nhân vật quan trọng, cao tầng của bọn chúng sẽ chỉ còn hai lựa chọn trước mắt: cẩn thận hơn hoặc vội vã hơn.
Cẩn thận đồng nghĩa với việc phải trốn sâu hơn, thậm chí là bị ép rời khỏi kinh thành và phải tái khởi động kế hoạch ở một nơi khác. Song, hiệu quả chưa chắc đã tốt. Nói gì thì kinh thành vẫn là nơi hội tụ rất nhiều yếu tố có lợi cho huyết luyện.
Về phần vội vã, khi huyết luyện phái đi đến lựa chọn này, bọn chúng đã quyết liều c·hết. Không thành công thì cũng thành nhân, ít nhất cũng phải khiến kẻ địch trọng thương.
Dưới góc nhìn của Hứa Tử Du, hắn cảm thấy vế sau dễ thành hiện thực hơn. Một môn phái mà cấp độ hộ pháp còn chứa chấp cả tu hành giả Định Pháp cảnh thì tương lai thế nào hắn cũng thấy được rồi. Đúng là mắt cao hơn đầu.
Khổ nỗi, cái môn phái Hứa Tử Du chê tới chê lui này lại sở hữu thực lực mạnh hơn hắn bây giờ. Trong trường hợp vô tình phát giác địa bàn của đối phương, hắn dại gì xông vào chứ.
Sau khi xác định được lượng thông tin cần thiết, Hứa Tử Du nhanh chóng trở về phòng, vừa dùng bữa vừa ghi chép lại tình báo rồi truyền thư cho Dương trưởng lão.
Tất nhiên, để phòng ngừa truyền thư bị chặn lại giữa đường, Hứa Tử Du còn tốn công bày trận pháp che đậy khí tức và định vị chính xác vị trí lò luyện đan của Dương trưởng lão. Chỉ cần lão có mặt ở đấy, lão chắc chắn sẽ nhận được thư của hắn. Còn trong tình huống lão đang bận thu hoạch Liệt Dương Quả, hắn đành phải chịu khổ thêm vài ngày.
Có điều, Hứa Tử Du chưa bao giờ kỳ vọng sẽ thu hoạch được nhiều thông tin nên kết quả hiện có làm hắn hài lòng ra mặt, đến ăn cũng cười không ngớt.
——
Phủ Quốc công trải qua một đêm không được yên bình dẫn đến tinh thần Điền gia hơi sa sút. Hôm nay phần lớn đều ở nhà, không một ai ra đường du xuân như những người khác. Dù sao thì ở nhà vẫn có quan binh bảo vệ, chí ít vẫn có cảm giác an toàn hơn.
“Phụ thân, nghe nói Nhân Quốc công đã g·ặp n·ạn, phía chúng ta… phải làm sao đây?” Điền Đại Chính nôn nóng bảo: “Quốc công m·ất t·ích, không lý nào triều đình lại ngồi yên.”
“Triều đình sẽ không ngồi yên nhưng hiện giờ không phải thời điểm công bố thích hợp.” Điền Kiến Quốc lắc đầu: “Trong cung vừa có mật chỉ, tối mai toàn bộ quan viên phải chầu triều, ta đoán chuyến này bệ hạ cũng cảm thấy nóng lòng rồi.”
“Mật chỉ ư?” Điền Đại Chính nhíu mày: “... Phụ thân, ta không có.”
Điền Kiến Quốc hơi nhướng mày: “Con không có?”
Điền Đại Chính gật đầu: “Phải, cả ngày hôm nay ta đều ở nhà, thậm chí trước đó cũng đã cho người hồi phủ để thăm hỏi tin tức nhưng vẫn không có bất kỳ mật chỉ nào.”
Nghe vậy, mi tâm Điền Kiến Quốc không khỏi nhăn sâu.
Điền Đại Chính tuy không phải đại lão trong triều nhưng cũng là quan hàm chính ngũ phẩm. Cả Kỳ Quốc chẳng được bao nhiêu người. Trong các buổi chầu triều, thất, bát, cửu phẩm không xuất hiện thì Điền Kiến Quốc còn hiểu, nhưng đến ngũ phẩm còn không có mặt thì chuyến này không đơn giản là chầu triều nữa, mà là mật nghị.
Suy tư một lúc, Điền Kiền Quốc mới lên tiếng: “Đại Chính, xem như con chưa nghe gì đi.”
Điền Đại Chính: “...” Làm sao ta có thể giả ngơ được đây?
Điền Đại Chính cười khổ. Mặc dù là người nhà họ Điền nhưng không có nghĩa con đường thăng tiến của y thực sự bằng phẳng. Để leo lên quan hàm chính ngũ phẩm, y cũng phải trầy trật kha khá, thậm chí nhiều lần còn rất mạo hiểm để đổi lấy cơ hội thăng tiến nhanh.
Điền Kiến Quốc không còn trẻ nữa, tuy không đến mức gần đất xa trời nhưng ở tầm này, quyền lực của lão đã không còn thịnh vượng như thời phong độ. Nếu trong cung cố tình tính toán lên nhà họ Điền thì tính mệnh lão cũng khó giữ lâu. Vì gia tộc, Điền Đại Chính không thể ăn không ngồi rồi mãi, y phải làm cái gì đó để củng cố quyền lực của gia tộc.
Nhất đẳng gia tộc chốn kinh thành nghe thì vang tai nhưng chỉ người ở trong chăn mới biết chăn có rận. Cây cao thì dễ đón gió, mà gió lớn quá thì cây dễ ngã.
Quy luật vận hành ngầm của kinh thành là vậy đấy. Có nguy cơ uy h·iếp đến hoàng tộc thì hoàng tộc sẽ tìm cách loại bỏ triệt để.
Điền Đại Chính buông một hơi thở dài: “Phụ thân từng dạy lời đã nói thì không thể rút, tai đã nghe thì khó mà chối. Ta xin phép bất tuân.”
Điền Kiến Quốc cười khổ: “Đúng là con ta…” Lão vỗ vai y: “Đã vậy, trong lúc ta và chất nhi không ở nhà, con hãy ổn định mọi chuyện trong phủ, được chứ?”
“Chất nhi?” Điền Đại Chính ngẩn người: “Hứa Tử Du? Phụ thân định mang đệ ấy vào cung?!”
Điền Kiến Quốc gật đầu.
“Phải, ngày mai ta và chất nhi sẽ cùng nhau nhập cung.”
Điền Đại Chính á khẩu, do dự một lát liền ngoảnh đầu ra ngoài, xác định không có người lai vãng quanh thư phòng thì mới hỏi nhỏ: “Phụ thân, ta biết hỏi thế này là bất kính nhưng trong phủ hiện nay đang có lời đồn. Hiền đệ… không phải là con riêng của người chứ?”