Một gia tộc lớn như Điền gia thường sẽ không do một người gánh vác hết mà sẽ có sự phân công nhất định. Điền Kiến Quốc đối ngoại, còn Điền phu nhân đối nội.
Điền Kiến Quốc biết trong phủ không dễ gì tin Hứa Tử Du là cháu của lão, dù sao thì sự ưu ái của lão dành cho hắn cũng có phần hơi quá đáng, nhưng lão đã tin vợ mình sẽ giải quyết vấn đề này. Khổ nỗi, Điền Đại Chính đã hỏi câu đấy thì chứng tỏ bà cũng đã nghi.
Điền phu nhân không đánh tiếng, Điền Đại Chính hà cớ phải hỏi câu này.
Điền Kiến Quốc thở dài: “Ta không thiếu con cái, nếu chất nhi là con ta thật thì sao ta lại không để nó nhận tổ quy tông chứ. Chất nhi là người thân của trưởng tỷ ta, lại lần đầu tới kinh thành, sao ta có thể đối xử như một khách khứa bình thường được.”
Điền Đại Chính nói: “Ta hiểu, chỉ là… khi không phụ thân đưa hiền đệ nhập cung lại có phần không ổn lắm. Các đệ đệ và muội muội khác còn chưa từng có phúc phần vậy.”
Điền Kiến Quốc là Quốc công Kỳ Quốc, số lần nhập cung vấn an của lão nhiều vô kể. Vì thế, lão thường xuyên mang theo Điền Đại Chính đi cùng để vừa mở rộng quan hệ vừa để y quen thuộc với những ngươi mặt sẽ có khả năng là đối thủ sau này.
Đi cùng lão là một vinh dự nên Điền Đại Chính cảm thấy hơi khớp. Xem như y lễ độ thì việc người khác có được đặc ân tương xứng sẽ khiến y chạnh lòng một chút.
Điền Kiến Quốc hơi nhíu mày, vừa vuốt râu vừa nghĩ. Lão không biết phải giải thích chuyện này như thế nào, nếu có thể nói thật thì mọi chuyện đã đơn giản hơn rồi.
Gió xuân chợt thoảng vào phòng, bên tai cả hai đột nhiên vang tiếng.
“Đến nước này rồi thì cũng nên nói thật đi thôi.”
Điền Kiến Quốc vội đứng dậy, ánh mắt vừa nhìn ra là đã bắt gặp thân ảnh Hứa Tử Du đang bước vào. Sau khi gột rửa toàn bộ máu tươi và mùi tanh, dáng vẻ của hắn cũng đã trở nên vô hại như cũ, trên gương mặt lúc nào cũng nở một nụ cười tủm tỉm.
“Hiền đệ đến vấn an…”
“Không được vô lễ.” Điền Kiến Quốc gằn giọng: “Còn không mau hành lễ với tiên gia!”
Điền Đại Chính giật mình. Tiên gia?
Hứa Tử Du mỉm cười: “Chuyện gì cũng có đầu đuôi, đại nhân không cần vội vã thế, Chính huynh khó mà nắm bắt tình hình.” Hắn vỗ nhẹ tay đối phương rồi ngồi xuống ghế.
“Để tiên gia phải chê cười rồi.”
Điền Kiến Quốc nhận ra bản thân hơi thất thố, bèn cười gượng chữa cháy. Sau đó, lão giải thích lại toàn bộ tình hình cho Điền Đại Chính nghe, bắt đầu từ đời cụ.
Điền Đại Chính vẫn còn hoang mang, nghe rồi vẫn chưa dám tin cái người trẻ tuổi đang nhâm nhi tách trà trước mặt lại là nhân vật được người người ngưỡng vọng. Đã thế, nguyên ngày hôm trước y vẫn còn choàng vai bá cổ đối phương rất thoải mái.
Gương mặt Điền Đại Chính tái nhợt lại, vội vàng quỳ xuống đất xin hối lỗi.
“T-tiểu nhân mắt chó không thấy Thái sơn, m-mong tiên gia thứ tội!”
Hứa Tử Du: “...” Uy phong lão đại Điền gia của ngươi đi đâu rồi?
Hứa Tử Du đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của tu hành giả đối với thế giới phàm nhân. Mặc dù hắn đến kinh thành được vài ngày nhưng vì theo chuyện cá nhân nhiều quá nên vẫn chưa có dịp tìm hiểu hoàn cảnh chung, bây giờ thấy được một vẻ mặt khác của Điền Đại Chính, trong lòng hắn lại có chút cảm khái. Phàm nhân và tu hành giả cách trở nhiều thật.
“Ta không bận tâm chuyện đấy nên ngươi đứng dậy đi.” Hứa Tử Du lãnh đạm đáp: “Ta có chuyện cần nói với Tề Quốc công, phiền ngươi tránh mặt một chút.”
Nghe vậy, Điền Đại Chính vội ôm quyền cáo lui, nào dám đứng đây nghi ngờ. Y giờ này đã hiểu tại sao cha mình lại khó xử rồi, nguyên lai là do thân phận cao quý của đối phương.
Điền Đại Chính đã biết chuyện, tự khắc ăn ý với Điền Kiến Quốc để an bài mọi chuyện.
“Làm người co được giãn được, nếu có thể vượt qua sóng gió tiền triều, tương lai của Chính huynh áng chừng khá xán lạn đấy.” Hứa Tử Du bâng quơ bảo.
Điền Kiến Quốc thở dài: “Khuyển tử không hiểu chuyện, đã làm tiên gia phải bận tâm.”
“Hắn không đoán được thân phận ta mới an toàn. Đại nhân không nói mà hắn nhìn ra ngay thì…” Hứa Tử Du nheo mắt lại, khóe môi hơi nhếch: “... hơi đáng lưu ý đấy.”
Con tim Điền Kiến Quốc rộn vang như sắp nhảy ra ngoài lồng ngực. Lão khó khăn giữ bình tĩnh, vừa rót trà vừa mời nước để phân tán sự chú ý của Hứa Tử Du.
Thông minh quá ắt sẽ bị thông minh hại. Biết nhiều quá cũng không tốt.
Ở trong triều, vô hại nhưng khó lợi dụng mới có thể đung đưa lâu dài, nghiêng về bất kỳ một cực nào đó nhiều quá cũng sẽ khiến cho c·ái c·hết mỗi lúc một đến gần hơn.
Hứa Tử Du chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì đặc biệt. Hắn chỉ bắt chước lại ngữ điệu của Cốt Cương lão quỷ, không ngờ lại khiến cho Điền Kiến Quốc nóng lòng như thế.
Để tránh tình huống trở nên gượng gạo, Hứa Tử Du nhanh chóng chỉnh lý lại tình báo đã thu thập rồi tường thuật lại cho lão với giọng điệu khách quan nhất có thể.
Tất nhiên, Hứa Tử Du đã tránh những tình tiết gây hoảng sợ như huyết luyện. Hắn chỉ muốn thăm dò thêm mối liên hệ giữa những người b·ị b·ắt cóc, từ đó suy ngược lại thân phận của giáo chủ hoặc ít nhất là đối tượng được lợi nhiều nhất khi mấy người đó biến mất.
Khổ nỗi, câu trả lời vẫn giống như suy nghĩ của hắn trước đó.
“Một vài quan viên m·ất t·ích thì quan lại đối lập sẽ được lợi nhưng với phạm vi này, hoàng tộc chắc chắn là bên được lợi nhiều nhất, bởi các quan lại sẽ vì sinh mệnh của mình mà cầu cạnh Kỳ Vương. Hoàng tộc xưa nay là người cân bằng quyền lực trong triều và chỉ nắm quyền sinh sát dựa vào việc điều khiển hướng gió, nhưng với thời điểm đặc thù hiện tại, độc tài toàn quyền không phải nói suông.” Điền Kiến Quốc đáp.
Mi tâm Hứa Tử Du hơi nhăn lại. Hắn đã không hi vọng hoàng tộc dính líu tới chuyện này nhưng cuối cùng vẫn phải để mắt đôi chút.
“Kỳ Vương xưa nay là người như thế nào?” Hứa Tử Du hỏi tiếp.
Điền Kiến Quốc thở dài: “Không dối gì tiên gia, ta không rõ con người của Kỳ Vương lắm. Dù sao thì bậc quân vương nào cũng có thủ đoạn che giấu tâm tình. Nếu những kẻ bầy tôi như ta có thể đọc vị quân vương dễ dàng, Kỳ Quốc có lẽ phải đổi tên.”
“Quân vương đa nghi…” Hứa Tử Du lẩm bẩm.
“Phải, quân vương chưa bao giờ là những người dễ ứng phó.” Điền Kiến Quốc dừng lại một chút: “Với cả, ta nghe nói trong cung có tiên gia, chỉ là không chắc chắn lời đồn này mấy.”
Đôi mắt Hứa Tử Du lấp lóe tinh quang. Hắn đảo mắt nhìn lão, tâm tình có phần vi diệu.
Sao bây giờ ông mới nói?!
Sở dĩ Hứa Tử Du nghi ngờ hoàng tộc là vì khả năng bao trùm kinh thành của huyết luyện phái. Không có hoàng tộc bao che, huyết luyện phái khó lòng nào ra tay ở phạm vi lớn như thế, mà hoàng tộc đã không thoát khỏi liên quan thì sự tình này cũng không còn đơn giản là mâu thuẫn nội bộ của tu hành giới nữa, mà đã lan đến quan hệ với nhân gian.
Ngự Ma Tông biết hoàng quyền có khả năng thu thập nhân tâm cao cỡ nào, một khi hoàng quyền bước vào con đường tu hành, địa vị của các môn phái tu hành sẽ lung lay ngay.
Tông môn Kỳ Quốc cho phép các vương triều thế tục chưởng quản nhân gian nhưng tuyệt đối không cho phép bọn họ tu hành. Điều tương tự cũng diễn ra ở nước khác. Nếu hoàng tộc Kỳ Quốc là kẻ đứng sau huyết luyện phái, sự tình lần này sẽ còn trở nên đáng sợ hơn những gì mà Hứa Tử Du đang mường tượng. Hắn mà không cẩn thận thì c·hết như chơi.
“Tiên gia trong cung là người hoàng tộc?” Hứa Tử Du hỏi tiếp.
Điền Kiến Quốc lắc đầu: “Ta chỉ nghe đồn thôi, thực hư thế nào không rõ ràng lắm. Trong cung chưa bao giờ đáp trả lời đồn đấy, cũng chưa từng thể hiện mình có tiên gia. Nếu tiên gia nghi ngờ, chi bằng ngày mai ta đưa ngài vào cung, lúc đó sẽ rõ mười mươi.”
“Ta đã nhận được tin của đại nhân. Có điều, không phải lần nhập cung này bị giới hạn sao?”
Điền Kiến Quốc nói: “Ta vốn không biết lần nhập cung này là mật nghị nhưng với thủ đoạn của tiên gia, lén lút trà trộn có lẽ không khó khăn. Vừa hay tiên gia đang nghi ngờ hoàng tộc, chi bằng tận dụng cơ hội này để thăm dò, ta nghĩ sẽ tra ra được không ít chuyện.”
Hứa Tử Du: “...”
Ông đánh giá ta hơi cao quá rồi đấy.
Điền Kiến Quốc hỗ trợ Hứa Tử Du nhập cung là chuyện tốt, dù sao hắn cũng không có đủ tự tin thâm nhập vào cơ quan phòng ngự bậc nhất chốn kinh thành như hoàng cung.
Song, hắn đang dự trù thân phận giáo chủ của huyết luyện phái là Trúc Dịch cảnh nên không dám suy nghĩ ngu ngốc. Khổ nỗi, không hành động thì sẽ không bao giờ tìm được cơ hội điều tra. Chuyến này hắn không liều một chuyến thì không ổn rồi.
Suy tư một lúc, Hứa Tử Du đáp lại: “Được, ngày mai ta sẽ nhập cung cùng ông.”
Nghe vậy, gương mặt Điền Kiến Quốc nhanh chóng giãn ra. Lão bật cười: “Đa tạ tiên gia.”
——
Đâu đó trong kinh thành.
Trong căn phòng tối om chỉ có những đốm lửa đuốc lập lòe thắp sáng, bước chân vội vã của người nọ nhanh chóng dừng lại trước ngôi bảo tọa đen giấu sau tầm rèm mờ.
“K-khởi bẩm giáo chủ, t-tiểu thư… vẫn lạc rồi ạ.”
Giáo chủ huyết luyện phái chậm rãi mở mắt. Đôi mắt đỏ ngầu như chiếu xuyên màn đêm.
“Nói lại cho bổn giáo chủ nghe.”
“Khởi bẩm… tiểu thư vẫn lạc rồi ạ. Lạc hộ pháp cũng đã m·ất t·ích.” Người báo tin càng lúc càng cúi đầu sâu hơn, không dám ngẩng cao đối diện.
Giáo chủ huyết luyện phái từ tốn gõ ngón vào tay vào bảo tọa, tiếng vang vọng lại tựa phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Nhịp gõ của lão rất đều đặn, cho thấy lão không hề nao núng. Khí tức lão vô cùng ổn định, chứng minh tâm cảnh cực kỳ phi thường.
“Bỏ đi, c·hết rồi thì thôi, đã tra ra được h·ung t·hủ là ai chưa?” Lão hỏi.
“Khởi bẩm, theo nhân chứng thuật lại, h·ung t·hủ là tu hành giả Định Pháp cảnh, trên mặt mang mặt nạ quạ đen, cơ thể trùm kín không rõ giới tính. Thực lực tương đối siêu quần, toàn bộ t·hi t·hể thuộc hạ thu thập được… đều c·hết trong một đòn.”
“C·hết trong một đòn mà gọi là ‘tương đối siêu quần’ ư?” Giáo chủ nhếch mép.
“T-thuộc hạ lỡ lời, xin giáo chủ lượng thứ.”
Lão xua tay, nghĩ ngợi một lúc liền nói: “Mấy tên đó chỉ mới Tọa Tâm, chống cự được Định Pháp mới là lạ. Nhưng đến đồ nhi của bổn giáo chủ và Lạc hộ pháp còn không thể kéo dài thời gian thì kẻ này có khả năng là con cháu thiên tài của đại gia tộc tu hành giới.”
Nghe đến “đại gia tộc” gương mặt của kẻ bầy tôi liền đổi khác.
“Giờ chúng ta phải làm sao đây, thưa giáo chủ?”
Giáo chủ bật cười.
“Mặc chúng đi. Lạc hộ pháp không biết nhiều chuyện, cho dù bị t·ra t·ấn khai ra thì cũng không tạo thành bất trắc. Chúng ta cứ tiếp tục kế hoạch cũ, không nên chậm trễ.”