Ma Chủng

Chương 62: Tốc chiến (1)



Chương 62: Tốc chiến (1)

Ngày cũ qua đi, ngày mới lại đến. Kinh đô về đêm vẫn tiếp tục nhộn nhịp đèn hoa.

Giữa dòng người tấp nập qua lại, xe ngựa của Tề Quốc công Điền Kiến Quốc âm thầm tiến về hoàng cung. Lão cố tình chọn đường ít người qua lại để hạn chế sự chú ý, thậm chí còn không ngại đi cổng sau nhằm đảm bảo hành tung.

“Tham kiến Quốc công đại nhân, nô tài đợi ngài nãy giờ.” Thái giám tổng quản nở nụ cười chào đón, gương mặt béo mập làm con mắt không cách nào mở lớn.

Điền Kiến Quốc bước xuống bậc thang gỗ, ánh mắt bình lặng không có mấy cảm xúc lạ. Lão nhìn tên thái giám nịnh thần một lúc rồi nói: “Những người khác thì sao?”

“Khởi bẩm Quốc công, Định Quốc công đang trên đường tới, những người còn lại phần lớn đều đã tập trung ở chính điện Kỳ Thanh.” Thái giám tổng quản đáp.

Điền Kiến Quốc gật gù, bất tri bất giác nhìn trời đêm mà lắc đầu.

“Gần đây trong kinh không yên ổn, hi vọng bách tính của thể trải qua một cái Tết an lành.”

“Đầu năm cung chúc tân xuân, thiên hạ thái bình là điều ai cũng mong đợi. Quốc công đại nhân, mời ngài đi hướng này.” Thái giám tổng quản nhẹ nhàng tiếp lời.

Điền Kiến Quốc gật đầu, chỉnh trang lại một lúc rồi đi theo đối phương. Trong khi đó, xe ngựa lại được một viên thái giám khác dẫn vào chỗ đợi, còn phu xe thì bị hai quan binh giám thị, đi đâu cũng không thoát khỏi ánh mắt theo dõi.

“Hử?” Vừa quay đầu sang chỗ khác, viên thái giám nọ bất giác nghe được tiếng gì đó, bèn quay lại kiểm tra xe ngựa của Điền Kiến Quốc. Bên trong trống không, dưới gầm xe cũng không có ai nên hắn nghĩ là chuột chạy qua nên cho người đi bắt.

Trong cung sạch sẽ, sao lại để chuột chạy lung tung.

“Tai thính ngoài ý muốn đấy.” Hứa Tử Du ló đầu ra từ trên mái nhà, cái bóng dưới chân lô nhô lúc nhúc một chút rồi yên tĩnh trở lại.

Dọc đường này Hứa Tử Du vẫn luôn ngồi cùng Điền Kiến Quốc, chỉ khi lão ra ngoài thì hắn mới vận dụng Di Hình Hoán Ảnh để tráo vị trí với ảnh thân trốn dưới gầm xe ngựa và thoát vào bên trong cung điện bên cạnh.

Nặc Phong Thuật không khó tu luyện như Hứa Tử Du tưởng nên chỉ trong nửa ngày là hắn đã có thể nắm được nguyên lý vận hành. May mà có sự hỗ trợ của Thanh Ngưng Lục Thông Thức, không thì thời gian nắm bắt của hắn sẽ còn dài hơn đôi chút.

Nặc Phong Thuật bàng thân, Hứa Tử Du liền tự tin hơn trước.

Hắn âm thầm đi theo Điền Kiến Quốc, không quên ghi nhớ cách bày binh bố trận trong cung. Có điều, càng quan sát, hắn càng nảy sinh nghi ngờ với hoàng tộc Kỳ Quốc.

Mật nghị đương nhiên sẽ không công khai với toàn thể quan lại nhưng không có nghĩa canh phòng trong cung sẽ lỏng lẻo như thế này. Hứa Tử Du chỉ mới đi qua hai cổng thôi là hắn đã thấy được bốn kẽ hở khác nhau cho thích khách đột nhập.

Mặc dù trong cung vẫn cử binh lính canh phòng nhưng canh thế này thôi thì đừng canh còn hơn, nhỡ đâu xảy ra bất trắc thì trăm cái đầu oan khuất cũng không rửa sạch tội.



Càng lại gần Kỳ Thanh Điện, số lượng binh lính càng ít hơn. Ở cái tầm cảnh giới này, Hứa Tử Du không dám tách rời khỏi Điền Kiến Quốc. Nếu như giáo chủ huyết luyện phái là người trong hoàng tộc, nói thẳng là Kỳ Vương, thì chuyến này các đại quan gặp nguy rồi.

Hứa Tử Du nhận ra điểm kỳ quặc thì Điền Kiến Quốc thấy rõ sự khác lạ đó. Nói gì thì nói, mỗi tuần lão đều nhập cung một lần, nhiều khi chỉ cần thay đổi một người thôi lão cũng nhận ra.

“Trong thành xảy ra chuyện, sao trong cung lại canh phòng lỏng lẻo vậy?”

Thái giám tổng quản bảo: “Đại nhân có điều không biết. Để đảm bảo bách tính đón một cái Tết yên vui, bệ hạ đã cho lệnh cho binh lính giải giáp quân phục rồi tiềm phục trong kinh, phòng khi có bất trắc còn có thể xử lý kịp. Trong cung thiếu người cũng vì thế.”

“Nếu như vậy, an nguy của thánh thượng phải làm sao đây?” Điền Kiến Quốc nhíu mày.

Thái giám tổng quản mỉm cười.

“Bệ hạ bảo bách tính an vui là niềm vui của người. Bệ hạ độ lượng, đại nhân hiểu mà. Với cả, trong cung tuy không có nhiều binh lính nhưng cận vệ của bệ hạ bao giờ cũng là cao thủ.”

“Bệ hạ an toàn là bổn quan yên tâm rồi.” Điền Kiến Quốc vuốt râu đáp lại.

“Nô tài sẽ chuyển lời của đại nhân cho bệ hạ.” Thái giám tổng quản bước nhanh hơn: “Đại nhân, thời gian không còn dài, chúng ta máu đi thôi.”

“Định Quốc công còn chưa tới, không cần phải vội.” Điền Kiến Quốc bảo.

Nghe vậy, vẻ mặt thái giám tổng quản không được thoải mái cho lắm nhưng cũng không muốn đắc tội lão, đành tiếp tục giữ nguyên tốc độ cũ.

Điền Kiến Quốc đã cảm thấy sự tình không ổn, giờ nhìn nét mặt của đối phương thì trong lòng càng không thể yên tâm. Đáng tiếc, lão đã bước chân vào đây, không thể rút được nữa, chỉ có thể trông cậy vào Hứa Tử Du đang tiềm phục trong bóng tối.

“Lão già này cáo già phết.” Hứa Tử Du nheo mắt lại.

Tai của hắn rất thính, Điền Kiến Quốc hỏi gì là hắn đều nghe được toàn bộ.

Hứa Tử Du từng bị đẩy vào bước đường cùng của sống còn nên hiểu rõ đứng trước c·ái c·hết, con người sẽ lựa chọn cái gì. Kẻ yếu sẽ t·ự v·ẫn, kẻ mạnh sẽ tìm cách g·iết kẻ yếu, còn kẻ lưng chừng sẽ vùng vẫy để sống sót cho bằng được.

Trong kinh không ngừng có chuyện, không lý nào Kỳ Vương lại buông lỏng hàng phòng ngự bảo vệ mình vì bách tính. Chí ít, hắn chưa từng nghe Kỳ Vương là bậc minh quân.

Kỳ Vương âm thầm rải quân vào kinh thành không khác gì để tai mắt của mình xuất hiện ở muôn nơi. Động thái này gọi là bảo vệ nhưng Hứa Tử Du lại thấy giống giám thị hơn. Bởi quan lại trong triều sẽ không bao giờ lọt khỏi tầm mắt của Kỳ Vương.

Con người có thể phòng một khắc, há lại phòng cả đời.

“Quân vương khó lường.” Hứa Tử Du cảm thán.



Điền Kiến Quốc nhập điện, bên trong liền huyên náo một lúc mới yên tĩnh. Dựa vào số lượng thanh âm nghe được, Hứa Tử Du có thể xác định mười tám người, xem chừng là quan lại tam phẩm đổ lên. Không bàn những người đã m·ất t·ích, phần còn lại chẳng được bao người.

Hứa Tử Du âm thầm tiếp cận, vừa đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại.

Con ngươi hắn lóe dị quang, trên tay lập tức xuất hiện một trận bàn, hoa văn tinh xảo trên đó nhanh chóng chuyển động, các vòng tròn đồng tâm không ngừng di chuyển.

“Có trận pháp?!”

Hứa Tử Du kéo mũ trùm đầu, nhanh chóng trốn vào trong chỗ tối rồi kiểm tra. Với tài nghệ trận pháp tự thân, không đời nào hắn nhận nhầm.

Kỳ Thanh Điện có trận pháp, hơn nữa còn là loại hấp huyết.

“Khốn kiếp, bọn chúng hành động rồi sao?!” Hứa Tử Du nghiến răng, vội vàng sử dụng mười hai trận kỳ để thôi động một tòa tiểu trận nhằm phân tán dòng chảy linh khí.

Ngay lúc ấy, hắn vô tình nghe được tiếng bước chân của ba người, bước chân rất hối hả.

“Kẻ nào?” Quan binh dẫn đầu nhanh chóng xông vào chỗ Hứa Tử Du đang trốn nhưng hắn đã sớm không còn ở đấy nữa, chỉ để lại một trận kỳ cắm trên đất: “Đây là…”

Uỳnh!

Tên quan binh thình lình b·ị đ·ánh gục xuống đất, hai tên canh phòng vừa xoay người lại thì đã bị Hứa Tử Du nắm đầu, một chiêu quật xuống đất. Hộp sọ vỡ nát ngay tại chỗ.

“Tu hành giả…” Hứa Tử Du hạ tầm mắt vào tên quan binh bị hắn g·iết đầu tiên.

Tọa Tâm trung cảnh.

Mặc dù cảnh giới này không được xem trọng tại tu hành giới do cấp bậc quá thấp, thậm chí còn chẳng thể thi triển pháp thuật thông thường, nhưng nó vẫn là bước chân đầu tiên trên con đường vấn đạo. Ai có thể bước lên con đường này, người ấy ắt có linh căn.

Tọa Tâm tại nhân gian đã được ví như tiên gia, phàm trần kiểu gì cũng phải dùng lễ đón tiếp, xem như vương triều thế tục cũng không ngoại lệ.

Tên quan binh này có tu vi cỡ ấy mà vẫn chỉ là cấp bị sai vặt thì Hứa Tử Du không còn nghi ngờ gì nữa. Giáo chủ huyết luyện phái quá nửa là Kỳ Vương.

“Lão Điền gặp nguy rồi.” Hắn lẩm bẩm.



Hứa Tử Du rời khỏi hiện trường, nhanh chóng xác định phương vị trận pháp rồi để ảnh thân di chuyển đến nơi được chỉ định, còn bản thân lo liệu một phương khác. Sau khi bày trận phân tán thiên địa linh khí, hắn lập tức hoán vị với ảnh thân và tiếp tục quá trình đấy.

Chớp mắt, sáu tòa tiểu trận đã thành hình, đồng loạt quấy phá dòng chảy linh khí.

Trận pháp hấp huyết bị q·uấy n·hiễu, trong cung liền bộc phát một luồng khí tức đại thịnh.

“Tiềm Hư…” Hứa Tử Du hạ giọng, mi tâm mỗi lúc một nhăn sâu.

Hắn thi triển Di Hình Hoán Ảnh, Nặc Phong Thuật và Thanh Ngưng Lục Thông Thức cùng một lúc rồi trốn vào trong bóng tối, chờ thời phục kích.

Lấy tác phong thông thường, Hứa Tử Du đã sớm chạy đi rồi. Đối phương là Tiềm Hư cảnh đấy, nếu không có sự hỗ trợ tương tự như Mẫu Tử Trận thì hắn c·hết chắc. Khổ nỗi, Điền Kiến Quốc vẫn chưa thoát khốn hoàn toàn nên hắn không thể rời đi.

Trốn thì bị Dương trưởng lão g·iết, mà ra mặt thì có nguy cơ đối mặt với không chỉ một đối thủ. Đằng nào cũng c·hết, chi bằng chọn cách có cơ hội sống cao hơn.

Tu hành giả Tiềm Hư cảnh vừa thả khí tức của mình ra là đã xông đến chỗ đặt tiểu trận gần nhất, nét mặt càng lúc càng khó coi, bởi nơi lão đến là nơi Hứa Tử Du động thủ ban nãy.

Nhìn xác ba người nằm trên đất, nếp nhăn trên gương mặt già nua gầy hóp của lão liền xúm lại với nhau. Khí tức tản mác hóa thành gió.

Rầm—?!

Cảnh cửa sau lưng thình lình đóng sầm, bóng tối nhanh chóng buông xuống.

“Kẻ nào?”

Tu hành giả Tiềm Hư cảnh vội vàng triệu hồi pháp khí, xa luân xoay tròn ma sát vào nhau liền tóe lên tia lửa. Tia lửa chớp lòe soi ngay đầu quyền đang hướng tới.

Oành—?!

Hứa Tử Du v·a c·hạm với lão, dư lực tản cương phong.

“Định Pháp? Nực cười!”

Lão nhân gầy hóp điều khiển xa luân bủa vây cơ thể Hứa Tử Du rồi đồng loạt t·ấn c·ông. Mỗi một lưỡi dao gắn trên đó đều sắc lẻm tới độ cắt gạch đá như cắt đậu hũ. Chúng vây quanh toàn bộ lối thoát của hắn rồi hội tụ vào một mục tiêu ở trung tâm.

“C·hết đi—!!”

Lão nhân gầy hóp vừa quát lên thì vẻ mặt đã ngưng trọng đi hẳn, bởi lão không cảm thấy đã cắt vào da thịt đối thủ. Một chưởng tung ra, lão nhanh chóng đánh văng hai cánh cửa gỗ để ánh sáng bên ngoài truyền vào.

Ngay lúc ấy, đầu ngón tay của Hứa Tử Du đã chạm vào người lão ở hướng ngược lại.

“Thiết Ma Quyền, Nhất Thốn Kình!”

Uỳnh—?!