Ma Chủng

Chương 63: Tốc chiến (2)



Chương 63: Tốc chiến (2)

Quyền kình xuyên qua người lão nhân gầy hóp, dư chấn q·uấy n·hiễu nội tạng làm lão phun máu tươi ngay tại chỗ. Bước chân lão vừa lảo đảo là Hứa Tử Du lại tiếp tục tung quyền nhưng lần này không được tốt như trước, đám xa luân kia phản công rồi.

Uỳnh—?!

Hứa Tử Du nhảy lùi, thể phách khủng bố lập tức xô đổ bức tường phía sau. Hắn sử dụng Thiết Thể không chút do dự, đồng thời vận dụng Huyết Sắc Nhận để ngăn chặn xa luân.

Tiếng động giao chiến nhanh chóng thu hút sự chú ý của quan binh, người người tứ phương nhanh chóng đổ về. Hứa Tử Du không tiếp tục lưu lại đấy, hắn quay người bỏ chạy.

Lão nhân gầy ôm lưng đuổi theo nhưng vừa quay lại thì Hứa Tử Du lại hoán vị với ảnh thân, thình lình hiện thân ở chỗ khuất mà lão không thể phản ứng kịp.

Oành—?!

Hắn tiếp tục thi triển Nhất Thốn Kình, mục tiêu nhắm tới vẫn là chỗ ban đầu.

Lão nhân gầy hóp quát tháo giận dữ: “Tên khốn kiếp—?!”

Xa luân đang hướng về phía kia lại đảo chiều nhưng Hứa Tử Du vẫn tiếp tục chơi trò cũ, thân ảnh hắn biến mất trong chớp mắt, thậm chí còn không lộ lấy một tia khí tức.

Tiếng lốc cốc vang trên mặt đất, lão nhân gầy hóp liền nhìn xuống, con ngươi rụt lại.

“T-Thiên Lôi…”

Uỳnh—?!

Thiên Lôi Châu bộc phát uy lực, toàn bộ gian nhà bị thổi tung trong chớp mắt. Tiểu trận tán linh khí của Hứa Tử Du nằm trong phạm vi công kích cũng không thoát được kiếp bị phá hủy. Dẫu thế, trận pháp bị cưỡng chế phá hủy sẽ tạo ra lực giải phóng vô cùng lớn, nhờ thế mà trận hình của trận pháp hấp huyết bị nhiễu loạn, đỡ tốn thời gian phá hủy.

Hứa Tử Du cắm mặt hướng về phía trước, trên tay là ba tấm Bạo Hỏa Phù đã được kích phát. Hắn ném về tứ phương, liên tục bộc phá kiến trúc trong cung.

“Hộ giá, hộ giá!” Thái giám tổng quản vội vội vàng vàng hét lớn. Quan binh đang t·ruy s·át Hứa Tử Du phải chuyển hướng về phía Kỳ Thanh Điện.

Hứa Tử Du không tin tưởng Kỳ Vương, bèn tiếp tục hy sinh thêm Thiên Lôi Châu để phá hủy kiến trúc trong cung, cố gắng đánh động cho người ngoài cung biết.

Đêm tối là thời điểm có thể phát giác lửa cháy rõ ràng nhất.

“B-bệ hạ, trong cung có thích khách, nơi này không tiện ở lâu.” Thái giám tổng quản vội xông vào điện, vừa chạy lên cầu thang là vấp té rất mất mặt.



Điền Kiến Quốc nghe tiếng động oanh tạc bên ngoài là biết Hứa Tử Du đã ra tay. Mặc dù lão không biết nguyên nhân nhưng thể trạng suy nhược hiện thời khiến lão hơi lo ngại. Không giống lão thần khác, lão vốn là võ tướng nên cơ thể không có bệnh tật, không lý nào lão lại xuống sức nhanh như thế, trừ phi có loại thủ đoạn thần minh nào đó đang bòn sức.

“Binh lính đang ở đâu?” Kỳ Vương phẫn nộ: “Bắt hắn lại cho trẫm!”

Điền Kiến Quốc nhanh chóng ra mặt: “Bệ hạ, long thể của người quan trọng hơn. Trước mắt chưa biết danh tính kẻ địch, mạo hiểm lưu lại Kỳ Thanh Điện không phải ý hay.”

Một vài đại thần hiểu ý Điền Kiến Quốc, nhao nhao lên tiếng khuyên nhủ Kỳ Vương rút về nơi an toàn. Khi đó, toàn bộ bọn lão mới được quyền xuất cung.

Thích khách đột nhiên t·ấn c·ông hoàng cung, mục tiêu quá nửa không phải bọn lão nên lưu lại đây không phải ý tốt. Kỳ Vương còn cố chấp không chịu đi thì tính mạng ai cũng nguy.

Dưới sự thuyết phục dồn dập của các quan đại thần cũng như thái giám tổng quản, Kỳ Vương không còn cách nào khác, đành phải lùi về trong cung. Trong khi đó, các quan đại thần lại được binh lính đưa ra ngoài theo một hướng khác.

Điền Kiến Quốc cảm thấy hướng di chuyển không phải ra ngoài cổng cung, bèn tìm cách ra hiệu cho Hứa Tử Du. Nhưng để lão phải nhọc tâm rồi, hắn chưa bao giờ rời mắt khỏi lão.

Oành!

Hắn đáp xuống từ trên cao, khí tức rợn người nhanh chóng tỏa ra chặn đường.

“T-thích khách…?!”

Các đại quan hoảng sợ, bước chân đang đi bỗng quay đầu về hướng ngược lại. Các binh lính phát hiện thích khách liền tổ chức đội hình vây bắt nhưng phàm nhân nào phải đối thủ của tu hành giả. Mặc dù vô cớ chém g·iết phàm nhân là đại tội không thể tha thứ nhưng Hứa Tử Du giờ này nào nghĩ được nhiều như thế. Hắn phải ưu tiên ủy thác.

Hứa Tử Du lóe mình về trước, quyền pháp sinh quyền kình nhanh chóng đ·ánh c·hết đối thủ. Một người, hai người, chớp mắt đã gần mười mạng ngã dưới tay hắn. Nỗi sợ bắt đầu dấy lên.

Sát khí của Hứa Tử Du khiến đám binh lính phía sau phải run sợ, các quan đại thần cũng run lẩy bẩy không cách nào di chuyển được. Thậm chí đến Điền Kiến Quốc cũng kiêng kỵ.

Lão chinh chiến sa trường bao lâu, chứng kiến biết bao nhiêu cảnh g·iết chóc nhưng hết thảy đều không cách nào so được tràng cảnh t·hảm s·át vừa rồi. Cái cách Hứa Tử Du g·iết người rất đơn giản, đơn giản đến mức thô bạo và dã man. Nạn nhân của hắn sẽ c·hết ngay tức khắc nhưng c·ái c·hết đấy lại không hề chớp nhoáng, bọn họ vẫn sẽ cảm nhận được đau đớn.

Điền Kiến Quốc luôn cho rằng tu hành giới là nơi các tiên gia cao cao tại thượng trao đổi đại đạo với nhau tựa như tiên cảnh trong tranh vẽ, nhưng xem chừng hiện thực không giống vậy.

Chém g·iết dã man như thế… nào phải phong cách tiên gia.

“Còn ở đây, tất cả chúng ta đều phải c·hết.” Điền Kiến Quốc gằn giọng. Lão nhanh chóng nhặt thanh kiếm của một binh sĩ đã ngã xuống rồi hướng về phía ngược lại: “Các ngươi chặn đường, bổn quan sẽ dẫn các đại thần khác rời khỏi đây.” Lão trục lệnh.

“Vâng, thưa đại nhân!”



Binh không tướng như rắn mất đầu. Binh có tướng liền thành đại mãng nhe nanh tứ phương.

Điền Kiến Quốc tuy không trực tiếp dẫn quân nhưng có lão ra lệnh, binh lính trong cung sẽ không còn rơi vào trạng thái bâng quơ. Mặc dù trước mặt là con đường c·hết nhưng bằng vào niềm tin mãnh liệt, bọn họ vẫn xông về phía trước, tư thái hiên ngang.

Xác nhận Điền Kiến Quốc không bị dẫn vào sâu trong cung, Hứa Tử Du liền hoán đổi vị trí với ảnh thân, cấp tốc tìm đường thoát khỏi hoàng cung.

Oành—?!

Khổ nỗi, huyết luyện phái sẽ không bao giờ cho hắn cơ hội đó. Bọn chúng có vẻ đã nắm được hành tung và quy luật Di Hình Hoán Ảnh của hắn rồi.

“Tên khốn kiếp… Ta phải g·iết ngươi?!”

Lão nhân gầy hóp nhảy xuống từ mái cao, xung quanh có thêm vài tên mặc đồ đen, tu vi trải dài từ Tọa Tâm thượng cảnh đến Định Pháp sơ cảnh.

“Ngạc nhiên đấy, trúng ba viên Thiên Lôi Châu rồi mà ngươi vẫn đứng vững được sao?”

Hứa Tử Du điều khiển Huyết Sắc Nhận t·ấn c·ông các tu hành giả bên trái trong khi bản thân lao tới cánh bên phải. Hắn không hề nhân nhượng trong việc ra chiêu, chỉ cần có cơ hội là hắn không ngại t·ấn c·ông kẻ địch. Các tu hành giả chống trả rất quyết liệt nhưng chênh lệch thực lực quá lớn nên chẳng một ai đủ sức chống trả lại.

Oành!

Thực tế thì có một kẻ, là lão nhân gầy hóp kia. Tuy rằng cơ thể đầy rẫy vết cháy xém và thương tích nhưng nói gì thì nói, lão vẫn là Tiềm Hư cảnh.

Thiên Lôi Châu là tạo vật có sức công phá rất khủng kh·iếp. Mặc dù giá trị mua được chỉ có tám linh thạch hạ phẩm nhưng uy lực thì phải gấp mười lần con số đó. Chưa kể, không phải đâu cũng được quyền bán Thiên Lôi Châu, bởi nguồn hàng cực kỳ khan hiếm. Điều kiện luyện ra Thiên Lôi Châu là tu hành giả chủ luyện phải mang linh căn biến dị - Lôi linh căn.

Thiên linh căn, thậm chí là Song linh căn, vốn dĩ rất khó tìm trong tu hành giới nhưng bàn đến độ hiếm thì không gì qua được linh căn biến dị. Hơn nữa, Hứa Tử Du nghe đồn mỗi khi linh căn biến dị hiện thế, thiên địa sẽ phát sinh dị tượng, báo hiệu cho một đại năng Nguyên Thần cảnh sau này. Phàm là người mang linh căn biến dị, tương lai đã sớm định đoạt.

Không giống người phải tranh đấu và c·ướp b·óc từng túi trữ vật để tu hành như ngụy linh căn, linh căn biến dị chẳng khác nào thiên địa chi tử, vừa sinh ra đã có được ưu ái không tưởng.

Hứa Tử Du rất ghen tị với những người như thế nhưng cũng đành chịu. Hiện thực của hắn đã thế rồi, hắn chạy đằng nào cũng không thoát. Thay vì ngồi đấy than vãn, hắn quyết định liều một phen, có được đường nào hay đường nấy. Nếu hắn đầu hàng chỉ vì số phận bảo vậy thì hắn đã sớm c·hết trong lò luyện cổ rồi, nào hơi bay nhảy ngoài này.

Ngự Ma Tông có một tu hành giả mang lôi linh căn. Hứa Tử Du không biết thân phận đối phương nhưng nghe nói địa vị vô cùng cao quý, đến tông chủ cũng phải nể vài phần.

Vị trưởng lão cao quý đó là người đã tạo ra Thiên Lôi Châu và bán với giá rẻ mạt cho các đệ tử ngoại môn. Hứa Tử Du không chắc đấy là giá thị trường nhưng đằng nào hắn cũng mua một lượng lớn rồi nên có thì dùng thôi, lăn tăn chỉ tổ khiến hắn bỏ mạng tại đây.

Uỳnh—?!



“C·hết đi, c·hết đi, c·hết đi…”

Lão nhân gầy hóp kia tựa hồ đã phát điên, chiêu thức t·ấn c·ông mỗi lúc một loạn xạ. Các tu hành giả dưới trướng không kịp tránh liền b·ị c·hém đôi như đang cắt đậu hũ.

Hứa Tử Du dựa vào Thanh Ngưng Lục Thông Thức để nhìn ra quỹ đạo t·ấn c·ông của xa luân, đồng thời điều khiển Huyết Sắc Nhận ngăn chặn chúng lại để hắn có thể tiếp cận.

Oành—!!

Song quyền v·a c·hạm nhau, dư lực tản mác sinh cương phong.

Hứa Tử Du lùi về sau, nguyên cánh tay bất giác run lên do lực phản chấn. Trong khi đó, lão nhân gầy hóp vẫn còn trụ vững. Có điều, cánh tay lão cũng đang run nhẹ.

“Luyện thể?” Đôi mắt lão hừng hực sát khí: “Chẳng trách có tự tin xông vào địa bàn bổn phái. Nhưng với ngần ấy tu vi thì đúng là vọng tưởng!”

Lão tiếp tục ra tay, xa luân xông tới tả xung hữu đột.

Hứa Tử Du vừa tránh vừa tiếp cận, cố gắng lợi dụng Di Hình Hoán Ảnh để có thể tập kích thêm lần nữa. Đáng tiếc, lão nhân gầy hóp đã phòng vệ từ trước nên thành công tránh được một đòn hiểm rồi phản công.

Oành!

Hứa Tử Du b·ị đ·ánh lùi về sau, thể nội cuồn cuộn. Cổ họng hắn đã có cảm giác hơi ngòn ngọt, nếu không kìm lại được thì hắn đã phun máu tươi ra ngoài rồi.

“Ra cũng chỉ có thế.”

Lão nhân gầy hóp chủ động lao tới. Thân hình nhỏ bé thiếu sức sống thế mà di chuyển nhanh không tưởng. Lão vươn cánh tay khô gầy về phía trước, bàn tay lộ vuốt đỏ trông mà ghê.

“C·hết đi—!!”

Hứa Tử Du ngẩng đầu lên, đôi mắt chợt cong lại như vầng trăng khuyết.

“Không, ngươi mới là người nên c·hết.”

Dứt lời, hắn lập tức hoán đổi vị trí với ảnh thân, nhưng trong tay ảnh thân hiện tại đang là vô vàn Thiên Lôi Châu đã nứt hết vỏ ngoài.

Lão nhân gầy hóp mở to mắt, cảnh vật trước mắt chỉ còn lại một màu trắng xóa.

Uỳnh—?!

Thiên lôi bộc phá, đại địa chấn kinh.