Mười hai viên Thiên Lôi Châu đồng loạt nổ tung là một cảnh tượng hiếm thấy với tầng lớp tu hành giả Tọa Tâm, Định Pháp. Thậm chí một bộ phận lớn Tiềm Hư còn chưa từng chứng kiến. Nhưng vào thời điểm hiện tại, đâu đâu trong hoàng cung cũng thấy được cột khói đen đang nghi ngút lên trời cao, ánh lửa bùng nổ đôm đốp không ngừng.
Hứa Tử Du từng dùng mười hai viên Thiên Lôi Châu lên người nhị sư tỷ Vạn Thanh Cô nhưng cô là tu hành giả Trúc Dịch cảnh, v·ụ n·ổ cộng hưởng từ đấy không thể tạo ra cái gọi là sát thương. Nhưng lão nhân gầy hóp kia lại không giống thế.
Lão không phải Trúc Dịch cảnh. Lão chỉ là Tiềm Hư sơ cảnh.
Dùng mười hai viên Thiên Lôi Châu làm Hứa Tử Du tiếc đứt ruột nhưng hắn không có sự lựa chọn khác. Càng dây dưa trong cung, chủ lực của huyết luyện phái sẽ nhanh chóng đuổi tới. Khi đấy, hắn chẳng khác gì chuột trong hũ, vùng vẫy mấy cũng không thoát.
Nhân lúc toàn bộ ánh mắt đang tập trung vào v·ụ n·ổ, Hứa Tử Du vội vàng chạy ra khỏi hoàng cung. Gương mặt hắn tái nhợt cắt không còn giọt máu. Đại lượng pháp lực trong cơ thể đã bị rút đi để tập hợp lại ảnh thân đã bị nổ tan xác cùng với lão nhân gầy hóp.
Đây là lần thứ hai Hứa Tử Du g·iết Tiềm Hư cảnh, cũng là lần đầu hắn tự mình g·iết mà không có sự chỉ điểm hay phụ thuộc vào chuẩn bị từ trước. Mặc dù không phải cách thức g·iết không liên quan đến thực lực tự thân nhưng tài lực cũng đóng một phần trong đấy.
Giết được Tiềm Hư cảnh, thâm tâm Hứa Tử Du liền tự tin hơn.
Cơ hội sống của hắn vẫn chưa về không. Hắn vẫn còn sống. Hắn vẫn còn cơ hội.
Vụ nổ gây chấn động toàn thành, đâu đâu trong phố cũng rộn tiếng trao đổi, gương mặt ai cũng toát lên vẻ lo lắng. Những người lộ rõ sự sợ hãi và vội vàng chạy về là những binh lính thừa lệnh Kỳ Vương tiềm nhập vào bách tính quần chúng.
Hứa Tử Du không có hứng thú điều tra từng người một. Hắn không có nhiều tâm lực như thế. Hắn có thể mượn v·ụ n·ổ oanh động đó để nấp vào chỗ khuất và hồi phủ là tốt rồi.
Hứa Tử Du vừa di chuyển vừa để mắt đến xe ngựa của Điền Kiến Quốc. Tuổi già không làm tác phong của lão trì trệ. Ngược lại, để không trở thành gánh nặng cho hắn, lão phải nhanh chân trốn thoát khỏi hoàng cung. Về phần các quan đại thần khác, mấy lão già đó nhiều khi còn nhanh hơn cả lão. Dù sao thì mấy tên nhát gan luôn yêu mạng mình hơn cả.
Khi Hứa Tử Du hồi phủ, Điền Kiến Quốc đã đợi hắn ở trong thư phòng. Khổ nỗi, chạy nguyên một quãng đường dài khiến hắn không còn bao nhiêu sức nên chỉ có thể ngồi dựa lưng vào tường ở bên ngoài và trò chuyện thông qua ô cửa sổ.
“Phải, là ta làm.” Hứa Tử Du đáp: “Yên tâm, ta đã hạn chế t·hương v·ong phàm nhân nhiều nhất có thể, dù sao thì lạm sát phàm nhân không phải điều mà chúng ta nhắm tới.”
Điền Kiến Quốc thở dài, nội tâm có phần phức tạp: “Với hoàn cảnh khi ấy, tiên gia làm lớn chuyện hơn nữa thì cái thân già này cũng không thể nói gì được.”
Hứa Tử Du nhìn lão một chút, trong lòng lại tiếp tục nghĩ ngợi.
“Vạn vật trên thế gian đều có số, nếu không thể thoát thì đành phải chấp nhận.”
Điền Kiến Quốc cười khổ: “Ta chỉ là phàm nhân, đạo lý của tiên gia nói chung ta nghe không hiểu, cũng không có ý muốn hiểu.” Lão dừng lại: “Trên đường thoát ra ngoài, ta phát hiện trong cung có không ít cao thủ. Bọn họ… giống với tiên gia sao?”
“Phải, đều là đồng đạo. Cảnh giới ta cao hơn, ta g·iết được bọn chúng.”
Điền Kiến Quốc vuốt ngực thở phào: “Không ai nhìn thấy tiên gia chứ?”
“Trước mắt thì không nhưng chuyện này sẽ không giấu được lâu. Hôm nay đại nhân thoát được một kiếp, song nay mai thế nào còn chưa thể nói rõ. Thành thật mà nói, sự tình lần này can dự rất lớn đến tu hành giới bên ta, có lẽ Kỳ Quốc sẽ phải đổi chủ.”
Nghe vậy, vẻ mặt Điền Kiến Quốc không khỏi chấn kinh, lão vội mở cửa sổ nhưng Hứa Tử Du đã không còn ở đó nữa. Hắn đã hoán vị lên mái nhà.
Giọng hắn vọng xuống: “Kỳ Vương phạm đại kỵ ắt không thể sống thọ. Đại nhân nên tính toán trước đi. Điền gia có lẽ sẽ không thể sống một cuộc đời sảng khoái như những gì đại nhân từng mong đợi. Tổ tiên Điền gia có ân với Dương trưởng lão, trưởng lão sẽ làm hết sức…”
“Ta không mong muốn điều đấy diễn ra.” Điền Kiến Quốc lên tiếng.
Hứa Tử Du bật cười: “Ta chỉ nói vậy thôi. Người quyết định cuối cùng không phải ta. Từ giờ tới lúc đó có lẽ không còn lâu nữa, đại nhân cũng nên nghĩ dần đi là vừa.”
Điền Kiến Quốc thở dài. Lão không hiểu hoàng tộc Kỳ Quốc đã phạm vào đại kỵ gì mà kết quả lại ra nông nỗi này. Nhưng lão không hề nói dối mong muốn của bản thân.
Lão không muốn làm vua, cũng không muốn Điền gia thành hoàng tộc.
Hoàng tộc thống trị một quốc gia, bễ nghễ thiên hạ nhìn chúng sinh, nhưng hoàng tộc được người khác chọn lại không phải hoàng tộc thực sự. Vương quyền được ban phát thì sớm muộn cũng sẽ bị thu hồi và khi bị thu hồi, danh phận hoàng tộc sẽ trở thành lá bùa đòi mạng.
Khởi đầu của một vương triều bao giờ cũng là những cuộc thanh trừng đẫm máu nhằm đảm bảo huyết mạch của vương triều cũ không còn tồn tại trên cõi đời này.
Hôm nay Điền gia thành hoàng tộc, bọn họ bắt buộc phải g·iết sạch con cháu hoàng thất tiền triều. Hôm sau Điền gia bị phế bỏ, kẻ khác sẽ lặp lại chuyện mà bọn họ làm trước kia.
Gieo nhân nào gặt quả nấy.
Điền Kiến Quốc sống một đời người, bản thân cũng kinh qua sinh tử nhiều lần trên chiến trường nên từ lâu đã xem nhẹ c·ái c·hết. Lão c·hết thì không sao, nhưng nghĩ đến cảnh con cháu bị g·iết hại dã man, lão lại không chịu được.
Vinh hoa phú quý bây giờ còn chưa đủ hay sao?
“Nhân gian có câu: tham thì thâm. Mười người tham, cả mười đều gặp họa.”
Điền Kiến Quốc thở dài rồi thay đổi chủ đề. Lão cẩn thận hỏi lại chuyện xảy ra trong cung, từ lúc nhập cung cho đến lúc cảm thấy sức khỏe có dấu hiệu sa sút.
Nửa đầu thì Hứa Tử Du chỉ nghe lén lão và thái giám tổng quản nói chuyện nên hiểu biết đôi bên không chênh lệch bao nhiêu, nhưng từ nửa sau, góc nhìn của cả hai đã hoàn toàn khác.
Sau khi nghe Hứa Tử Du giải thích về trận pháp hấp huyết, gương mặt Điền Kiến Quốc không khỏi tái nhợt lại. Hai bên thái dương lão bắt đầu đổ mồ hôi, trong đầu tưởng tượng cái xác khô đét không còn chút máu nào của bản thân mà bắt đầu run khẽ.
Nhớ lại dáng vẻ của Kỳ Vương khi chầu điện, Điền Kiến Quốc bất giác nhớ ra một điểm lạ.
Kỳ Vương năm nay đã ngoài lục tuần, bản thân mắc bệnh lao phổi khá nặng, mỗi lần gặp mặt quần thần kiểu gì cũng ho vài đợt, hôm ốm nặng sẽ ho nhiều hơn mười lần. Nhưng vào ngày hôm nay, Kỳ Vương không hề ho, thậm chí còn dõng dạc quát binh lính.
Kỳ Vương đã cao tuổi, thái y khi chữa trị cũng đã bảo là do tuổi già nên không thể trị dứt điểm, cùng lắm là thuyên giảm triệu chứng. Sức khỏe của lão không lý nào lại khôi phục hoàn toàn, trừ phi giống như lời Hứa Tử Du nói.
Đối phương đã sử dụng phương thức huyết luyện.
Bằng cách hấp thụ tinh huyết của n·ạn n·hân, người luyện của có thể tự cải huyết để thanh lọc tạp chất trong cơ thể. Tạp chất càng ít, cơ thể càng khỏe mạnh. Khi hấp thụ đến một ngưỡng nào đó, thân thể con người còn có thể phá vỡ giới hạn để tiến vào giai đoạn tu hành.
Tất nhiên, điều kiện tu hành là bản thân phải có linh căn đã, không thì hấp huyết mãi cũng chỉ thành một con quái vật khát máu vô nhân tính mà thôi.
Hứa Tử Du không giáp mặt Kỳ Vương nên không dám chắc đối phương là tu hành giả. Chưa kể, Nặc Phong Thuật là kỳ thuật của huyết luyện phái nên dù gặp trực tiếp hắn cũng chưa chắc nhận diện chính xác. Lại nói, nếu Kỳ Vương là giáo chủ huyết luyện phái thật thì hắn càng không nên gặp mặt, gặp lão chẳng khác gì đi gặp tử thần.
Tuy nhiên, nếu nghĩ Kỳ Vương là giáo chủ huyết luyện phái, Hứa Tử Du lại thấy có chỗ không được đúng cho lắm. Khổ nỗi, hoàn cảnh khi đấy quá vội vàng, hắn chẳng kịp định hình.
“Bệ hạ đã sa đọa đến mức luyện tà công rồi sao…” Điền Kiến Quốc dựa lưng vào ghế.
“Chưa có gì dám chắc nhưng chắc chắn hoàng cung là người đứng sau những vụ m·ất t·ích gần đây. Hôm nay trong cung đã bắt đầu vội vàng, nay mai chưa chắc đã ngồi yên.” Hứa Tử Du nói: “Có thể đêm nay trong cung sẽ lại truyền mật chỉ, đại nhân đã có tính toán gì chưa?”
“Có thể tính toán được gì chứ?” Điền Kiến Quốc thở dài: “Quân đội hiện nay không còn nằm trong tay những võ tướng như chúng ta nữa. Đại tướng quân cũng đã q·ua đ·ời từ hai năm…”
Lão đột nhiên dừng lại, con ngươi hơi lóe lên dị quang.
Hứa Tử Du không nghe hết câu nên cảm thấy hơi nghi ngờ.
“Đại nhân nhớ được chuyện gì sao?”
Điền Đại Quốc bảo: “Hai năm trước, đại tướng quân bổn quốc đã q·ua đ·ời vì bạo bệnh. Trong cung từng cử thái y đến thăm khám, kết quả vẫn không cứu được. Tuy nhiên, theo một nguồn tin ta thăm dò được thì hình như bệnh tình của tướng quân có xu hướng tệ hơn khi thái y bắt đầu thăm khám. Lúc đấy đã có vài người nghi ngờ nhưng các thái y vẫn luôn thăm khám và kê đơn thuốc dưới sự giá·m s·át của gia quyến tướng quân nên khó mà đưa ra kết luận. Sau khi tướng quân q·ua đ·ời, trong cung cũng làm tốt việc an táng nên chẳng ai để ý nữa.”
Lão dừng lại, bất giác nuốt một ngụm nước bọt, song cổ họng vẫn còn rất khô khốc.
“... Bây giờ nghĩ lại, sau khi tướng quân ra đi, quân lệnh cũng về tay hoàng tộc. Những võ tướng như ta mỗi lúc một mất đi quyền lực trong q·uân đ·ội. Đến thời điểm hiện tại thì không còn võ tướng nào ở bên ngoài chiến trường nữa.”
Hứa Tử Du nheo mắt, dường như đã nắm được ý của lão.
“Nếu ý định của Kỳ Vương ngay từ đầu là loại bỏ cơ hội phản kháng thì ông ta đã thành công. Đại nhân và toàn bộ văn võ bá quan Kỳ Quốc hiện nay đã trở thành cá thịt trên thớt.” Hắn bảo.
“Cá thịt trên thớt…” Điền Kiến Quốc ngửa đầu cười thảm: “Nghe thật chua chát biết bao.”
Hứa Tử Du hơi nhíu mày, nội thương bắt đầu tái phát.
Hắn nói: “Ta sẽ bảo vệ đại nhân. Có điều, giờ này ta cần yên tĩnh một chút, cảm phiền đại nhân cho người dọn dẹp ngục tối giúp ta. Đêm nay ta sẽ ở đấy.”
Điền Kiến Quốc gật đầu.
“Ta sẽ cho người chuẩn bị. Tiên gia hãy nghỉ ngơi thật tốt.”