Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 130



Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********


Viên nguyên thạch thứ ba được giải là một viên bảo thạch minh liệu kháng mê, độ tinh khiết sáu, cũng không nhỏ, bán được 600 kim tệ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Người vây quanh xem Tô Linh Phong giải bảo ngày càng nhiều, nhã gian trên lầu hai cũng có không ít người vây xem.

Tiếp theo Tô Linh Phong giải bảo là hai viên nguyên thạch dùng năm kim tệ để mua nên đương nhiên là thua. Nhưng mọi người cũng không hề có ý định đi, vẫn chờ Tô Linh Phong tiếp tục giải viên nguyên thạch còn lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Linh Phong bình tĩnh, không có một chút chấn động nào. Nàng đang cố trụ một viên nguyên thạch được Tiểu Bạch chọn lựa, tiếp tục giải bảo.

"Bà mẹ nó, mau nhìn kìa, lại giải được bảo rồi!" Một đao vừa hạ xuống đã có người kích động kêu lên.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"Thật đúng là thần rồi! Vận may của nàng có thể nói là quá tốt rồi!"

"Vận may cái cọng lông! Tiểu cô nương này xem ra là người trong nghề, rất có nhãn lực!"

Mọi người nghe vậy đều quay qua nhìn nàng, ánh mắt cực nóng bỏng. Đặt cược năm viên, thua hai viên, thắng ba viên. Tỷ lệ như vậy sao có thể là may mắn chứ! Thật không ngờ tiểu cô nương nhỏ tuổi này lại là người trong giới đổ bảo này!

Trong lòng Tiếu Minh Lãng càng khiếp sợ. Y vốn cho là Tô Linh Phong nhỏ tuổi, không biết đổ bảo, chỉ là tùy ý chơi đùa thôi, không ngờ nàng lại thắng cược liên tiếp!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hơn nữa có thể người khác không biết nhưng Tiếu Minh Lãng hắn lại nhìn rất rõ ràng, những viên nguyên thạch giải được bảo kia mới là do Tô Linh Phong chọn lựa, còn hai viên thất bại kia nàng vốn không nhìn qua, chỉ tùy ý nhặt lên thôi. Chắc hẳn nàng sợ làm quá nhiều sẽ người chú ý nên mới cố ý cược thua thôi...

Vấn đề là nàng vẫn chưa đến mười bốn tuổi! Tài năng đổ bảo kinh người như vậy ở đâu ra? Cứ coi như người cả đời ở với nguyên thạch cũng không có ánh mắt chuẩn xác đến vậy...

Tiếu Minh Lãng lại nhìn Tô Linh Phong, ánh mắt có thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu, trong lòng thầm nghĩ: không biết thành chủ đại nhân có biết đứa cháu ngoại này của ngài là một cao thủ đổ bảo không nhỉ?

Trong lòng Hứa Nặc không giật mình như Tiếu Minh Lãng. Một là do nàng không hiểu quá sâu về đổ bảo, hai là lúc ở Gia Thành, nàng đã nghe sự tích Tô Linh Phong giải được ba viên bảo thạch minh liệu, bây giờ tiểu thư thắng được mấy viên nguyên thạch cũng không bất ngờ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tô Linh Phong nhanh chóng cầm theo viên bảo thạch đã giải. Một viên bảo thạch kháng tính hệ hỏa lại có độ tinh khiết chín.


Bề ngoài của bảo thạch hỏa này rất đẹp! Hoa văn Hỏa diễm cũng xinh đẹp làm người ta không thể rời mắt.

"Ngao ngao... Thật đẹp thật đẹp! Ta.. ta...!" Tiểu Bạch cố gắng dùng móng vuốt với đến bảo thạch nhưng vô ích. Nó vội đến mức xoanh vòng xung quanh Tô Linh Phong.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Đoàn Tử cũng không kháng cự lại được vẻ đẹp của viên bảo thạch này, duỗi móng vuốt muốn ra chạm đến bảo thạch trong tay Tô Linh Phong.

"Ngu xuẩn! Lấy cái móng bẩn thỉu của ngươi ra, đừng động vào bảo thạch Long gia!" Tiểu Bạch hung dữ trừng mắt, xong phun ra hơi thở của rồng về phía Đoàn Tử.

"Thôi đi... Bảo thạch này là mẹ giải được, liên quan gì đến ngươi!" Đoàn Tử liếc trắng Tiểu Bạch, kích thích nó: "Chuyện đó nói sau đi. Cho dù mẹ thưởng cho ngươi thì ngươi chắc cầm được sao?"

"NGAOOO...OOO... Con thú ngu xuẩn này..."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"800 vàng, tiểu cô nương, bán viên minh liệu này cho ta đi!" Một người đàn ông nhìn chằm chằm vào viên minh liệu trên tay Tô Linh Phong, vội hô giá.

Nguyên tố thuộc hệ hỏa là hay gặp nhất, ma thú thuộc hệ hỏa cũng tương đối nhiều, linh thuật sĩ hệ hỏa cũng nhiều hơn so với hệ khác nên bảo thạch kháng tính hệ hỏa đắt hơn cũng không ngạc nhiên. Hơn nữa, Tô Linh Phong giải được viên bảo thạch có độ tinh khiết rất cao, kích thước lại không nhỏ, hiển nhiên có thể bán được giá tốt. Vì thế cái giá hô ra đầu tiên chắc chắn không thấp.


"900! Ta ra 900 vàng!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"Chín trăm năm..."

"Một ngàn..."

"2000." Bỗng nhiên, một giọng nói vang dội vang lên.

Đại sảnh lập tức yên tĩnh trở lại. Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Viên minh thạch này tuy kích thước không nhỏ, độ tinh khiết rất cao, kháng hệ cũng tốt nhưng cuối cùng cũng chỉ là một viên bảo thạch kháng tính mà thôi, thuộc tính quá bình thường, tối đa chỉ trị giá 1200 vàng mà thôi, bây giờ lại có người ra 2000 vàng, người nay coi tiền như rác sao? Não bị đổ nước rồi hả?

Đôi màu thanh tú của Tô Linh Phong khẽ nhếch, cũng đưa mắt sang phía giọng nói truyền đến.

Chỉ thấy ở cầu thang dẫn lên tầng hai có mấy người chậm rãi đi xuống, đi đến đến vị trí Tô Linh Phong đang đứng. Mọi người thấy bọn hăọ liền tự giác nhường đường, thấp giọng thảo luận. Tất nhiên không ít người ở đây nhận ra nhóm người kia.

Cầm đầu nhóm người này chính là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, một thân kiếm phục hoa lệ xa xỉ, nhìn cũng coi như tiêu sái tuấn lãng, chỉ là từng cái giơ tay nhấc chân lại lộ ra vài phần khí thái cao cao tại thượng làm cho người khác cản thấy không thoải mái.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Hai bên cậu ta là hai thiếu niên khác tuổi cũng xấp xỉ, cũng mặc kiếm phục, chỉ là khí chất hay dung mạo đều kém cậu ta một chút.

Sau lưng ba người bọn họ còn có hai thị vệ.

"Tiểu muội muội, viên bảo thạch minh liệu này ta mua, 2000 vàng!" Thiếu niên cầm đầu nhìn Tô Linh Phong, khóe môi cong lên nở nụ cười tự cho là mê người.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tô Linh Phong liếc mắt nhìn cậu ta, mặt không biểu tình nói: "Thành giao!"

Có tiền đến cửa, không lấy là người ngu!

Thiếu niên kia lấy ra hai tờ kim phiếu trị giá 1000 đưa cho Tô Linh Phong.

Tô Linh Phong không khách khí đưa tay nhận lấy, ném viên bảo thạch kháng tính hệ hỏa cho cậu ta.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"Ngao ngao... Bảo thạch của ta! Chủ nhân, đừng bán, đừng bán được không..." Tiểu Bạch quấn lấy thiếu niên kia "Đưa ta, đưa ta..."

Tô Linh Phong không để ý đến Tiểu Bạch đang khóc rống, cất kim phiếu vào túi bên eo mình, xoay người đi ra ngoài. Đám người Hứa Nặc, Tiếu Minh Lãng theo sát phía sau.

Thiếu niên kia giao khối bảo thạch cho thị vệ, lại đuổi theo Tô Linh Phong nói: "Tiểu muội muội, nàng còn muốn chọn nguyên thạch sao?"

Tô Linh Phong cũng không quay đầu lại, chỉ "Ừ" một tiếng, tiếp tục chọn nguyên thạch cùng Tiểu Bạch.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nàng không còn ý định giải bảo ở chỗ này nữa. Không tính chi phí, hôm nay nàng đã thu về hơn 2700 kim tệ. Mặc dù vẫn còn cách xa số tiền nàng cần nhưng tiền không phải chỉ là lợi nhuận thu trong một ngày. Bây giờ nàng đang định chọn lựa những nguyên thạch có thuộc tính cao hơn, chính là để cho bản thân dùng.

"Này, tiểu nha đầu sao lại không lễ phép vậy hả? Đây là thái độ của cô với người mua sao?" Thấy thái độ hờ hững của Tô Linh Phong, thiếu niên bên trái la lên.




Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.