**********
Tô Linh Phong ngồi trước một đống nguyên thạch chọn qua chọn lại, làm như không nghe thấy tiếng kêu của thiếu niên kia.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngược lại Hứa Nặc lại quay đầu lại trừng thiếu niên kia, nhưng vì Tô Linh Phong không có phản ứng gì nên nàng cũng chẳng dám làm gì quá đáng.
Thiếu niên đứng bên trái trông thấy Hứa Nặc trừng cậu ta thì lông mày không khỏi dựng lên, nhưng không chờ cậu ta kịp mở miệng, thiếu niên cầm đầu đã liếc mắt nhìn cậu ta, nói: "A Ngôn, đàn ông phải có phong độ mới được, không được hùng dữ với phái nữ, nói chuyện không được quá lớn tiếng, đừng làm người ta sợ."
Thiếu niên tên A Ngôn kia nghe thấy vậy thì mím môi, không nói gì nữa.
Thiếu niên đứng bên phải cười khẽ một tiếng nói: "Vẫn là Cát thiếu gia hiểu cách thương hương tiếc ngọc..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Tiểu muội muội, nếu nàng giải được bảo tiếp thì bán cho ta được không? Ta sẽ mua với giá cao!" Vị Cát thiếu gia đến bên người Tô Linh Phong, cười híp mắt nói.
"Hôm nay không giải." Tô Linh Phong giương mắt lườm vị Cát thiếu gia kia, mặt không biểu tình nói: "Làm ơn tránh ra, ngươi chắn hết đường rồi."
"..." Khóe miệng Cát thiếu gia co giật, im lặng nửa ngày.
Chung quanh có không ít người xem náo nhiệt bịt miệng lại, buồn cười không thôi, nhưng lại như lo ngại thân phận Cát thiếu gia, vẫn chưa có người nào dám không nể tình mà cười thành tiếng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặt thiếu niên bên phải kia rốt cục không nhịn được nữa, đen kịt lại mở miệng nói với Tô Linh Phong: "Tiểu nha đầu, chẳng lẽ cô không biết Cát thiếu gia là người nào sao?"
"Không có hứng thú biết." Tô Linh Phong không kiên nhẫn nói.
"Ta nói, cô có cần lạnh lùng vậy không như thế không!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Lạnh lùng? Ta thấy đây là vô tri thì có!" Thiếu niên tên A ngôn kia khinh thường hừ lạnh.
"A Địch, A Ngôn!" Cát thiếu gia quát nhẹ hai người bạn một tiếng.
Hai thiếu niên một trái một phải bị quát liền ngậm miệng không nói gì nữa.
Tô Linh Phong thấy vị Cát thiếu gia vẫn đứng đó không có ý định nhúc nhích thì lại nhíu mày nói: "Nói huynh đó, nhường đường một chút."
Anh nợ em một câu yêu thương!
"..." Cát thiếu gia cứng ngắc dịch nửa bước, trên mặt miễn cưỡng tươi cười, hỏi: "Tiểu muội muội đã chọn nguyên thạch, sao lại không giải bảo nữa vậy?"
"Ta mang về nhà, không được sao?" Tô Linh Phong lại giương mắt, lạnh lùng nói: "Khi người khác đang chọn nguyên thạch, hỏi nhiều chuyện ảnh hưởng tới lực chú ý của người khác hình như cũng không được lễ phép cho lắm phải không?"
"..." Cát thiếu gia bị Tô Linh Phong liên tiếp làm mất mặt mấy lần, rốt cục chống đỡ không nổi nữa, miễn cưỡng cười cười nói: "Tiểu muội muội sau này nếu như muốn bán nguyên thạch có thể tìm ta, ta là đệ tử học viện Thanh Kiều Linh Vũ năm thứ tư lớp kiếm sĩ, ta tên Bùi Cát."
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Ờ." Tô Linh Phong nhấc nguyên thạch lên, đầu cũng không ngẩng lên mà chỉ ậm ờ vẻ đã biết.
"A Địch, A Ngôn, chúng ta đi thôi." Cát thiếu gia dẫn đầu lên lầu hai.
Tô Linh Phong ra lệnh cho Tiểu Bạch chui vào từ đống đá cấp thấp đến đống đá cao đẳng mấy lần, cuối cùng lấy ra năm viên lớn nhỏ không đều, biểu tượng cấp bậc nguyên thạch không đều, tổng giá trị hai ngàn hai trăm tám mươi kim tệ.
Dựa theo miêu tả của Tiểu Bạch, thuộc tính bảo thạch bên trong mấy viên nguyên thạch này cũng không tệ, nhưng cấp bậc luyện kim thuật của nàng quá thấp, dùng để khảm nạm trang bị cấp bậc thấp thì rất đáng tiếc, còn có đống bảo thạch lần trước giải được ở Gia thành nữa, thuộc tính đều không kém nhưng cũng không biết dùng như thế nào, nếu như đổi thành kim tệ cũng được không ít, nhưng nàng không có ý định động tới những đồ đã cất kia...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong nghĩ ngợi chút rồi lại lấy thêm hai viên khá lớn, thuộc tính bảo thạch bên trong nguyên thạch bình thường, chuẩn bị trở về để luyện tập trước, thoáng cái đã tiêu gần hết số tiền kiếm được.
"Tiếu thúc, thúc nghĩ cách mang chỗ nguyên thạch này về hết đi." Tô Linh Phong nói với Tiếu Minh Lãng.
Nhẫn trữ vật của nàng quá nhỏ, không chứa nổi những nguyên thạch lớn như vậy, nàng tin tưởng việc nhỏ này có lẽ không làm khó được Tiếu Minh Lãng.
Anh nợ em một câu yêu thương!