Các chàng trai nhóm Crew 5 và Đường Lạc lúc đầu còn nhốn nháo đòi phụ giúp hai người, nhưng sau đó thấy Dương Tầm và Mạc Tình đều tập trung tinh thần vào nét vẽ, sáu người họ bắt đầu từ từ lùi ra phía sau, mỗi người không ai nói ai lẳng lặng nhấc ghế ngồi qua một bên ngồi quan sát bức tranh của hai người.
Mạc Tình trái ngược lại với tính cách vui vẻ lạc quan bên ngoài, gam màu cô chọn là tông màu lạnh, một màn trời đen thăm thẳm đầy ánh sao lung linh trải ra, trên phố vắng một người phụ nữ bụng bầu đang bước đi, phông nền phía sau cô ấy là một cánh cổng sắt của một nhà biệt thự to lớn, thấp thoáng một người thanh niên mặc bộ vest đen đang quay lưng lại bước vào trong nhà. Người phụ nữ bộ dạng nhếch nhác, tóc tai rũ rượi, bên ngoài đường lộ một chiếc xe taxi đang phóng đi, cô ấy và chiếc xe đang tiến đến gần nhau.
Khi Mạc Tình tập trung vẽ tranh, cảm giác cô thể hiện ra bên ngoài rất khác thường ngày, có một chút gì đó trầm lặng, nền nã, ánh mắt ẩu giấu bên trong có một điều gì đó trầm buồn man mác. Trạng thái của cô lúc này không thoát khỏi ánh mắt luôn dõi theo của Dương Tầm, anh chỉ một phút thất thần chau mày, nhưng nhanh chóng che giấu đi bằng một cái ho khan tự nhiên.
Sáu người xung quanh nhìn bức tranh vẽ chỉ cảm thấy một cảm giác nặng nề bao trùm, màu đen luôn khiến người ta thấy ngột ngạt khó thở, bức tranh như truyền tải một điều gì đó thật buồn, nỗi buồn man mác cứ thấm đượm cả nguyên một khung cảnh sinh động của bức tranh, tuy cuốn hút tựa như hàm chứa nhiều điều bí ẩn đang mời mọc mọi người khám phá, nhưng mặc khác đầy vẻ tang thương đau buồn, như một điều cấm kỵ cảnh báo những kẻ mau nước mắt dừng chân.
Một số cặp mắt bắt đầu né tránh bức tranh, Đường Lạc là người đầu tiên nhất. Hơn ai hết cô biết rõ ẩn ý đằng sau bức tranh, cô không ngờ ký ức bị lãng quên đó lại trỗi dậy theo một cách bản năng hoàn toàn không hề dự báo đến như vậy. Nhìn vào người phụ nữ trong bức tranh, cô chợt rùng mình như cảm nhận tình cảnh lúc ấy, nếu đặt trường hợp người trong tranh là cô.. cô thật không thể tưởng tượng lúc đó mình sẽ ra sao.. Không! Đến nghĩ tới cô cũng không dám! Cô lảng mắt đi thật nhanh, hàng nước mắt chảy vội được cô nhanh chóng khéo léo lau đi, ai cũng tập trung nhìn bức tranh từng bước hiện rõ lên trước mắt nên không ai để ý đến. Cô chợt thay đổi ý định, nếu ý trời cho chị Mạc Lam không quên quá khứ, chi bằng cô cũng góp sức giúp đỡ, biết đâu đó sẽ là một kết cục hạnh phúc?
Lúc này bên Dương Tầm cũng đã lên màu được gần hết bức tranh, gam màu của anh lại thiên về tông màu nóng, trời xanh mây trắng, dưới gốc bàng râm mát, một đôi vợ chồng dắt theo một đứa trẻ, hai người cười nói huyên thuyên, đứa trẻ mở to đôi mắt hiếu kỳ tò mò nhìn xung quanh, ánh nắng dịu nhẹ ấm áp lan tỏa khắp con đường. Khi sắp hoàn thành tác phẩm của mình, anh càng vẽ càng nhanh, như rượt đuổi cút bắt, chẳng bao lâu đã vẽ lấn sang phần tranh của Mạc Tình.
Mạc Tình đang cố gắng hoàn tất những nét thu bút cuối cùng của mình, chợt thấy đối phương như khiêu khích mà chẳng chút lịch sự giành lấy phần tường của mình, nét vẽ của anh ấy dần dần như nuốt chửng lấy ngôi biệt thự đen tối ấy, cô không biết tại sao cảm thấy mình như bị xúc phạm, không chút nao núng cũng đẩy nhanh nét bút, màu đen của cô như dòng axit làm tan chảy mọi thứ mà nó đi qua, bức tranh ấm áp hạnh phúc của anh ấy dần dần bị cô đàn áp, thu về một góc ban đầu.
Khi Mạc Tình dừng nét vẽ lại, thì bên kia Dương Tầm lại như đứa trẻ không phục thua, tiếp tục quẫy tung nét bút, lại vẽ ra một vùng màu sáng lấn át màu đen của cô, cô lại đáp trả lại bằng nét vẽ đen hung hãn không chịu khuất phục. Hai người cứ thế vẽ đi vẽ lại, các "khán giả" ngồi xem thấy mình bị hoa mắt bởi màu sắc trước mắt thay đổi liên tục, nhưng không một ai đứng ra ngăn cản, bản thân Đường Lạc sau một phút bồi hồi xúc động, cô lại càng muốn lót dép hóng chuyện, không có vẻ gì là sắp sửa làm người hòa giải.
Đến khi Mạc Tình sắp sửa mất hết lý trí, Dương Tầm cũng định hủy đi bức tranh của cả hai, thì Lãnh Huân không biết từ đâu bước vào, một tay gạt đi hai cây bút đang tranh nhau nảy lửa, rồi lẳng lặng từ phần giao thoa của hai bức họa dùng cây cọ lớn đã chuẩn bị sẵn từ trước, từ từ phác họa nên một bức tranh của người thứ ba.
Mạc Tình và Dương Tầm vẫn chưa hết gây chiến với nhau, bên này tức giận liếc mắt bên kia dửng dưng khiêu khích, nhưng vì tôn trọng chủ nhà, hai người tạm dừng chiến, có chút không thích kẻ phá đám mới xuất hiện này, nhưng mặc khác vẫn im lặng chờ đợi tác phẩm kết nối ở giữa kia.
Đó là một màu chuyển sắc từ tông đen lan tỏa sang tông sáng, một bức họa về quang cảnh hừng đông bừng sáng từ từ bởi từng nét bút bồi đắp lên đó. Mạc Tình và Dương Tầm nhìn vào đó, đôi chút kinh ngạc, đôi chút cảm thán, đôi chút bội phục. Đêm đen có dài, cũng có lúc sẽ phải bừng sáng với ánh nắng, ngày nắng có đẹp, cũng sẽ có lúc sẽ dần chuyển sang ráng chiều rồi lặng dần để nhường chỗ cho màn đêm ngự trị. Bức họa chuyển sắc, nếu nhìn ở hai chiều khác nhau, là bình minh, cũng là hoàng hôn, ngày dài và đêm đen, là bắt đầu và cũng là kết thúc. Khi hiểu ra ngụ ý của bức tranh chuyển sắc, hai người không còn ác cảm ban đầu với Lãnh Huân, mà có cái nhìn thay đổi thiện cảm với anh, một người có bức ảnh sâu sắc như vậy hẳn là người có tâm hồn đẹp, thế giới của người yêu tranh rất đơn giản, không có thiện ác, chỉ có đẹp xấu, ý nghĩa hoặc vô vị, còn lại là sự lắng đọng trong thế giới tranh, cảm nhận và thấu hiểu.