Mạc Tầm Ca

Chương 52: Salsa xa cách



Khi bức tranh bích họa hoàn thành, cả nhóm Crew 5 và ba vị khách mời đặc biệt đều thở phào nhẹ nhõm, không khí xung quanh trở nên thoải mái. Bầu trời ngoài cửa sổ đã "canh chỉnh" ở chế độ "Night mode", đẩy lùi mọi cái nắng nóng xô bồ của buổi chiều tà oi bức:

"Thô bạo."

Tuyên bố chủ quyền đêm hè mát mẻ lắng đọng.

||||| Truyện đề cử: Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần |||||

Trong một chiếc bàn tròn tạm bợ, năm chàng trai Crew 5 cùng Đường Lạc, Mạc Tình, Dương Tầm ngồi vào bàn thưởng thức món bít tết đạt chuẩn "sao" của đầu bếp Mạc Tình. Bàn tiệc đầy ắp tiếng cười đùa trò chuyện thân mật ấm cúng của mọi người, cả Dương Tầm, Lãnh Huân mặc dù là những người trầm mặc ít nói, cũng lâu lâu xen vào một hai câu hòa mình với tập thể.

Không biết ai bật nhạc lên, không khí buổi tiệc đang an lành bỗng pha chút sôi nổi và lãng mạn.

"Me enamore de ti."

Hai giọng nói một nam một nữ đồng thanh hô lên, Mạc Tình và Dương Tầm nhìn nhau, người thì tỏ vẻ không thích quay sang chỗ khác, kẻ thì nhún vai bất cần.

CK - kẻ pha trò của nhóm nhìn thấy, nhanh trí mời gọi:

"Come on! Let's party.."

Mặc dù nhóm đều nhảy breakdance, nhưng Salsa là điệu nhảy khá phổ biến, một vài động tác cơ bản không làm khó được nhóm.

Mạc Tình sau phút giận dỗi ban đầu, được sự lôi kéo của Đường Lạc, cô nhanh chóng hòa mình vào điệu nhạc. Salsa đã ăn sâu trong máu của cô, chỉ chờ điệu nhạc là nó lại trỗi dậy như một bản năng, chẳng cần phải nhớ, chỉ cần hòa vào nhạc, người tự động đi những bước Salsa uyển chuyển thuần thục.

Dương Tầm lúc đầu cũng chỉ đứng ngoài nhún nhẩy chút theo nhạc, nhưng xung quanh đều lôi kéo, Đường Lạc luôn vô tình hay cố ý đẩy anh và Mạc Tình lại gần nhau. Giây phút đó rất ngắn ngủi, nhưng đối với anh là cả một quá trình bồi hồi nhớ lại khoảnh khắc cả hai vui vẻ nhảy điệu Salsa cùng nhau, hồi tưởng đó dường như chỉ mới xảy ra từ hôm qua. Tại sao anh và Mạc Lam lại phải lâm vào tình cảnh khó lòng cứu vãn như hiện nay?

Càng nghĩ ngợi Dương Tầm càng thấy uất hận trong lòng, anh như bất chấp quá khứ và tương lai, giờ phút này anh chỉ muốn quên đi tất cả, cùng cô ấy nhảy một điệu nhảy thật thoải mái.

Khi anh tiến đến nắm lấy tay cô ấy và nhận được sự dùng dằng cự tuyệt, anh bất chấp mà lôi cô ấy đi theo bước dạo của mình. Mạc Tình cố gắng chống cự, nhưng phía bên Dương Tầm cái khóa chặt tay, đôi mắt ưng chăm chú không chút bàn cãi, cô thấy thật khó chịu đối với người này, nhưng bước nhảy của đối phương quả thật rất dứt khoát và chuyên nghiệp, cô cố gắng thôi miên thuyết phục mình đang đối diện với một bạn nhảy xa lạ nào đó chứ không phải là người đàn ông đáng ghét trước mặt này.

Lãnh Huân cũng dạo những bước nhảy với Đường Lạc, so với cặp đôi "dầu sôi lửa bỏng", Cain và Lạc lại là một cặp cool-ngọt, và biến tấu của vũ điệu đường phố kết hợp với ballet-salsa, tuy chàng trai không chút biểu lộ, chỉ có nụ cười ngọt ngào trên môi của cô gái, nhưng mọi người đều thấy một phản ứng hóa học gọi là yêu thích giữa hai người. Ngay chính bản thân hai người cũng cảm thấy tim mình bắt đầu rung động, một dư vị ngọt ngào lan tỏa trong tim của cả hai, cảm giác ấy len lỏi trong người, lan tỏa hơi ấm như luồng điện xẹt tê rần khắp người.

* * *

Sau khi tan tiệc, Mạc Tình và Đường Lạc cùng đi chung một chiếc xe do Triệu Đình chở về, mọi người đều tiếc nuối vì buổi tiệc đem lại nhiều niềm vui và ấm cúng.

Mạc Tình nhìn thấy chàng trai nhóm trưởng Cain im lặng, mắt vẫn khóa chặt Đường Lạc, cô ấy thì lâu lâu lại nhìn trộm sang anh ấy, cô không khỏi phì cười bởi sự bịn rịn quyến luyến của hai người, quả quyết làm người chia ương rẽ thúy, đóng sập cửa xe lại. Cô không biết rằng, Dương Tầm đứng sau lưng Cain cũng một ánh nhìn tương tự về phía cô, và mặc dù cô muốn nhìn đối phương, nhưng cố gắng kiềm chế không nhìn người mình "cố gắng" ghét nhiều nhất mức có thể.

Những điều thú vị xảy ra giữa đôi trẻ chỉ được minh chứng bởi ánh trăng hờ hững trên trời cao. Phố đêm sương lạnh, đèn vàng giăng lối không đủ đẩy lùi màn đêm bao trùm tứ phía, duy chỉ sức mạnh ấm áp lan tỏa từ trái tim sưởi ấm lối đi tịch mịch lạnh tanh.

* * *

Mạc Tình về tới nhà mà lòng vẫn còn vương vấn nơi buổi tiệc. Cô cũng không biết tại sao, rõ ràng là mình ghét cay ghét đắng người ấy, nhưng người ấy luôn đem cho cô một cảm giác gần gũi mà quen thuộc, trực giác bảo cô hãy tránh xa người ấy, con tim lại luôn làm điều trái lại, đó chắc chắn không phải là cảm giác tình yêu, mà là một cảm giác yêu ghét lẫn lộn, rất khó diễn tả.

Từ khi về đến thành phố L này, cô cảm thấy tâm trạng tĩnh lặng trước giờ của mình như bị điều gì đó phá vỡ, những lần giấc mơ kỳ lạ xuất hiện ngày một dày đặc hơn, những điều này cô giấu kín với Triệu Đình.

Nếu dĩ vãng là một quả bom nổ chậm, việc cô đang làm chẳng khác nào một dũng sĩ gỡ bom, một chút lơ đễnh bất cẩn đều có thể gây mất kiểm soát và mất mạng như chơi, nhưng cô không sợ, so với cái chưa rõ lai lịch luôn canh cánh một mối trong lòng, một áng mây đen luôn khiến cô ngột ngạt khi nhớ tới, thì việc khám phá nó chỉ là tìm tới kết quả, dù tốt hay xấu, ngọt ngào hay đau khổ cũng chỉ là một dấu chấm câu, mọi thứ rõ ràng, cô có thể nhẹ nhàng thoải mái hướng đến một tương lai vẹn tròn.

* * *