Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 31: Cho Cô Ba Trăm Triệu





Mộ Thiển tức giận vô cùng, không có thời gian rảnh quan tâm đến ngón tay bị thương của mình, tiếp tục nói: “Nếu chỉ có vậy thì bỏ đi, thậm chí anh còn lợi dụng quyền thế của mình để trả thù luật sư đã chấp nhận vụ án này! Anh thực là người khốn nạn nhất mà tôi đã từng gặp trước giờ.”
Người đàn ông thần sắc không đổi, “Đúng hay không đúng thì sao? Đâu đến lượt cô quản.”
“Thật vậy sao, vậy đã làm anh thất vọng.

Tôi đã nắm chắc việc này trong tay rồi.” Anh có thể làm tổn thương người khác, nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương đến Vi Vi, lại càng không thể động đến anh trai cô ấy.

Một người xấu xa như vậy, cô nhất định phải giúp Vi Vi nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta, không thể để bị lừa dối bởi ngoại hình của anh ta được.

“Cô muốn quản sao?”
Mặc Cảnh Thâm từng bước ép sát, đến gần Mộ Thiển, “Công ty luật MY của cô cũng không còn rồi, cô dựa vào cái gì quản đây? Định lấy đá chọi trứng sao, cô định làm như thế nào đây chứ.”
“Vậy thì hãy chờ xem.” Mộ Thiển định cúi người xuống nhặt túi đựng tài liệu, nhưng vẫn còn chưa kịp ngồi xuống, người đàn ông đã lấy chân giẫm lên đống tài liệu.

Âm vực sắc lạnh hỏi: “Cô đang khiêu khích tôi sao?”
Mộ Thiển đứng dậy, đôi mắt gan lì bướng bỉnh nhìn thẳng vào mắt anh, không khiêm tốn cũng không hống hách, “Thì sao nào?”
“Anh đừng tưởng tôi không thể làm gì được anh?”
Người đàn ông tiếp tục bước về phía trước, Mộ Thiển phòng bị lùi lại vài bước, nhưng bất cẩn chạm chân vào thành giường, thân hình không vững trực tiếp ngã thẳng lên chiếc giường mềm mại.

Mặc Cảnh Thân quỳ một gối lên giường, vòng tay ôm lấy cơ thể cô, ” Vội vàng muốn được ôm ấp đến như vậy rồi sao? Xem ra chúng ta cũng chỉ là cùng một giuộc, nhân phẩm đều không ra gì cả.

Rắp tâm cố tình quyến rũ vị hôn phu của người chị em tốt, thật kích thích đây? ”
“Anh đừng có mơ.


Chỉ cần là tên đàn ông như anh, cho tôi một tá, tôi cũng không thèm đếm xỉa tới.” Mộ Thiển bị thương ở tay trái, chỉ có thể dùng tay phải đẩy anh ta ra, nhưng căn bản là vô tác dụng.

“Không thèm đếm xỉa đến sao?”
Người đàn ông tỏ ra thích thú khi cô thấy sự quẫn bách của cô, một tay vuốt nhẹ những sợi tóc tơ trên trán cô, cuộn tròn chúng lại, âm thành nhẹ nhàng: ” Có cần tôi giúp cô hồi tưởng lại chút về đêm trên chiếc thuyền đó, cô đã quyến rũ đòi hỏi tôi như thế nào không? ”
Nhắc đến bí mật riêng tư hôm đó, bị người đàn ông trực tiếp bế lên bàn tiệc, Mộ Thiển cảm thấy không biết giấu mặt vào đâu.

Đôi má trắng trẻo như búp bê lúc này xuất hiện vài vệt hồng phấn, xinh tươi quyến rũ giống như một bông hồng đỏ rực rỡ nở rộ.

Đôi mắt cô nhấp nháy, “Hôm đó … chỉ là một tai nạn, tôi không có cố ý.”
“Ai có thể đảm bảo là cô không cố ý đây, hửm? Nếu nói ngày hôm đó không cố ý, vậy hôm nay cô trốn trong phòng chờ của tôi để làm gì?”
Nhìn thấy bộ dạng trêu ngươi của người phụ nữ, hàm răng trắng đều của cô đang cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hai má cô đỏ ửng lên vì tức giận và xấu hổ.

Không kìm được, trong lòng cô có chút căng thẳng.

“Tôi đến đây hôm nay là vì…”
“Là để cầu xin tôi bỏ qua cho công ty luật MY của cô? Lấy gì để cầu xin? Hay là thân thể không chút giá trị này?”
Mặc Cảnh Thâm trực tiếp ngắt lời Mộ Thiển, cười giễu cợt, “Cũng chả phải là xử nữ gì, tại sao cô lại nghĩ là tôi nhìn trúng cô chứ?”
Trước sự sỉ nhục của anh, ngực Mộ thiển tức đến hít thở không thông, cô có một ý nghĩ kích động, đó là muốn đánh người đàn ông này một trận.

Nhưng dù sao cô căn bản cũng đủ sức là đối thủ của anh.

“Tự luyến cũng là một loại bệnh, có bệnh thì đi khám đi! Ai đến cầu xin anh chứ? Mặc Cảnh Thâm, anh thực sự làm người khác kinh tởm! Đối với loại người đi đến đâu cũng có thể chơi gái như anh, tôi sợ là anh sẽ lây bệnh truyền nhiễm cho tôi đấy.



“Mộ Thiển, cô muốn chết sao?!”
Mặc Cảnh Thâm phẫn nộ vô cùng kích động trước lời nói của cô, túm lấy cổ áo cô, phẫn nộ bất thường.

“Tức giận rồi sao, bị tôi nói trúng rồi đúng không?” Mộ Thiển cười lạnh lùng, đôi mắt đầy vẻ châm biếm.

“Nói mạnh miệng lắm!”
Người đàn ông trước giờ thông minh có tầm nhìn xa trông rộng như anh lại rơi xuống thế hạ phong trước Mộ Thiển sao, quả thật không thoải mái chút nào, anh cúi xuống, trực tiếp cắn chặt bờ môi mềm mại của cô.

“Ưm!”
Trên môi truyền đến một cảm giác đau đớn, Mộ Thiển đẩy anh ra, “Anh tuổi chó à, nhìn thấy ai đều cắn sao?”
Ngón trỏ bàn tay phải che miệng lại chạm chỗ môi vừa bị cắn, xoa nhẹ lên đôi môi đau đớn, vừa giơ ngón tay đã thấy vết máu dính trên đó.

“ Tiếp tục khiêu khích tôi đi, cô có tin là bây giờ tôi liền muốn cô không?” Là người phụ nữ không thể tha thứ này ba lần liên tiếp khiêu khích anh, Mặc Cảnh Thâm vô cùng phẫn nộ.

Đây là lần đầu tiên phát sinh ra tình huống mà anh không thể khống chế được.

“Anh … anh … anh dám!”
Mộ Thiển phòng vệ trước ngực, lo sợ bị anh ta ức hiếp.


“Ngủ cũng ngủ rồi, đừng có làm bộ dạng thanh cao như vậy chứ? Dáng vẻ phóng đãng muốn tôi ăn cô ngày hôm đó, tôi còn nhớ rất rõ….”
Mặc Cảnh Thâm mới chỉ nói được một nửa câu, không phòng bị nhận một cái tát bất ngờ giáng trên mặt, làm đứt đoạn câu nói của anh.

Mặt anh hơi nghiêng sang một bên, nét mặt âm trầm.

Chết tiệt, không rõ đây là lần thứ bao nhiêu anh bị người phụ nữ này tát.

Thật không thể nhịn nổi nữa rồi.

Người đàn ông tức giận, nhìn Mộ Thiển chằm chằm với đôi mắt đầy tia lửa giận, hơi dùng lực, quần áo mỏng trên người cô bị xé tan tành, vương vãi đầy trên tấm thảm cashmere.

“Mặc Cảnh Thâm ~”
Mộ Thiển uất hận khóc không ra nước mắt, ra sức vùng vẫy, nhưng sao đấu lại cơ thể mạnh mẽ của một người đàn ông, cô lập tức bị anh giam cầm không thể nhúc nhích được nữa.

“Là cô tự tìm đến!”
Bộ dạng của người phụ nữ này không thể không khiến anh ngừng hồi tưởng lại vào năm năm trước, mặc dù ký ức bị mơ hồ, nhưng có một cảm giác vô cùng mãnh liệt.

Rất giống với ngày đó vào năm năm trước.

Hôm đó, người phụ nữ nài nỉ với giọng điệu yếu ớt, nhưng có Chúa mới biết rằng hành động vô tình này giống như một cây thuốc phiện chí tử thu hút người đàn ông.

Cảm giác quen thuộc không thể giải thích đó, tự nhiên khơi dậy tâm trạng trong anh, không thể kiểm soát ý nghĩ muốn chiếm đoạt người phụ nữ này.

Mặc Cảnh Thâm phát hiện ra rằng, ở bên Kiều Vi nhiều năm như vậy nhưng anh lại không hề có cảm giác này, bởi vì hình bóng cô luôn trong tâm trí anh.


Mãi mãi, mãi mãi không bao giờ thay đổi!
Bị những ý nghĩ điên rồ chi phối tâm trí, Mặc Cảnh Thâm trực tiếp cúi xuống hôn lên môi cô, một nụ hôn điên cuồng đầy bá đạo, bàn tay to lớn ôm chặt lấy cổ cô, khiến cô không thể thở được.

“Ưm……”
Mộ Thiển bị cuốn vào khoảng không mơ hồ, đột nhiên bị người đàn ông chiếm lấy thành trì, toàn thân cứng đờ, nhìn thẳng hai mắt Mặc Cảnh Thâm, nhưng lại không hề có chút phản ứng nào.

Đôi mắt mở to phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông đó, trong ánh mắt vô tội kia dường như có thể thấy rõ sự tuyệt vọng của người phụ nữ.

Đôi mắt dần dần phủ một lớp sương mờ, tụ lại với nhau, đọng lại thành nước mắt, dần dần chảy xuống hai bên má.

“Ưm ư …”
Cô ấy lắc đầu nức nở, “Mặc Cảnh Thâm, anh không thể … không thể … như vậy … không thể … ô ô ô …”
Mộ Thiển chưa bao giờ nghĩ đến việc chỉ vì cứu một đứa bé mà khiến cuộc sống của cô trở nên hỗn loạn thế này.

Cô không nghĩ đến lại cùng vị hôn phu của người chị em tốt làm chuyện mờ ám này, thực xấu hổ đáng chết mà.

Lần này, Mặc Cảnh Thâm tra tấn cô rất lâu, như thể cố tình trừng phạt cô vậy.

Chúa mới biết, sự việc càng trở lên khó xử rồi.

Điều đáng sợ nhất là, khi đối mặt với anh ta, Mộ Thiển lại tìm thấy một khoái cảm không thể giải thích được, xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô, khiến cô không thể nào tự thoát ra.

Thật là điên rồ!
Cô nghiến răng thật chặt, không dám phát ra tiếng dù là nhỏ nhất, nhưng những âm thanh phát ra từ mũi đã thực sự phản bội lại cô..