Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 32: Ai Ức Hiếp Em





“Rõ ràng thấp hèn như thế, còn muốn giả vờ tỏ vẻ thanh cao, giả vờ cho ai nhìn? Phí hết tâm tư chạy vào phòng nghỉ của tôi không phải là muốn lấy thân thể thấp hèn của cô đổi lấy công ty luật MY của cô bình an vô sự sao? Cầu xin tôi đi, tôi sẽ đồng ý.”
Người đàn ông đứng trên cao kia, giống như dùng thái độ vương giả để phán quyết chúng sinh.

Nước mắt Mộ Thiển đảo quanh, môi giật giật, muốn nói gì đó, nhưng lời nói đếb bên miệng lại nuốt xuống.

Cô nhắm mắt lại không muốn nói thêm.

Ngày hôm nay, người đàn ông đó mạnh mẽ dày vò cô, ban ngày đến đêm tối, không ngủ không nghỉ, làm cô mệt bở hơi tai, khổ sở xin tha, cuối cùng không chịu nổi mà hôn mê.

Ban đêm, Mặc Cảnh Thâm dựa vào đầu đường, trong tay kẹp điếu thuốc, âm thầm hút.

Ghé mắt nhìn xem Mộ Thiển đang ngủ say, vẫn nghẹn ngào như cũ, đôi mắt đỏ bừng sưng vù, đáy lòng của anh lại xuất hiện chút áy náy.

Cô là người phụ nữ anh nhớ thương mấy năm, là người mẹ mà Tiểu Bảo ngày nhớ đêm mong.

Nhiều năm qua, anh cố gắng không đi tìm cô, lại không ngờ một ngày nọ, cô lấy thân phận bạn thân của Vi Vi xuất hiện ở trước mặt anh.

Reng Reng ______
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng điện thoại di động vang dội, Mặc Cảnh Thâm nhìn thoáng qua màn hình điện thoại – Kiều Vi.

Cau mày không vui, trực tiếp tắt máy di động.

Lúc này, Mộ Thiển đang ngủ mê man cũng đã tỉnh.


Mở mắt ra, nhìn giường chiếu lộn xộn, trong gian phòng ngập hơi thở kiều diễm sau khi triền miên, nước mắt, vẫn chảy xuôi xuống.

“Tôi muốn báo cảnh sát kiện anh.”
Giọng nói cô bình tĩnh, mang theo sự tuyệt vọng khi đến ranh giới của cái chết.

Ngón tay kẹp lấy điếu thuốc của người đàn ông cứng đờ, “Nói ra, cô cảm thấy có người sẽ tin sao?”
“Anh có quyền thế thì ngon sao?”
Mộ Thiển siết chặt chăn đệm, che lấy gò má, đau đớn mà tuyệt vọng.

Người đàn ông đứng dậy, lấy một tờ chi phiếu ra, “Đây là ba trăm triệu, đền bù cho công ty cô.” Vén chăn đệm lên, người đàn ông rời đi.

Mộ Thiển nhìn tờ chi phiếu trị giá ba trăm triệu kia, siết chặt thành một cục, theo bản năng muốn vứt đi, nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại.

Ba trăm triệu!
Tạm thời cho là Mặc Cảnh Thâm bồi thường, sao cô không nhận.

Đi tắm một phen, sau khi đi đến đầu giường thì phát hiện một bộ quần áo phu nhân chẳng biết có từ lúc nào.

Chắc là Mặc Cảnh Thâm cho người đưa tới.

Dù nói thế nào, dù sao chỗ này cũng là tập đoàn Mặc thị, nếu như cô ra ngoài với vẻ nhếch nhác bị người ta phát hiện, không chừng sẽ có chuyện nhảm đồn ra ngoài.

Nói chung, anh ta không muốn bôi đen tập đoàn Mặc thị.

Nghĩ đến đây, Mộ Thiển nhắm mắt, trong lòng đã có ý định.

Sau khi thay đồ, cầm văn kiện ra khỏi phòng, đến bên ngoài lại phát hiện Mặc Cảnh Thâm còn vùi đầu làm việc trong phòng.

Cô đi tới, người đàn ông không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục công việc, giống như không để ý đến sự tồn tại của cô.

Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Thiển nhìn anh rồi đi thẳng ra ngoài, đến khi đi đến cửa phòng làm việc, tay cô giữ trên chốt cửa, động tác ngừng lại, “Mặc Cảnh Thâm, chúng ta gặp nhau ở tòa.”
Nói xong kéo cửa đi ra ngoài.

Rời công ty, Mộ Thiển ôm một túi hồ sơ tư liệu, một mình bất lực đi trên phố.

Bỗng nhiên, một cơn gió thổi đến, mắt mơ hồ.

Lúc đưa tay lau mắt, bất chợt phát hiện trên mặt đã xuất hiện hai hàng lệ.

“Thiển Thiển?”
Đang lúc cô đi lung tung không có mục đích, bỗng nhiên có tiếng của một người vang lên.

Mộ Thiển sững sờ một lúc, ngoái lại nhìn, phát hiện người đang đi về hướng cô là Tư Cận Ngôn.


“Học… Học trưởng?” Cô bật thố, mặt ngẩng lên trên, đưa tay lau sạch hai hàng nước mắt, cười nhạt với anh một tiếng, “Sao anh ở đây?”
Tư Cận Ngôn đi đến bên cạnh, nhìn cô, nhíu mày, “Em sao vậy? Ai ức hiếp em? Hôm nay em đi đâu? Anh tìm em cả một ngày.”
“Ừm? Anh… Anh tìm em làm gì?” Mộ Thiển không biết Tư Cận Ngôn tìm cô làm gì.

“Chuyện của em, anh đã điều tra rồi.

Người tên Lý Đống kia, anh cũng đã tự mình tìm anh ta, anh ta nói hết mọi chuyện rồi.”
Nói như thế, tất cả cũng đã rõ ràng.

Tư Cận Ngôn biết cô vốn không có chồng, sở dĩ tìm Lý Đống giả mạo, cũng do bị Mặc Cảnh Thâm bức bách.

Thấy vẻ mặt uất ức của cô, Tư Cận Ngôn ôm cô…
Nhưng mà, tay vừa đụng đến Mộ Thiển, đã bị cô đẩy ra, tâm trạng vô cùng kích động hét lo: “Đừng… Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi… Cút đi…”
Lúc ấy, ở tập đoàn Mặc thị, Mặc Cảnh Thâm đã tạo nên bóng ma tâm lý với cô.

Không thể không nói, bây giờ Mộ Thiển rất nhạy cảm về việc đàn ông tới gần.

Bất kể là ai!
“Thiển Thiển, em sao thế?”
Tư Cận Ngôn giật mình, nhạy bén nhìn ra tình hình, cảm thấy lo lắng.

Nhưng khi ánh mắt nhìn lên cổ cô, trông thấy dấu hôn nông sâu không đều màu kia, đã rõ ràng mọi chuyện.

Chỉ là đôi mắt đó đã che giấu đi sự tức giận, “Ai ức hiếp em vậy?”
Chết tiệt, rốt cuộc hôm nay Thiển Thiển đã xảy ra chuyện gì?
Đối mặt với câu hỏi cảu Tư Cận Ngôn, cô lắc đầu, sau đó lùi lại mấy bước, “Không có… Không có… Không có gì cả…”
Đột nhiên cô quay người, chạy trốn như điên.

Dáng vẻ hoảng sợ như thế thật sự làm Tư Cận Ngôn vô cùng lo lắng, nhanh chóng đuổi theo, “Thiển Thiển, đừng sợ, có anh ở đây.”
Bàn tay anh giữa chặt tay cô, một tay ôm cô vào lòng, ôm thật chặt: “Đồ ngốc, đừng sợ, anh là học trưởng của em, anh là Cận Ngôn, đừng sợ, đừng sợ!”
Ôm thật chặt cô gái nhỏ trong ngực, nhưng lại cảm nhận được sự run rẩy của cô, giống như một con nai con bị thương, dáng vẻ đau khổ làm người ta đau lòng.


“Nói cho anh biết, là ai ức hiếp em? Nhất định anh sẽ giúp em đòi lại công bằng.” Một tay Tư Cận Ngôn ôm eo cô, một tay vuốt tóc cô, an ủi nỗi buồn của cô.

Mộ Thiển dựa vào ngực anh, đầu tiên là giãy dụa mấy cái, sau đó từ từ bình tĩnh trở lại, chỉ dựa vào ngực anh yên lặng không nói.

Hai người ôm nhau nửa ngày, Tư Cận Ngôn mới nói: “Xe của anh ở bên cạnh, chúng ta lên xe nghỉ một lát.”
Anh biết, bây giờ tâm trạng Mộ Thiển không tốt, không muốn nói, nên anh cũng không miễn cưỡng.

“Ừm.”
Mộ Thiển không giãy dụa nữa, mặc cho Tư Cận Ngôn kéo tay cô đi về hướng xe con.

Nhưng trong đầu lại hiện lên gương mặt của Mặc Cảnh Thâm, cùng lời cảnh cáo của anh ta quanh quẩn: Cách xa Tư Cận Ngôn một chút, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với cô!
Theo bản năng, bỗng nhiên cô rụt tay lại, nhưng bàn tay của Tư Cận Ngôn vẫn nắm chặt tay cô, không cho cô rút lại.

Mộ Thiển cụp mắt xuống, ánh mắt nhìn vào tay anh, bỗng nhiên, nhắm mắt lại, đôi mắt lộ vẻ giảo hoạt.

Mặc Cảnh Thâm nói, rời xa Tư Cận Ngôn, không thì sẽ không khách sáo với cô.

Nhưng cô về nước có mấy ngày ngắn ngủi, mà văn phòng MY đã đóng cửa, cô không có gì cả, bây giờ còn sợ gì?
Không phải không cho cô và Tư Cận Ngôn ở chung sao?
Vậy thì tốt, bây giờ cô vẫn cứ ở cùng Tư Cận Ngôn, xem anh ta làm gì được cô?
Lên xe của Tư Cận Ngôn, Mộ Thiển ngồi yên vị, Tư Cận Ngôn mở máy lạnh, đưa cho cô một chai nước khoáng, “Thiển Thiển, bằng không, sắp tới đến nhà anh ở đi.

Một phụ nữ như em ở nhà một mình anh không yên tâm.”’.