Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 900: Phương Nhu Trở Về





Vừa rồi Mộ Thiển còn lo lắng mọi chuyện sẽ bị lộ ra ngoài nhưng mà bây giờ Thích Ngôn Thương biết Phương Nhu đã tới sân bay, trong lòng Mộ Thiển rất là lo lắng, lúc này cô đứng dậy lấy đồ đi ra ngoài.
Cho dù như thế nào thì bây giờ cũng không thể để cho Thích Ngôn Thương đưa Phương Nhu đi.
Cô thật sự là hết cách với Phương Nhu, tại sao cô ấy về nước mà không gọi điện thoại cho cô?
Cô càng không hiểu tại sao Phương Nhu lại vội về đây vào lúc này.
Mộ Thiển đi vào thang máy Thích Ngữ Anh cũng đi vào theo, dường như cô ấy biết Mộ Thiển muốn làm gì nên châm chọc: “Mộ Thiển, tôi nói cho cô biết cô đừng có đấu với anh tôi.

Mặc dù nói các người rất có năng lực lo cho gia đình nhưng mà bây giờ không giống như lúc trước nữa cô cho rằng các người lo cho gia đình rồi còn có thể thao túng nhà họ Thích chúng tôi sao?”
Cô ấy rất khinh thường Mộ Thiển.
Mộ Thiển không muốn phản ứng với Thích Ngữ Anh: “Cô nói xong chưa, nói xong rồi thì ngậm miệng lại.”
Cô không có tâm trạng nói nhảm với Thích Ngữ Anh cũng lười nói nhiều với cô ấy.
“Hừ, Mộ Thiển đừng có hung hăng càn quấy trước mặt tôi như vậy, rồi một ngày nào đó cô sẽ phải hối hận.”
“Vậy sao, vậy chúng ta cứ chờ xem.”
Xuống lầu hai Mộ Thiển lái xe đi thẳng đến sân bay.
Trên đường đi Mộ Thiển rất lo lắng nên gọi điện thoại cho Cố Khinh Nhiễm: “Cố Khinh Nhiễm, Thích Ngôn Thương chuẩn bị đến sân bay rồi, em mặc kệ anh dùng cách gì anh chắc chắn phải ngăn Thích Ngôn Thương lại cho em.

Nếu như hôm nay Thích Ngôn Thương đưa Phương Nhu đi thì từ nay về sau em sẽ không có người anh này.”
Mộ Thiển đưa ra mệnh lệnh sau cùng.
Đối với cô mà nói Phương Nhu thật sự rất quan trọng, hai người là chị em tốt thì làm sao cô có thể trơ mắt nhìn Phương Nhu rơi vào trong tay Thích Ngôn Thương chứ?.


Truyện Xuyên Nhanh
“Yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu.”
Cố Khinh Nhiễm thề son sắt.
Năm mươi phút sau Mộ Thiển đến sân bay, cô vừa mới đi đến sảnh sân bay thì từ xa đã nhìn thấy một đám người đang vây quanh.
Người phụ nữ nhỏ lo lắng xảy ra chuyện nên chạy tới, lúc này cô mới phát hiện Thích Ngôn Thương đang kéo Phương Nhu ra sau lưng rồi lại bị Cố Khinh Nhiễm ngăn cản đường đi.
Đúng lúc này một đội vệ sĩ đi tới đuổi những người đang vây xem kia đi.
Bởi vì ở sân bay nên có rất nhiều người ra vào, cho dù có rất nhiều người bị yêu cầu phải xóa bỏ video nhưng đều vô ích.
“Tránh ra, xin hãy nhường đường.”
“Xin hãy tránh ra.”
“Đứng xa một chút.”

Những người đó đuổi mọi người sang một bên, Mộ Thiển tự giới thiệu bản thân: “Tôi là Mộ Thiển, tôi là bạn của họ.”
Nói rồi cô đẩy người đàn ông đứng ở trước mặt ra đi tới.
“Phương Nhu?”
Mộ Thiển kêu lên.
Chỉ thấy Phương Nhu mặc áo dài ngắn tay màu đen đeo khẩu trang vẫy tay với Mộ Thiển: “Chị Mộ?”
Cô ấy theo bản năng muốn nhào về phía Mộ Thiển, ai biết lại bị Thích Ngôn Thương ôm vào trong lòng: “Em đi đâu vậy?”

“Buông cô ấy ra!”
Mộ Thiển tức giận bước nhanh tới trước mặt Thích Ngôn Thương: “Tôi đã từng nói Phương Nhu là người của tôi nên anh không có tư cách động vào cô ấy.

Thích Ngôn Thương anh nghe không hiểu lời tôi nói có đúng không?”
“Vậy phải xem cô có đủ tư cách hay không.”
“Tôi có đủ tư cách hay không thì phải thử mới biết được.”
Mộ Thiển phất tay, chỉ thấy trong đám người có năm sáu người đàn ông đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo bình thường đi tới.
Họ nhẹ nhàng đẩy bảo vệ đang ngăn ở trước mặt ra rồi đi thẳng tới bao vây Thích Ngôn Thương lại.
Những người mà Thích Ngôn Thương dẫn đến nhìn thấy tình hình không thích hợp nên lập tức đi tới ngăn cản, tiếc rằng người còn chưa có bắt đầu thì đã bị những người kia đánh ngã.
Những người mà Mộ Thiển dẫn tới đều là người của Feril, họ là người được ông nội Cố sắp xếp ở bên cạnh Mộ Thiển.
Mộ Thiển biết hôm nay nếu như cô muốn dẫn Phương Nhu từ trong tay Thích Ngôn Thương rời đi không phải là một chuyện dễ dàng nên mới phải nghĩ ra kế dỏm này.
“Lên.”
Mộ Thiển khẽ hé môi một chữ được thốt ra.
Cô vừa mới dứt lời sáu người đàn ông bèn nhao thẳng về phía Thích Ngôn Thương, năng lực của Thích Ngôn Thương không thể khinh thường được nhưng sao hai nắm đấm có thể đánh lại bốn tay chứ.
Sau nhiều lần đánh anh ta đã không còn thời gian để chăm sóc Phương Nhu, Cố Khinh Nhiễm nhân cơ hội đi tới kéo Phương Nhu ra ngoài.
Mộ Thiển ôm Phương Nhu vào trong lòng: “Phương Nhu, sao em về mà không gọi điện thoại cho chị?”
Phương Nhu hơi tủi thân đỏ cả vành mắt nức nở nói: “Chị Mộ, em rất nhớ chị nên muốn tạo sự ngạc nhiên cho chị cho nên em mới không nói cho ai biết, kết quả vẫn bị anh ta phát hiện.”
“Đừng khóc, chị đưa em về nhà.”

Mộ Thiển nhìn đám người đánh nhau trong vòng tròn rồi không chút do dự đưa Phương Nhu rời đi.
Mà lúc này Thích Ngôn Thương đánh nhau với sáu người, cao thủ đánh nhau làm cho đám người đang đứng hóng hớt ở bên cạnh nhìn thấy thổn thức và cảm thán.
“Ác Thảo, chỉ sợ đây không phải là đang đóng phim, tài nghệ của họ quá giỏi.”
“Ai nói không phải chứ, mình cũng cảm thấy có điểm giống như đang đóng phim.”
“Không thể nào, mọi người không thấy người phụ nữ lúc nãy sao, cô ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Cố Thị thì sao có thể là đang đóng phim chứ.”
“Nói vậy thì họ đang đánh nhau thật sao?”
“Trời ạ, quá tài giỏi, quả thực là quá đẹp trai.”

Ngoài sân bay Cố Khinh Nhiễm lái xe, hai người Mộ Thiển và Phương Nhu ngồi ở hàng ghế sau, Mộ Thiển vẫn luôn ôm Phương Nhu.
Phương Nhu ghé vào trong lòng Mộ Thiển, nước mắt không ngừng rơi xuống một tay nắm tay Mộ Thiển một tay khác ôm phần bụng mình rất áy náy nói: “Chị Mộ, thật xin lỗi em mang thai rồi.

Em thật sự không phải cố ý muốn giấu diếm chị, chỉ tại em quá mong muốn có một người thân.”
Từ nhỏ ba cô ấy đã qua đời, cuối năm ngoái mẹ cũng qua đời, trên thế giới to lớn như vậy chỉ có một mình Phương Nhu lẻ loi trơ trọi.
Cô ấy muốn giữ đứa bé lại hơn bất cứ ai hết.
Người khác có lẽ không thể hiểu được suy nghĩ lúc này của Phương Nhu nhưng mà Mộ Thiển lại hiểu rất rõ, bởi vì cô cũng đã từng trải qua chuyện giống y như Phương Nhu.
Cô tỏ ra là đã hiểu rồi khẽ gật đầu nói: “Em yên tâm, chỉ cần em muốn giữ đứa bé lại thì chị chắc chắn sẽ đồng ý với em.

Chị sẽ đợi đứa bé sinh ra và cùng em chăm sóc đứa bé.”
“Chị Mộ, cảm ơn chị.”
Sắc mặt của Phương Nhu nhìn có vẻ hốc hác rất nhiều, bởi vì mang thai nên trên mặt có ít tàn nhang, cô ấy mặc áo dài màu đen mộc mạc che đi phần bụng, cả người đã không còn phong thái của người phụ nữ mạnh mẽ già dặn như lúc trước khi còn ở trong công ty.
“Em không cần phải khách sáo với chị.


Bây giờ chị đã đổi chỗ ở mới, sau này em hãy ở lại nhà của chị đi, chỉ cần em ở lại trong nhà của chị thì sẽ không có người nào dám đối xử với em như vậy bao gồm cả Thích Ngôn Thương.”
Mộ Thiển nói địa chỉ với Cố Khinh Nhiễm, sau đó chiếc xe đi thẳng tới biệt thự Ngự Cảnh.
Trong biệt thự Ngự Cảnh, Mặc Cảnh Thâm đang ở nhà, mặc dù Thích Ngôn Thương là anh em với Mặc Cảnh Thâm nhưng vẫn vô cùng kiêng kị Mặc Cảnh Thâm.
Nếu như có Mặc Cảnh Thâm ở đây thì Thích Ngôn Thương sẽ không dám làm loạn.
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
“Chị Mộ, cảm ơn chị.

Chị không biết khoảng thời gian này em bị dày vò đến mức nào đâu, em rất muốn quay về cho nên em vẫn không nhịn được nỗi nhớ nhung nên đã quay về.”
“Quay về là tốt rồi, chúng ta là người một nhà, không quay về hay ở bên ngoài thì cũng giống nhau.”
Hai người nói chuyện, nửa tiếng sau họ đã đến biệt thự Ngự Cảnh.
Mặc Cảnh Thâm đang bận rộn ở trên lầu hai nghe thấy có tiếng xe đi vào thì đứng dậy đi tới trước cửa sổ nhìn phát hiện là Mộ Thiển trở về, lúc này anh mới đi xuống dưới lầu.
Trong phòng khách Mặc Cảnh Thâm nhìn ba người đang đi vào nói: “Thiển, sao có khách tới mà em không nói với anh?”
“Không phải khách mà là người nhà.”
Mộ Thiển ngọt ngào cười rồi để Phương Nhu ngồi ở trên ghế salon: “Anh ngồi đi, em đi rót trà cho anh.”
“Không cần đâu, em ngồi với Phương Nhu đi, để anh đi rót.”
Mặc Cảnh Thâm tự mình đi rót trà còn không quên quay đầu nhìn lướt qua Cố Khinh Nhiễm: “Anh còn đứng đấy làm gì? Chờ tôi rót trà cho anh sao?”
Khóe miệng Cố Khinh Nhiễm co giật dữ dội, tại sao lại đối xử khác nhau đến vậy chứ?
Sao Mặc Cảnh Thâm không thể rót tra cho anh ta chứ..