Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 901: Chị Sẽ Bảo Vệ Em





Mộ Thiển và Phương Nhu hai người ngồi trên ghế sô-pha, Phương Nhu cứ kéo tay Mộ Thiển khóc lóc thảm thiết, nhìn bộ dạng ấy khiến người ta vừa đau lòng vừa thấy đáng thương.
“Nào, uống chút nước đi.”
Mặc Cảnh Thâm chẳng có gì bất ngờ khi thấy Phương Nhu xuất hiện ở đây.

Anh đun một cốc nước ấm và đặt gói khăn giấy lên trước mặt cô.
Mộ Thiển ôm Phương Nhu, không ngừng an ủi cô ấy: “Đừng khóc nữa mà, về đây là tốt rồi, sau này chị sẽ bảo vệ em.” Đối với Mộ Thiện mà nói, người bạn thân này còn quý hơn cả người thân, làm sao có thể nhìn cô ấy bị bắt nạt được.
Ầm ầm ầm…
Có người đang giận dữ gọi ngoài cửa, la hét: “Mộ Thiển, cô ra đây cho tôi.”
Người giúp việc từ ngoài đi vào: “Ông chủ, bà chủ, bên ngoài đang có rất nhiều người ạ.”
Không cần nghĩ cũng biết những người đó là ai.

Mộ Thiển đá mắt sang Mặc Cảnh Thâm: “Kìa, anh em tốt của anh đến rồi đó.” Rõ ràng là một câu nói đầy tình cảm nhưng Mặc Cảnh Thâm có thể cảm nhận được sự bực tức trong ánh mắt của cô.

Anh sờ sờ cái mũi: “Hai người cứ ngồi đó, anh ra ngoài xem xem chuyện gì.” Anh đi thẳng ra ngoài, Cố Khinh Nhiễm cũng đi theo.
Phương Nhu đang ngồi trên ghế sô-pha, biết được Thích Ngôn Thương cũng đến đây thì càng hồi hộp mà dúi vào Mộ Thiện: “Chị à, em sợ quá.” Cô ấy thật sự sợ và lo lắng sẽ bị Thích Ngôn Thương dẫn đi.

Tất cả những việc từng xảy ra khiến Phương Nhu lo lắng lại bị Thích Ngôn Thương đưa đi một lần nữa.
“Không sao đâu, chị sẽ bảo vệ em mà.” – Mộ Thiển cố gắng hết sức an ủi cô, không muốn cô xảy ra chuyện gì bất trắc.

Hai người ngồi được vài phút thì một nhóm người bước vào phòng khách, thật ra chỉ có Thích Ngôn Thương và Thích Ngữ Anh, ngoài ra không còn ai nữa.

Dù sao đó cũng là anh em của Mặc Cảnh Thâm, Mộ Thiển không thể nào bắt họ đứng bên ngoài cửa được.
Nhưng cô nhìn Thích Ngôn Thương mà nói: “Thích Ngôn Thương, đây là biệt thự Ngự Cảnh.

Tôi không quan tâm ở những nơi khác anh đối xử với Phương Nhu như thế nào, nhưng nếu anh dám động vào Phương Nhu ở đây thì tôi…”
Vừa dứt lời, cô đột nhiên quay sang nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Anh chịu trách nhiệm.” Đúng, để Mặc Cảnh Thâm chịu trách nhiệm vẫn tốt hơn.

Nói nhiều lời đe dọa cũng không bằng đẩy trách nhiệm cho Mặc Cảnh Thâm gánh chịu, ít nhất còn có thể uy hiếp được Thích Ngôn Thương.
Mặc Cảnh Thâm có chút bất lực khi nằm không mà cũng trúng đạn.

Nhưng nhìn vào mắt Mộ Thiển, trong lòng anh lại muốn nuông chiều cô.

Anh cười gượng: “Tôi nghe cô ấy.” Xong quay sang nhìn Thích Ngôn Thương: “Cậu nghe hiểu rồi chứ?”
Thích Ngôn Thương không biết nên nói gì.

Còn Thích Ngữ Anh rất không vừa lòng, chỉ tay vào Mộ Thiển hét: “Mộ Thiển, ngoài việc dựa dẫm vào Mặc Cảnh Thâm cô còn làm được gì nữa không? Phương Nhu đã hại con của anh tôi, cô dựa vào cái gì mà muốn chia rẽ hai người bọn họ?”
“Im miệng.” – Lời nói của Thích Ngữ Anh khó tránh khỏi xúc phạm nên Thích Ngôn Thương bảo cô ấy im miệng.
Không nói thì thôi nhưng nói ra lại khiến Mộ Thiển tức giận, ánh mắt lạnh đăm đăm: “Đúng, Phương Nhu trong tình huống bị ép buộc đã hại con của anh trai cô.

Vì thế cô muốn tôi đi tố cáo hả?”
“Dựa vào cô? Nằm mơ đi.” – Thích Ngữ Anh không chịu nổi lại đối đầu một câu nhưng bị Thích Ngôn Thương lườm một cái: “Anh bảo em im miệng!”
“Em chỉ vì muốn tốt cho anh.

Chẳng lẽ anh không cảm kích một chút nào sao?” – Thích Ngữ Anh giận giữ giậm chân rồi chạy đi.
Còn anh ta quay sang nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Đại ca, tôi có thể ờ nhờ biệt thự Ngự Cảnh một khoảng thời gian được không?”
“Tùy cậu.”
“Không được.”
Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển mỗi người trả lời một ý, không hề có sự ăn ý ngầm.
Cố Khinh Nhiễm thấy tình huống gượng gạo nên cất tiếng: “Mộ Thiển, em để Thích Ngôn Thương ở đây một thời gian đi.

Yên Tâm, có Mặc Cảnh Thâm, Thích Ngôn Thương chắc chắn không dám làm chuyện gì quá đáng với Phương Nhu đâu.


Vả lại như thế cũng yên tâm hơn là ở chỗ khác.” – Anh ta không muốn hai người họ bất hòa.

Dù sao cũng sắp đến ngày kết hôn rồi.
Mộ Thiển nghĩ một lúc, thấy lời Cố Khinh Nhiễm cũng không phải không có lý.

Dựa vào năng lực của Thích Ngôn Thương thì có thể hãm hại Phương Nhu bất cứ lúc nào, nhưng nếu ở biệt thự Ngự Cảnh, có Mặc Cảnh Thâm ở đây, có lẽ sẽ an toàn hơn một chút.

Cô nhìn Phương Nhu: “Nhu Nhu, em có ý kiến gì không?” Mặc dù trong lòng thấy như vậy là ổn nhưng cô vẫn muốn hỏi xem ý kiến của Phương Nhu.
Phương Nhu khóc đỏ cả hai mắt, lấy khăn ra lau nước mắt, không dám nhìn thẳng vào Thích Ngôn Thương, chỉ nói nhỏ: “Chị, em nghe chị.”
“Được, vậy quyết định như thế đi.”
Thay vì để Phương Nhu ở biệt thự Ngự Cảnh trong lo sợ mỗi ngày, nên để cô ấy bình tĩnh hơn khi đối mặt với Thích Ngôn Thương.

Nói chung là có Mặc Cảnh Thâm ở đây, chắc hẳn anh ta không dám làm chuyện gì quá đáng đâu.
“Ôi trời, nhiêu người đến vậy sao?” – Lúc đo, Cẩm Dung bước vào nhìn thấy Thích Ngôn Thương có chút không ngờ tới: “Ngôn Thương, sao cậu lại ở đây vậy? Có phải là nhớ anh em tôi rồi không?” – Cẩm Dung cười cười giễu cợt.

Nói xong bỗng cảm thấy bầu không khí có chút gì đó là lạ.

Đưa mắt nhìn một vòng tất cả mọi người trong phòng khách mới phát hiện, ngoài Mộ Thiển đang ngồi trên ghế sô-pha vẫn còn một người phụ nữ nữa, nhìn đi nhìn lại mới nhận ra người đó chẳng phải là Phương Nhu sao.

Cho nên tình huống này dùng ngón chân để nghĩ thì cũng biết là chuyện gì đang xảy ra.
“À, tôi gần đây tính ở biệt thự Ngự Cảnh một thời gian.” – Thích Ngôn Thương lên tiếng.
“Cậu ở biệt thự Ngự Cảnh.”

“Ừ.”
“Cậu đang đùa kiểu gì vậy? Để biệt thự của nhà họ Thích nhà cậu ở đấy không sống lại chạy tới biệt thự Ngự Cảnh làm gì vậy?”
Cẩm Dung nhíu mày, hoàn toàn không hiểu nổi.

Nói xong, đột nhiên cười một cái rồi lại búng tay: “Bốn người đủ làm một bàn mạt chược, tất cả đều vui vẻ rồi.” Anh ta nghiêng đầu và hỏi mọi người: “Chơi mạt chược không?”
Mộ Thiển biết Mặc Cảnh Thâm vì đang bị bệnh nên suốt ngày ở nà một mình cũng chán, nói: “Chơi thì chơi.

Nhưng tôi nhắc trước, anh Thâm sức khỏe không được tốt nên chỉ có thể chơi một lúc thôi.”
“Ha ha, không thành vấn đề.” – Cẩm Dung cười nhẹ.
Cố Khinh Nhiễm vỗ ngực: “Có anh ở đây nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em rể.” Anh ta tự mãn như vậy nhưng nhận lại là anh mắt lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm.
“Phương Nhu, chúng ta lên tầng đi.” – Mộ Thiển đỡ Phương Nhu lên tầng, vừa đi vừa nói: “Từ giờ em cứ ngủ ở phòng của chị, sẽ không ai dám bắt nạt em nữa.” Mặc dù không nói to nhưng những người ở phòng khách đều nghe rõ Mộ Thiển nói gì.
Mặc Cảnh Thâm gương mặt lạnh lùng, nhìn về phía Thích Ngôn Thương: “Bây giờ đuổi cậu về dinh thự còn kịp không?”
“Đại ca, cậu không thể làm như vậy được.” – Thích Ngôn Thương lộ rõ vẻ khổ sở, liếc mắt thấy hai người kia đã vào trong phòng trên tầng thì oan ức nói: “Cậu nói mà xem, Mộ Thiển là người của cậu, tôi đánh không được mắng cũng không xong.

Giờ cô ấy lại bảo vệ Phương Nhu như thế, có phải cậu nên chừa cho tôi một con đường sống không?” Anh ta cảm thấy trong lòng bực bội.
“Nếu sớm biết như này thì không nên quan tâm mới đúng.” – Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng nói.
Bốn người ngồi trên ghế sô-pha một lúc rồi bảo Hàn Triết đi mua mạt chược, chiều đến mấy người cùng nhau ngồi chơi..