Cáp Lai Nhĩ tuy là người tạo ra Zero nhưng trong số những thành viên của Zero thì chỉ có hai người mạnh nhất được xếp chung với ba người còn lại bao gồm cả Long Ngạo Thiên và A Mẫn.
Người phụ nữ bí ẩn nằm trong top năm đó là ai thì có người biết có người không, theo nhiều nguồn tin thì người đó là một người rất xinh đẹp nhưng đã qua đời rất lâu rồi. Tuy không còn sống nhưng đến hiện tại vị trí đó vẫn không có người thay thế.
Ngoài A Nhất ra thì còn một người nữa, người đó là ai chỉ có A Nhất và Cáp Lai Nhĩ biết. Vậy nên khi A Mẫn nói kẻ hại cô trong vụ bom nổ ngoài ranh giới Long Gia là một trong hai kẻ mạnh ở Zero thì A Nhất đã biết là ai.
Tuy nhiên A Nhất cũng đã nhắc nhở Cáp Lai Nhĩ nếu muốn buộc tội người đó phải có bằng chứng, bởi vì người đó hành động chưa bao giờ để lộ sơ hở. Việc hắn ta vẫn nghe lệnh Cáp Lai Nhĩ chắc chắn là vì tầm ảnh hưởng của Cáp Lai Nhĩ đang cao, bằng không thì Cáp Lai Nhĩ cũng chả là cái gì cả.
Cáp Lai Nhĩ được A Nhất ở bên cạnh đi theo và bảo vệ, A Nhất cũng rất nghiêm túc và có chính kiến riêng của mình. A Tam tuy không sợ ai nhưng lời A Nhất nói cậu vẫn phải để vào tai, bằng không thì hậu quả khó mà tưởng tượng.
Lúc nãy A Nhất đột nhiên phát tiết khiến Cáp Lai Nhĩ có chút hoảng sợ, đi lên đến lầu cậu mới lên tiếng: “A Nhất, tôi là nhất thời nóng nảy.”
“Tôi cũng có trách gì đâu, dù sau cậu cũng là boss của tôi mà.” A Nhất nói rồi đi về phòng đóng cửa lại một cái rầm.
Tiếng đóng cửa lớn như vậy chắc chắn là giận rồi, Cáp Lai Nhĩ đứng bên ngoài không biết phải làm sao. Trước giờ điều không chọc giận A Nhất, vậy mà giờ khiến A Nhất giận đến không thèm nhìn mặt nữa. Cậu mới hiểu hóa ra là do A Nhất sợ cậu hành động đường đột, đối phó với loại người kia căn bản không thể dùng cách thông thường.
Cáp Lai Nhĩ về phòng, sẵn tiện đặt hai vé về lại nước Z cho buổi sáng mai rồi cũng thiếp đi. Cùng lắm ngày mai làm lành lại thôi. Cáp Lai Nhĩ tiếp cận A Mẫn thực chất là có mục đích, hơn nữa điều này A Nhất rõ hơn ai hết.
A Nhất sau khi về phòng thì cầm tệp hồ sơ trên bàn lấy ra xem. Bên trong có một tấm ảnh cũ giống hệt tấm ảnh để ở bàn Hà Minh lúc trước. A Nhất cất lại tệp hồ sơ sau đó tự độc thoại: “Không ngờ A Mẫn lại có thân phận như vậy, càng không nghĩ tới lại có mối quan hệ phức tạp như thế.”
A Nhất sau đó đứng lên lấy tệp hồ sơ lúc nãy đốt hết tất cả và lấy một tệp hồ sơ khác thay thế vào. Đây là chiêu đổi trắng thay đen mà nhiều người hay dùng, nhưng A Nhất làm vậy là vì lý do gì? Chỉ có mình cậu là hiểu rõ nhất.
Màn đêm cũng buông xuống nhanh hơn, A Nhất cũng lên giường đi ngủ mà không nói chuyện với Cáp Lai Nhĩ. Sáng hôm sau cả hai bọn họ ra sân bay về lại nước Z và nói chuyện bình thường như chưa có gì xảy ra.
Vài tiếng sau thì máy bay cũng hạ cánh, bọn họ kéo vali đi thì nghe xung quanh đều đang bàn tán xì xầm chuyện gì đó. Cả hai đi chậm lại để nghe xem những người kia là đang nói cái gì.
“Nghe gì chưa? Cái cô A Mẫn gì đó hình như đã là người thực vật rồi. Hai tháng rồi mà vẫn không hề tỉnh lại, chắc chắn là người thực vật luôn.”
“Nghe đâu Long Ngạo Thiên giữ A Mẫn ở lại bên cạnh là để bù đắp lỗi lầm Long Gia gây ra đó. Không biết có thật không nữa.”
“Mấy hôm trước tôi còn nghe nhiều người bảo A Mẫn là con của phó tổng thống quá cố Vương Liêu đó.”
“Đừng nói linh tinh, kẻo người khác nghe được thì chúng ta bị bắt hết đó. Dạo này cảnh sát cùng Long Gia đang truy tìm kẻ tung tin đồn này đấy.”
“Nếu không phải sự thật thì sao phải sợ? Hơn nữa A Mẫn cũng không hẳn tỉnh lại, không lẽ Long Gia không định để Long Ngạo Thiên cưới vợ sinh con sao?”
“Sai rồi! Long Gia có người nối dõi rồi nha. Hai đứa nhóc luôn ở bên cạnh Long Ngạo Thiên là bằng chứng đó.”
“…”
Mọi người bàn tán rất nhiều, nhưng hầu như đều đang bàn về thân phận A Mẫn và những rắc rối xung quanh cô. Cáp Lai Nhĩ vốn định giữ lại tin tức này để chơi với Long Ngạo Thiên nhưng không ngờ có kẻ lại đi trước một bước. Xem ra kẻ này cũng đang biết bản thân ở thế khó nên muốn tìm đường lui đây mà.
Cả hai rời đi khỏi chốn thị phi đó một khoảng xa thì mới dừng lại, mọi người xung quanh trên đường hay khắp các con phố đều bàn với nhau về vấn đề này.
Cáp Lai Nhĩ nhìn A Nhất cười đắc ý, “Xem ra lần này Long Ngạo Thiên dọn tàn cuộc hơi khổ.”
“Có người đi trước một bước, cậu vui quá rồi còn gì. Không hiểu nổi A Mẫn có gì thu hút mà ai cũng chọn cô ta.” A Nhất có vẻ bất mãn với vẻ mặt tự đắc của Cáp Lai Nhĩ mà phản bác lại, gì chứ cậu thấy A Mẫn tuy đẹp nhưng vẫn có một chút ngu ngốc đi.
Có thể A Mẫn không phải gu của A Nhất nên cậu mới nhìn A Mẫn không thuận mắt, hoặc chính sự xuất hiện của A Mẫn khiến cho Zero bị mất vài người lại còn nội bộ lục đục. Nhưng nếu xét về thực lực thì A Nhất vẫn công nhận rằng A Mẫn rất giỏi, là một sát thủ mà nếu đấu ở cự ly gần cậu cũng chưa chắc toàn thắng.
“Nếu cậu nhận thấy điểm riêng đó cậu cũng sẽ bị thu hút thôi. Tốt nhất là cứ như hiện tại đi, cậu đừng quá tò mò.” Cáp Lai Nhĩ nghe A Nhất nói vậy liền khuyên nhủ, đối nếu thêm A Nhất là đối thủ nữa thì Cáp Lai Nhĩ không quản hết nổi.
Hiện tại Long Ngạo Thiên và A Tam đã rất khó giải quyết rồi, đối với tính tình của A Mẫn nếu nhiều người A Mẫn sẽ từ chối tất cả, vậy thì Cáp Lai Nhĩ sẽ mất cơ hội theo đuổi.
Nói đi cũng phải nói lại, tuy không quá ủng hộ việc Cáp Lai Nhĩ và A Tam theo đuổi và giúp đỡ cho A Mẫn nhưng với tình hình hiện tại thì không biết đến bao giờ A Mẫn mới tỉnh lại. Chẳng lẽ lại đợi A Mẫn mãi sao?
“Lần này A Mẫn có vẻ bị rất nặng, hai tháng rồi vẫn chưa tỉnh. Nếu như cả đời A Mẫn không tỉnh thì cậu định đấu với Long Ngạo Thiên cả đời luôn sao?” A Nhất quay sang nhìn Cáp Lai Nhĩ hỏi nghiêm túc, chuyện này không thể nói bừa được.
Cáp Lai Nhĩ cũng không biết phải trả lời thế nào, vì hình như từ lâu cậu đã có đáp án rồi. Cậu nhìn xa xăm mà cười nhạt, “Có lẽ vậy…”
“Ngu ngốc! Về nghỉ ngơi trước đi, tạm thời cứ xem động tĩnh của những kẻ chột dạ đã.” A Nhất mắng Cáp Lai Nhĩ một câu sau đó bước đi, chuyện của bọn họ cậu không muốn xen vào quá sâu.
Cáp Lai Nhĩ đi bên cạnh kéo vali, nhìn A Nhất chần chừ hồi lâu thì cũng lên tiếng, “A Nhất, giải tán Zero giúp tôi đi. Ai muốn đi đâu thì đi, tôi đã để lại cho bọn họ mỗi người một khoản riêng rồi.”
A Nhất dừng lại nhìn Cáp Lai Nhĩ hỏi lại: “Cậu suy nghĩ kỹ rồi sao? Liệu bọn họ có chịu giải tán hay không?”
Bọn họ có giải tán hay không Cáp Lai Nhĩ cũng không biết rõ, cậu cũng không muốn mọi người vì mục đích của mình mà bán mạng nữa. Cáp Lai Nhĩ cười an ủi nhìn A Nhất, “Ban đầu lập ra cũng chỉ vì mục đích cá nhân, nhưng sau nhiều chuyện tôi thấy nên trả tự do cho mọi người sẽ tốt hơn. A Nhất, cậu cũng đừng đi theo tôi nữa.”