Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 130: A Mẫn tỉnh lại




Cáp Lai Nhĩ vẫn là muốn A Nhất có cuộc sống riêng, đi theo cậu A Nhất đã không còn tự do nữa. Cậu nhìn có thể thấy rõ, mọi người đều muốn được tự do làm những điều mình thích cho dù có phải trả giá như thế nào đi nữa.

“Nói gì vậy? Tôi thích đi đâu thì đi, cậu quản được tôi sao? Nếu đuổi tôi đi, vậy chi bằng tôi ăn vạ cậu.” A Nhất lòng có chút không vui liền nhíu mày, sau đó nhếch môi đùa cợt. Cáp Lai Nhĩ biết khó mà đuổi A Nhất đi nên cũng không muốn đuổi nữa, “Tùy cậu vậy! Nhưng ở cạnh tôi cậu sẽ thiệt thòi lắm, chẳng lẽ cậu không có mơ ước gì sao?”

“Tôi không có ước mơ gì cả, chỉ thích làm những gì mình cho là đúng thôi.” A Nhất không cần suy nghĩ mà trả lời ngay, vốn dĩ cậu không quan tâm đến thứ gọi là ước mơ. Cái mà A Nhất quan tâm, là cái khác cơ.

“Nếu cậu đã nói vậy thì sau này đồng hành cùng tôi đi. Khi nào cậu muốn rời đi thì nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu.”

“Được rồi, chuyện này để sau này hãy tính. Giờ về nghỉ ngơi đi, còn nhiều việc cần làm lắm.”

A Nhất nhìn Cáp Lai Nhĩ sau đó kéo vali đi tiếp, Cáp Lai Nhĩ cũng đi theo phía sau. Cả hai không thuê nhà nữa mà đã mua hẳn một căn villa ở gần trung tâm thành phố để thuận tiện quan sát và nghe ngóng tin tức.

Ở Tô Gia hiện tại.

Tô Tuyết Đồng xem tin tức trên màn hình nhưng vẻ mặt không mấy vui vẻ. K ở ngoài mở cửa vào phòng thấy vậy thì hỏi: “Sao nhìn không vui vậy? Chẳng phải đây là điều Tuyết Đồng muốn sao?”

“Chưa khẳng định được A Mẫn còn sống hay đã chết thì làm sao tôi yên tâm cho được. Hơn nữa, những tin này cũng không ảnh hưởng gì đến cô ta cả.” Tô Tuyết Đồng nhìn K bất mãn, quả thật bao nhiêu đây vẫn chưa khiến Tô Tuyết Đồng hài lòng.

K đặt tách trà lên bàn sau đó đưa ý kiến, “Nếu thân phận thật của A Mẫn sắp được công khai, chi bằng chúng ta công khai cho toàn bộ mọi người biết đi.”

“Không được, nếu làm vậy Long Ngạo Thiên sẽ nghi ngờ. Tôi cảm thấy người của Hắc Long Ưng dạo này hay lui tới gần khu vực Tô Gia, chắc chắn là đã biết gì rồi.” Tô Tuyết Đồng ngăn lại ý định của Kim sau đó nói tình hình hiện tại cho K biết. K cảm thấy nếu cứ như vậy sẽ không ổn, cho nên liền hỏi: “Có cần tôi giải quyết không?”

Tô Tuyết Đồng lắc đầu, “Đừng manh động! K, tôi vẫn không hiểu lắm một chuyện. Thân phận của A Mẫn nếu công khai chẳng phải sẽ có lợi cho cô ta sao? Cô ta và Thiên có thể ở bên nhau mà không trở ngại rồi.”

“Ba mẹ của A Mẫn và ba mẹ của Long Ngạo Thiên từng là bạn. A Mẫn được Long Gia hoan nghênh như vậy nhiều người sẽ nghĩ Long Gia là vì tình bạn mà giúp đỡ A Mẫn, mà A Mẫn lại rất ghét người khác thương hại mình. Tuyết Đồng nghĩ xem, liệu cô ta và Long Ngạo Thiên có hiểu lầm hay không?”

K giải thích rõ cho Tô Tuyết Đồng hiểu, những lý lẽ mà K đưa ra không phải vô cớ mà đã qua điều tra. Trước đó A Mẫn cũng đã từng bày tỏ rõ rằng cô ghét người khác vì thương hại mà giúp đỡ mình, nếu vì điều đó chắc chắn A Mẫn sẽ không chấp nhận.

Hơn nữa nếu như A Mẫn tỉnh lại mà nghe được nhiều tin đồn thế này thì không cần nói cũng biết cô sẽ chọn rời xa Long Ngạo Thiên. Điều này nhìn ngoài mặt sẽ cảm thấy bất lợi với Tô Tuyết Đồng nhưng thực chất lại vô cùng có lợi.

Tô Tuyết Đồng ngẫm nghĩ lại thì nhìn K khen ngợi, “K, nếu anh không nói tôi cũng không nghĩ đến. Anh nhìn sâu rộng thật đấy, tôi thấy anh nên đi làm cố vấn thì đúng hơn.”

“Tuyết Đồng quá khen rồi, chỉ là việc nên làm thôi. Hơn nữa hôm đó nếu như không nhanh tay thì chúng ta cũng không thoát được tai mắt của Long Ngạo Thiên đâu.” K cười sau đó nhắc lại chuyện cũ, hôm đó chậm chút thôi thì Tô Tuyết Đồng coi như không toàn mạng.

“Cũng nhờ anh nhắc nhở! Lần này tôi muốn xem mạng cô ta lớn cỡ nào. Nếu không phải ở Long Gia thì cô ta chết từ lâu rồi.”

Tô Tuyết Đồng nếu không nhờ K thì thật sự đã mất mạng nhiều lần rồi. Tuy mang vẻ ngoài kiều diễm xinh đẹp nhưng vì yêu mà mù quáng, hành động lúc nào cũng có sơ hở. Đấu với A Mẫn mà chỉ dùng thủ đoạn chắc chắn thua. Nhờ K ở phía sau dọn dẹp nên đến hiện tại mọi việc Tô Tuyết Đồng làm vẫn chưa bị phanh phui.

Vì những tin tức lan truyền bên ngoài mà suốt cả tuần Long Ngạo Thiên không có thời gian nghỉ ngơi, còn phải chăm sóc cho A Mẫn mỗi ngày khiến anh ngày càng gầy hơn. Mọi người dù có khuyên nhủ nhưng Long Ngạo Thiên vẫn một mực muốn tự mình chăm sóc cho A Mẫn, đợi đến khi cô tỉnh lại.

[…]

Sau ba tháng hôn mê cuối cùng A Mẫn cũng tỉnh lại, vừa tỉnh lại thì A Mẫn đã cảm thấy rất tức ngực. Cô ôm ngực khó chịu, liên tục ho khiến Long Ngạo Thiên đang chợp mắt bên cạnh cũng phải thức dậy.

Vừa thấy A Mẫn tỉnh lại anh đã rất vui mừng, tuy nhiên thấy cô ho mà ôm ngực như vậy lại khiến lòng anh có chút nhói. Không tự chủ mà ôm A Mẫn vào lòng, “Xin lỗi, là anh không bảo vệ được cho em. Nếu người nằm đây là anh thì tốt biết mấy.”

A Mẫn có chút bất ngờ, nghe giọng Long Ngạo Thiên có vẻ chua xót cũng khiến cô có chút không đành lòng. Tuy hôn mê ba tháng nhưng A Mẫn vẫn nhớ rõ chuyện ngày hôm đó. Nếu như không nhờ Long Ngạo Thiên đỡ cho A Mẫn một phần thì cô sẽ không chỉ hôn mê ba tháng thôi đâu.

“Đừng nói linh tinh! Em muốn uống nước, anh lấy giúp em được không?”

“Được, anh đi lấy ngay.”

A Mẫn nghĩ nên cho Long Ngạo Thiên một cơ hội, thành ý của anh cô cũng đã thấy rõ rồi nên không muốn làm khó nữa. Cách xưng hô cô cũng thay đổi khiến Long Ngạo Thiên vui mừng. Vừa tỉnh dậy đã sai vặt khiến anh có chút muốn bị hành hạ.

Long Ngạo Thiên đưa một ly nước ấm cho A Mẫn, “Nếu nóng thì nói anh!”

A Mẫn cầm ly nước uống, ấm vừa đủ chứ không quá nóng. Uống xong thì A Mẫn đặt ly trên bàn nhìn Long Ngạo Thiên. Anh ốm đi rất nhiều, tóc tai râu ria cũng không thèm để mắt tới khiến A Mẫn phải lên tiếng chê bai: “Mới ba tháng mà nhìn anh khác gì ông già không? Nhìn anh như vậy em đi tìm người khác còn hơn.”

“Em nói gì vậy? Thử nói lần nữa xem.” Long Ngạo Thiên nhíu mày khi nghe A Mẫn nói muốn tìm người khác, không tự chủ mà ép A Mẫn vào sát thành giường. A Mẫn không nói gì, chỉ đưa tay lên chạm mặt anh sau đó nói: “Anh thử soi gương lại xem anh bây giờ khác gì một ông già không? Giờ em tỉnh rồi thì anh cũng nên chăm chút bản thân đi.”

“Nhìn anh không thuận mắt hay là chê bai vẻ ngoài của anh?” Long Ngạo Thiên nhìn A Mẫn hỏi, câu hỏi này khiến A Mẫn bật cười. Cô vốn muốn trêu đùa anh một chút nhưng thấy anh nghiêm túc quá nên đành thôi.

Cửa phòng đột nhiên mở khiến A Mẫn nhìn theo hướng đó xem là ai. Người vào không ai khác chính là hai đứa con của cô. Cả hai vừa thấy mẹ mình tỉnh lại liền chạy lại ôm chầm lấy.

“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi.” Vương Mẫn An ôm chặt lấy mẹ mình, Vương Thiên An cũng ôm chặt lấy mà nói: “Mọi người đều rất lo lắng cho mẹ, đặt biệt là ba đấy.”

“Con nói gì cơ? Gọi ai là ba?” A Mẫn bất ngờ nhìn Vương Thiên An hỏi, không lẽ cả hai đứa đã biết chuyện gì rồi.