Long Ngạo Thiên thấy A Mẫn bất ngờ như vậy chắc chắn là muốn giấu chuyện này không cho anh biết rồi, mà bản thân cô làm như vậy cũng không hề sai.
“Em nhìn hai đứa xem có khác anh với em không? Người ngoài nhìn cũng biết, em nghĩ anh không nhìn ra sao?”
“Vậy ngay từ đầu anh biết rồi mà còn cố giả vờ?”
A Mẫn nghiêng đầu nhíu mày nhìn Long Ngạo Thiên. Thấy anh không có chút bất ngờ nào còn hỏi ngược lại cô khiến cho cô cảm thấy mình hình như bị xỏ mũi. Tuy nhiên Long Ngạo Thiên lại không phản bác lại mà chỉ điềm nhiên, “Nếu em không muốn nói, anh cũng không ép. Anh đã từng nói rồi, sau này không ép buộc em làm những việc em không thích nữa.”
Lúc mới về nước A Mẫn và Long Ngạo Thiên từng cãi vã rất lâu, cô cũng từng nói rõ ràng chính kiến của mình. Từ đó về sau dù A Mẫn làm gì Long Ngạo Thiên cũng không hỏi, không ép buộc nữa.
A Mẫn biết là Long Ngạo Thiên thừa biết ý định của A Mẫn nhưng anh không hề nhúng tay vào mà cứ để A Mẫn toàn quyền xử lý, tàn cuộc sót lại anh sẽ giúp cô dọn dẹp.
Thấy mẹ mình trầm ngâm không lên tiếng thì Vương Mẫn An lay lay cánh tay mẹ mình nài nỉ, “Mẹ, đừng giận ba nữa nha. Mấy tháng qua là ba luôn chăm sóc mẹ không rời đấy.”
“Chẳng phải mẹ nói nếu hai chị em con hài lòng thì mẹ sẽ chấp nhận sao? Vậy thì đây là người hai chị em con chọn cho mẹ.” Vương Thiên An kéo tay Long Ngạo Thiên lại chỉ vào sau đó cùng Vương Mẫn An cười cười.
“Mẹ mới khỏe, chuyện này để sau đi.” A Mẫn biết đây là trò của con mình nên không muốn nói lý, kẻo cả hai đứa lại dùng chiêu nũng nịu ra thì cô chỉ biết chạy mà thôi.
Bên ngoài Đại Lan và Tiểu Lan cũng đi vào thăm A Mẫn khi nghe tin cô tỉnh lại. Cả hai đều rất vui, sau khi kiểm tra sức khỏe và ghi lại số liệu thì Đại Lan hỏi: “A Mẫn, sức khỏe vẫn ổn chứ? Có cảm thấy chỗ nào không được tốt không?”
“Không sao! Không ngờ số tôi lớn thật đấy, tưởng đâu lần đó thật sự đi đời rồi.” A Mẫn cười cười trấn an, việc cô nằm ba tháng đã khiến nhiều người lo lắng rồi, không thể nào nói sức khỏe có vấn đề nữa.
Tiểu Lan nghe vậy liền nhăn mày không vui, “A Mẫn, cô khiến chị em tôi lo lắng lắm đấy. Đừng nói như vậy chứ.”
“Ăn nói linh tinh gì vậy? Mọi người đã rất lo lắng cho cô đấy, đừng có nói mấy chuyện xui xẻo nữa.”
Bên ngoài lại vọng lên tiếng của ai đó, người vừa lên tiếng chính là Hoắc Gia Dĩnh. Đi cạnh cậu còn có cả Phương Minh, Triệu Tuấn Kỳ và Lam Bắc Phong. Thấy cả bốn người đều đến thì A Mẫn lại trêu đùa: “Hắc Long Ưng không có chuyện gì sao mà mọi người ở đây vậy?”
“Cũng không phải là không có, mà chuyện cô tỉnh lại quan trọng hơn nên chúng tôi phải đến thăm chứ.” Triệu Tuấn Kỳ đặt một túi hoa quả lên bàn sau đó kéo ghế ngồi.
A Mẫn định lấy trái cây ra thì Long Ngạo Thiên đã nhanh tay hơn, anh cầm túi hoa quả và lấy dao gọt trái cây để lên dĩa cho A Mẫn ăn. A Mẫn vừa ăn vừa nói, “Có lòng tốt như vậy thật khiến người khác nghi ngờ. Có phải là có chuyện gì muốn hỏi tôi không?”
Hoắc Gia Dĩnh như bị nói trúng tim đen mà liền phản bác, “A Mẫn, cô có cần phải nhạy đến mức như vậy không? Mới tỉnh lại đừng có vận động não nhiều quá chứ.”
“Này là đang khen hay chê vậy? Tôi dù có thế nào thì các người đừng có qua mặt được tôi. Để tôi biết thì xác định hết đi.” A Mẫn chỉ tay từng người nói, cô là cố tình nhắc nhở những người có ý đồ vì đó đang giấu giếm cô.
Lam Bắc Phong lại là người không biết nói dối, từ nãy đến giờ bạn mình chỉ nói vòng vo khiến cậu cũng không biết làm sao. Lại nghe A Mẫn nói như vậy khiến cậu không tự chủ mà lên tiếng, “Thật ra thì… Vì cô mới tỉnh lại chúng tôi cũng không muốn khiến cô khó xử.”
Thấy vẻ mặt có chút căng thẳng của Lam Bắc Phong thì A Mẫn cũng đoán được chuyện liên quan đến cô. Nhưng mà cô không gấp, nên đành hỏi sang chuyện khác: “Quên mất, điện thoại của tôi đâu rồi?”
“Điện thoại của cô lúc thuộc hạ tôi chuẩn bị đem về khôi phục dữ liệu đã bị đánh cắp rồi.” Triệu Tuấn Kỳ cũng lấy trái cây trên dĩa ăn, vừa ăn vừa nói một cách tỉnh bơ.
A Mẫn đánh vào tay Triệu Tuấn Kỳ một cái sau đó cầm dĩa trái cây lên đưa cho hai đứa nhỏ cầm rồi nói bâng quơ: “Hắc Long Ưng làm ăn giỏi ghê! Mà thôi, mất rồi thì thôi vậy.”
“Có phải em có bằng chứng kẻ nào hại em không?” Long Ngạo Thiên im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng hỏi khiến A Mẫn khựng lại, sau đó liền nói: “Không có! Chỉ là có nhiều kỷ niệm em lưu giữ lại thôi.”
Nếu như điện thoại vẫn còn A Mẫn sẽ không cho Long Ngạo Thiên biết bằng chứng mà cô có được, bây giờ mất rồi cũng đành thôi. Cho dù không điều tra thì A Mẫn cũng biết kẻ nào làm chuyện này, đúng là có tật giật mình.
A Mẫn không chấp nhất, chỉ là lần này bọn họ vượt quá giới hạn rồi. Đợi cô khỏe hẳn thì sẽ đến tìm bọn họ thẳng thắn nói chuyện, sẵn tiện giải quyết hết thảy những gì mà cô phải gánh chịu suốt nhiều năm qua.
Long Ngạo Thiên không hài lòng lắm với câu trả lời của A Mẫn, nhưng vì cô mới tỉnh lại anh cũng không muốn làm khó. Hơn nữa, việc quan trọng hơn là anh sợ A Mẫn sẽ biết được sự thật. Sự thật này sẽ khiến cả hai hiểu lầm nhau, cũng có khi tất cả nỗ lực của anh đều thất bại.
Phương Minh từ khi bước vào phòng thăm luôn im lặng lắng nghe và quan sát. Cậu biết A Mẫn đang nghi ngờ điều gì đó nhưng không nói, mà A Mẫn lại mới tỉnh nên không thể kích động cô được.
Sau một lúc chần chừ Phương Minh cũng nhìn A Mẫn mở lời: “A Mẫn, bên ngoài thật ra đang lan truyền rất nhiều tin đồn không hay. Tạm thời cô nghỉ ngơi đi, sự việc sau đó chúng tôi sẽ nói cho cô hiểu.”
“Nghiêm túc như vậy có phải liên quan đến thân phận thật của tôi không?” A Mẫn nhìn Phương Minh, nãy giờ cô cũng có thấy biểu hiện kỳ lạ của Phương Minh nên mới hỏi thẳng. Phương Minh nghe vậy có chút bất ngờ nhìn A Mẫn, “Sao cô biết hay vậy?”
“Tin đồn mà liên quan đến tôi nếu không dính tới Thiên thì là hai đứa nhỏ, mọi người đều bỏ qua thì chỉ còn thân phận tôi thôi. Chuyện đó chú tôi có nói nên tôi biết từ lâu rồi.” A Mẫn từ từ giải thích cho mọi người hiểu vì dường như ai cũng khá bất ngờ với sự nhạy cảm của A Mẫn.
Thật ra thì A Mẫn quan sát có chút giỏi, hơn nữa nắm bắt tin tức cũng rất nhanh. Cho dù cô có hôn mê thì chỉ cần nhìn cách mọi người đối xử với cô thì cũng có thể đoán ra được phần nào. Vậy nên A Mẫn mới được xếp vào top năm người mạnh không chỉ với thực lực.
Vương Mẫn An thấy mẹ mình giỏi như vậy liền tò mò hỏi: “Mẹ, sao cái gì mẹ cũng đoán được vậy?”
“Nếu không đoán được thì không phải mẹ của chúng ta.” Vương Thiên An lên tiếng trả lời thay mẹ mình, mà điều con bé nói cũng chính là điều mà A Mẫn muốn nói.
Long Ngạo Thiên không muốn A Mẫn mới tỉnh lại mà bị kéo vào nhiều phiền phức, cũng không muốn cô bận tâm nhiều nên liền nói qua chuyện khác, “Được rồi, nhân tiện hôm nay Mẫn Nhi tỉnh lại chúng ta tổ chức một buổi tiệc nhỏ đi.”