Thiên Như đi cạnh Ngạo Thiên, bà nhìn con mình thở dài: "Sao con cứ đổi đầu với ba mình thế? Nhịn một chút là đâu có bị phạt."
"Bắt một người bị thương chịu phạt, mẹ cảm thấy sao? Hơn nữa...là còn vì con mà bị thương.' Ngạo Thiên cười nhạt, một người thông minh quyết đoán như anh làm sao không hiểu ra vấn đề chứ.
Lúc A Mẫn bắt anh làm con tin anh đã thấy có vấn đề rồi, chỉ là A Mẫn giấu cảm xúc quá giỏi nên anh không nhận ra kịp.
Hơn nữa giết được một người trong số chín người thân cận của bang Zero cho thấy A Mẫn đã phải cố gắng thế nào.
Đến gian thờ tổ của nhà lớn Ngạo Thiên buộc phải quỳ xuống, anh cởi áo ra để chấp nhận hình phạt.
Thiên Như mặc dù nhìn chõng mình lắc đầu nhưng vẫn vô dụng.
Ngạo Vương cầm cây roi dài trên tay nhìn Ngạo Thiên hỏi: "Con cảm thấy việc bản thân làm là đúng hay sai?"
"Cứu người quan trọng!"
Câu nói này như ngụ ý việc anh cứu người trong lúc cấp bách là không sai, vậy nên anh không phục chuyện bị phạt.
Mà A Mẫn càng không nên bị phạt vì chuyện này.
Vậy nên anh thà chịu phạt thay cô còn hơn để cô phải bị phạt.
Ông lại hỏi tiếp câu thứ hai: "Biết rõ quy tắc nhưng vẫn vi phạm, như vậy có phải nên chịu phạt không? "
"Vậy nếu người ta vì tôi mà bị thương, ông nghĩ xem tôi có nên bỏ mặc không?"
Ngạo Thiên nhìn ba mình lạnh lùng.
"Mười roi này con cảm thấy đáng không?"
Ông nhìn Ngạo Thiên, hình như không có chút giận dữ như lúc nãy nữa.
"Là tôi tình nguyện, không có đáng hay không đáng"
Ngạo Thiên quỳ thẳng người, dứt khoát trả lời câu hỏi của ba mình.
Ngạo Vương giơ cao tay vung mạnh cây roi xuống nền nhà nghe một tiếng chát rất lớn, đến mức nền nhà xuất hiện một vết nứt vì lực của cây roi.
Chứng tỏ nếu như lực roi đó nằm trên người Ngạo Thiên mười cái thì chắc chắn trong nửa tháng anh khó mà đi lại bình thường.
Ông đưa cây roi lại cho Đại Lan đem đi cất sau đó đứng trước mặt Ngạo Thiên: "Hình phạt xong rồi! Có thể về chăm sóc cho con bé kia."
Ngạo Thiên bất ngờ, ngay cả mẹ anh cũng vậy.
Bà đỡ anh đứng lên sau đó nói: "Mau tắm rửa ăn uống đi rồi qua chỗ con bé, việc ở đây để cho mẹ"
Ngạo Thiên chào mẹ mình sau đó quay đi, đi đến cửa anh mới nói: "Cảm ơn!"
Tuy nhiên hai tiếng cảm ơn đó rất nhỏ nhưng lại đủ cho cả ba mẹ anh nghe.
Ông nở nụ cười trên môi rồi cũng thu vê.
Thiên Như đánh nhẹ vai chõng mình bảo: "Con nó biết cảm ơn rồi kìa, anh không cần lo lắng nữa đâu."
"Ừm! Lúc nãy chỉ là thử thôi, xem ra nó rất xem trọng con bé kia."
Ngạo Vương năm tay vợ mình vừa đi vừa nói.
"Con bé vì thăng Thiên mà bị thương, em không rõ nguyên nhân nhưng chắc là liên quan đến vụ việc cách đây vài tiếng"
Thiên Như nhìn chồng mình nói.
Bà cũng không phải là một người phụ nữ tâm thường.
Nếu không thì làm sao có thể làm vợ của Long Ngạo Vương nổi danh một thời chứ.
Hơn nữa nếu bà không có gì đặc biệt thì làm sao có thể thu hút được Long Ngạo Vương.
"Trước khi em gọi thì lão Cao có gọi cho anh.
Cậu ấy bảo sóng ngầm đang nổi lên, những người liên quan năm xưa đều đã xuất hiện."
Ngạo Vương nhìn Thiên Như nói ẩn ý, dường như sắp xảy ra vấn đề gì rôi.
Thiên Như nghe vậy cũng trầm ngâm suy tư.
Nếu như chồng bà nói như vậy thì tung tích của đứa bé kia chắc chắn đã có người biết.
Việc này cũng có thể liên quan đến Ngạo Thiên, vậy nên bà phải hỏi rõ mới được.
Cả hai về phòng của mình và cho Tiểu Lan sắp xếp các phòng để bạn của Ngạo Thiên ở lại.
Vị từ nước B lúc khuya về đến nước Z cũng gân sáng cho nên mọi người đều nghỉ ngơi để lấy lại sức.
...] Sau khi chuyên cơ riêng của Ngạo Thiên rời nước B thì ở phía khác cũng có một chuyến bay khởi hành về lại nước Z.
Người đi trên chuyến bay đó không ai khác là Tuyết Nhi và Minh An.
Ngoài ra còn có cả Kill và Bạch Tước.
Tuy nhiên hai người này lên cùng chuyến bay nhưng lại không ngồi chung vì che giấu thân phận.
Khoang của Bạch Tước và Kill là khoang hạng A ghế số 05 và 06.
Bạch Tước lúc này mới nhìn Kill nói nhỏ: "Chẳng phải cậu bảo cỏ việc nên nhờ tôi xử lý giúp sao? Sao bây giờ lại ở trên máy bay?"
"Cậu xử lý thế nào mà giờ có chuyện lớn rồi này.
Thế nên tôi phải qua nước Z một chuyến, nếu không lúc họa tới lại không biết từ đâu mà ra."
Kill nhìn Bạch Tước trách móc.
Chỉ bảo là diễn kịch tiện thể xử lý số nội gián trà trộn vào, khéo léo gợi ý để A Mẫn biết mà phối hợp tránh gây hiểu lầm.
Nào ngờ đâu lại kéo thêm Long Ngạo Thiên vào, lại còn hại A Mẫn bị bang Zero để ý mà nhắm đến.
Kill suy nghĩ mãi cũng không hiểu một vấn đề.
Rốt cuộc A Mẫn đã làm gì khiến bên Zero nhắm vào? Nếu chỉ vì một A Thất mà nhắm tới A Mẫn thì có chút vô lý.
Đúng là A Mẫn kéo họa từ nước B đến nước Z tới kiểu gì không biết...
Tuyết Nhi và Minh An cũng ngồi ở khoang hạng A nhưng ghế số 11 và 12.
Minh An nhắc nhở nhỏ Tuyết Nhi: "Lần này ba em sẽ không chửi em chứ?"
"Sẽ không đâu! Cũng may hai người kia có biết A Mẫn, cũng có biết Ngạo Thiên.
Bằng không em và anh chắc tiêu đời thật rồi"
Tuyết Nhi nhìn Minh An nói lại chuyện hôm đó.
Minh An để Tuyết Nhi tựa đầu vào vai mình thở dài: "Lần này A Mẫn chắc gặp họa rồi! Hy vọng cái người tên Ngạo Thiên kia sẽ giúp nó."
Tuyết Nhi cũng thầm đồng ý với lời nói của Minh An.
Ở nước Z thì Ngạo Thiên là lão đại của Hắc Long Ưng, không ai không kiêng dè.
Hơn nữa A Mẫn cũng là một sát thủ chuyên nghiệp được đào tạo nhiêu năm, cho nên nước Z đối với A Mẫn vẫn an toàn hơn.
Lần này Tuyết Nhi đi nước B gây họa còn kéo A Mẫn vào, có lẽ sẽ hại A Mẫn bị truy lùng không ngừng.
Nhưng đó điều là kế hoạch của một kẻ khác, kẻ đó tuy còn trẻ nhưng lại gian xảo và khó lường vô cùng.
Khoang ghế từ số 01 cho đến số 04 là một nhóm gồm bốn người hai nam hai nữ.
Chàng trai tóc bạch kìm bỏ tờ báo xuống sau đó nhìn người bên cạnh: "Tôi chỉ kiểm chứng! Những việc khác không nhúng tay vào.
Người bên cạnh chính là Tiểu Ngũ, cô ta nhìn chàng trai tóc bạch kim: "A Tam! Lần trước A Thất là bị một cô gái tên A Mẫn giết đấy.
Chẳng lẽ anh không muốn nhanh chóng tìm thấy A Mẫn để trị tội cô ta sao?"
"Lý do? A Thất tự làm tự chịu, không trách ai được"
A Tam nhìn Tiểu Ngũ với vẻ mặt dửng dưng.
Cô gái ngồi sau lưng A Tam liên khẽ nói: "Anh không thể nói vậy được, dù sao A Thất cũng trong nhóm chúng ta mà."
Cô gái sau lưng A Tam chính là Tiểu Cửu, người bên cạnh Tiểu Cửu là A Lục.
A Lục nghe vậy thì nói thêm: "Mỗi người nhường một câu đi! A Tam đến đây là để kiểm chứng, có anh ấy thì xác suất tìm được A Mẫn sẽ cao hơn."
Tiểu Ngũ và Tiểu Cửu nhìn nhau không biết nói gì.
Tính cách của A Tam rất khó chịu, cũng không thích giao lưu nhiều với người khác. Người có thế nói chuyện và khiến cho A Tam phải thuận theo chỉ có A Nhất mà thôi.
Đột nhiên A Tam quay xuống nhìn hai người kia: "A Lục, Tiểu Cửu! Hai người có ảnh của A Mẫn không?"
Tiểu Cửu đưa điện thoại cho A Tam xem ảnh, người bên trong quả thật là A Mẫn lúc làm nhiệm vụ.