Toàn bộ hình ảnh bọn họ thu được của A Mẫn lúc che mặt và những hình ảnh của nhiều cô gái trong khu vực đó khi so sánh đều không khớp nhau.
Tiểu Cửu cất điện thoại sau đó nhìn A Tam: "Đó là lý do boss nhờ anh đến kiểm chứng.Cô gái này quá cẩn thận, bọn em không thể điều tra được."
"Anh Tam! Cô gái này cũng là sát thủ chuyên nghiệp, lại còn có thể sử dụng thập phi tiêu.Anh cẩn thận một chút!"
A Lục nhìn A Tam nhắc nhở.
A Tam gật đầu rồi quay lên, xem ra sắp có nhiều điều thú vị lắm đây.
Cậu là một trong chín người luôn hành xử nhanh gọn lẹ, cũng không nương tình bất kỳ ai, kể cả nam lẫn nữ.
Tiểu Cửu ngồi phía sau nhìn dáng vẻ của A Tam mà lòng có chút không vui.
Bởi vì A Tam chưa bao giờ chú ý đến Tiếu Cửu, cũng không hề quan tâm đến việc được Tiểu Cửu chú ý đến.
...
Trong phòng chăm sóc cho A Mẫn vẫn có người luân phiên theo dõi thiết bị máy móc và quan sát tình hình của cô.
A Mẫn mở mắt ra, trước mắt cô là cô nhỉ viện phía Tây khu vực ngoại ô.
Cô nhìn xung quanh rồi bước lại cổng cô nhi viện.
Một người phụ nữ lớn tuổi bước lại gân nắm tay A Mẫn cười: "Mãn Nhí! Con lại đi đâu nghịch ngợm đúng không? Đến giờ cơm chiều mới chịu về là sao?"
A Mẫn nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đó, cảm giác thật quen thuộc.
Cô nhìn vào bàn ăn, tất cả mọi người đều có mặt và đang đợi cô.
A Mẫn trong vô thức cũng hòa nhập cùng mọi người mà ngồi vào bàn.
Trên bàn không có nhiều món ngon, chỉ là cơm canh đạm bạc thôi nhưng những đứa trẻ xung quanh đều ăn rất ngon lành.
A Mẫn cũng ăn thử, quả thật là hơi khó ăn.
Sau bữa cơm chiều thì những đứa trẻ đều vui đùa ở trước sản, chỉ có A Mẫn là ngồi một góc nhìn đám trẻ chơi đùa.
Người phụ nữ lúc chiều lại ngôi cạnh A Mẫn sau đây đưa cho cô một viên kẹo bảo: "Bạn con lúc chiều có đến tìm con nhưng không thấy.
Đây là kẹo mà cậu bé đó nhờ ta đưa cho con."
A Mẫn cầm viên kẹo lên nhìn hồi lâu, đây là viên kẹo socola mà cô thích ăn nhất.
Bất giác cô mở vỏ và bỏ viên kẹo vào miệng nhai, lúc này cô mới biết sự quen thuộc mà bản thân không nhớ ra là gì.
Người phụ nữ ngồi cạnh A Mẫn chính là Viện trưởng của cô nhì viện, là người đã mở rộng vòng tay chào đón A Mẫn ở lại.
Còn viên kẹo của người bạn A Mẫn chính là chàng trai tên Thiên, là người rất quan trọng đối với A Mẫn.
A Mẫn nhìn Viện trưởng với ánh mắt buồn: "Viện trưởng! Xin lỗi! Là lỗi của con..."
Viện trưởng cười xoa đầu an ủi A Mẫn: "Con không có lỗi, vậy nên đừng tự trách mình."
A Mẫn ôm chầm lãy Viện trưởng, cô không muốn sự việc năm đó lại tiếp diễn.
Bỗng chốc A Mẫn lại ở trong căn phòng của Viện trưởng, bà lấy ra một cuốn sổ đưa cho A Mẫn xem.
A Mẫn cầm lấy lật từng trang, mỗi một trang đều khiến cô có cảm giác rất quen nhưng cũng rất lạ.
A Mẫn chỉ tay lên tấm ảnh một gia đình mà hỏi: "Tại sao đứa bé này lại giống con vậy?"
"Bởi vì đứa bé đó là con!"
Viện trưởng nhìn A Mẫn trả lời, trong giọng nói hình như có chút chua xót.
Đây là một gia đình hạnh phúc, nhìn trang phục thì có lẽ là người có quyền lực và thế lực.
Nếu Viện trưởng nói A Mẫn là đứa bé đó, vậy thì ba mẹ cô hiện tại đang ở đâu? Viện trưởng thấy A Mẫn cứ nhìn mãi tấm ảnh liền không kìm nén được mà ôm cô vào lòng: "Mẫn Nhi! Tên thật của con là Vương Mẫn Nhi.
Nên nhớ rõ, bất kỳ ai hỏi cũng không được nói tên thật ra hiểu chưa? Nếu biết con họ Vương, con sẽ không an toàn nữa đâu."
"Tại sao vậy ạ?"
A Mẫn nhìn Viện trưởng hỏi.
"Đến một lúc nào đó con sẽ biết thôi!"
Viện trưởng thở dài nhìn A Mẫn, chần chừ một lúc liên dặn dò: "Nếu như sau này có người đến tìm con gia nhập tổ chức sát thủ, con nhất định phải gia nhập."
A Mẫn gật đầu, tuy không hiểu những lời Viện trưởng nói là ý gì nhưng cô cũng nhận lời.
Tấm ảnh có một đôi vợ chồng kia cũng bị nhòe đi.
Đang thẫn thờ thì một chàng trai vỗ vai A Mẫn: "Sao em lại đứng đây? Có phải là đang đợi anh không?"
A Mẫn bất ngờ nhìn chàng trai kia, đó là Thiên.
Người mà A Mẫn không bao giờ quên được, cô vội ôm châm lấy không buông.
Chàng trai kia cũng ôm lại sau đó nói: "Có gì thì kể anh nghe, giờ thì ngoan ngoãn đi theo anh nào."
A Mẫn đi theo chàng trai tên Thiên đó, cả hai ở phía sau vườn của cô nhi viện ngồi nói chuyện.
A Mẫn kể lại toàn bộ mọi việc mà Viện trưởng nói cho Thiên nghe, nhưng cô không nói đến việc gia nhập tổ chức sát thủ hay bản thân mang họ Vương.
"Vậy dạo gần đây em có thấy có gì khả nghỉ không?"
Chàng trai tên Thiên kia nhìn A Mẫn.
A Mẫn lắc đầu, sau đó lại thở dài: "Mấy hôm nay em thấy Viện trưởng hay lo lắng lảm, còn hay nhìn xung quanh nữa."
Chàng trai kia ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nhìn A Mẫn: "Ngày mai anh sẽ nói với ba đến đây một chuyến.
Nếu ba anh đồng ý thì em sẽ không phải lo gì nữa, Viện trưởng cũng sẽ không phải bất an."
A Mẫn vui vẻ gật đầu, hai người họ vốn dĩ thân thiết với nhau và còn rất tin tưởng nhau.
Trong tay A Mẫn lúc nào cũng cầm chiếc hộp gỗ mật mã mà chàng trai kia tặng.
Một làn khói bốc cao lên, A Mẫn và chàng trai kia nhìn thấy liên lập tức về nơi phát ra.
Khi đến nơi thì khu bếp của cô nhi viện đã cháy một nửa.
A Mẫn không thấy ai bên ngoài nên mới mở cửa xông vào, bên trong toàn là khói do lửa tạo thành.
Viện trưởng nằm ở một góc bếp, toàn thân đã bị lửa thiêu hơn một nửa.
A Mẫn định xông vào thì chàng trai kia kéo lại: "Bình tĩnh đi! Mẫn, em qua chỗ đám nhóc kia xem sao?"
A Mẫn nói với chàng trai kia cô tên Mẫn, cho nên chàng trai kia cứ hay gọi một chữ như thế.
Và chàng trai kia cũng nói rằng mình tên Thiên, cho nên cô cũng thường chỉ gọi là Thiên mà không hỏi thêm gì.
A Mẫn qua phòng ngủ của đám trẻ nhưng bên ngoài lại bị khóa bằng dây xích.
Lửa đã khiển dây xích nóng cả lên, A Mẫn cố tháo cách nào cũng không được.
Cô lấy một cục đá đập mạnh vào ổ khóa, sợi xích vừa rơi xuống A Mẫn liền đẩy cửa vào.
Cảnh tượng trước mắt là điều mà A Mẫn không bao giờ muốn nhớ lại.
Vì đây là cô nhi viện, mà phòng của bọn trẻ và cô nổi liên kéo dài từ đầu đến cuối nên chứa gân trăm đứa.
Nhưng toàn bộ...
toàn bộ đều nằm bất động mà không hề nhúc nhích.
A Mẫn liều mạng bước vào lay lay từng đứa với hy vọng sẽ có đứa tỉnh dậy, nhưng cô đi khắp một dãy vẫn chẳng thể gọi được đứa nào.
Lửa lúc này đã khiến A Mẫn khó thở, nhưng cô vẫn cố gắng đi đến hết dãy.
Cuối cùng có một đứa vẫn còn thoi thóp nhìn A Mẫn: "Chị Mẫn...em...em mệt quá..."
"Chị sẽ đưa em ra khỏi đây!"
A Mẫn chạy lại cõng đứa bé trên lưng rồi bước đi nhanh.
Đi được một đoạn đứa bé thì thào bên tai A Mẫn: "Bọn em không ghét chị, bọn em...chỉ sợ chị ghét...mới không dám...không dám...
"Chị biết! Chị không ghét bọn em, vậy nên chúng ta mãi mãi là chị em tốt nha?" A Mẫn vừa đi vừa nói mà không kìm được nước mắt.
"V...vâng!"
Đứa bé nói xong câu cuối cùng cũng gục đầu trên vai A Mẫn.