Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 451



Nhưng đến thì cũng đến rồi, cho nên liền để đồ vật xuống.

Dựa theo quy củ, với quan hệ của hai nhà quả thật nên đưa một ít đồ.

Lần này bà mua một cái chậu rửa mặt, hai mươi quả trứng gà, lại thêm một cái phích nước nóng, chỗ tùy lễ đó cũng tốn không ít tiền.

Mẹ Dung nhìn mấy thứ này, vội vàng nói: ”Chị khách khí quá rồi…..Mua nhiều thứ quá!”

Không tính phích nước kia thì đống đồ còn lại cũng là quá đủ.

“Nhiều gì đâu, đây là chút tâm ý của nhà chị.”

Người ta đưa đồ qua đương nhiên không thể không tỏ vẻ gì được, vì thế mẹ Dung liền nhắc Dung Yên:”Còn không mau cảm ơn thím Kim của con đi?”

Dung Yên lập tức ngoan ngoãn nói một câu:”Cảm ơn thím Kim.”

“Cảm ơn gì chứ, con kết hôn, thím vui còn không kịp, trước cứ vậy đã, cả nhà mau ăn cơm đi, chị đi về trước.”

“Đợi đã.” Mẹ Dung gọi bà lại, sau đó bê nửa quả dưa hấu ra đưa cho bà,”Cầm về đi, dưa này ngọt lắm, lúc chiều Yên Yên ra ngoài mua đấy.”

Buổi chiều Dung Yên ra ngoài đi dạo một vòng chính là để kiếm cớ xách mấy quả dưa hấu về.

Đêm qua cô gieo một đống hạt, vì thế dưa chín cũng không ít.

“Không được đâu…..” Thím Kim đẩy dưa về.

“Sao lại không được, chị không cần từ chối đâu. Mau cầm lấy đi, đừng đẩy tới đẩy lui làm gì, không cẩn thận lại rớt giờ, phí của.”

Thím Kim đành nhận lấy: ”Vậy thôi, chị cầm, đúng rồi, bà Triệu kia…..Nghe nói đã thẩm vấn xong rồi.”

Mẹ Dung thấy bà bảo thế, lập tức dâng lên hứng thú:”Sao? Bà ta khai cái gì?”

Vốn dĩ thím Kim phải quay về, thấy bà có hứng thú nghe, lập tức ở lại kể chuyện.

“Đây là chị dâu kể lại cho chị, bà Triệu kia chịu không nổi, nửa đêm qua đồng ý nhận tội, bà ta biết thuốc kia có vấn đề, sẽ hại người…..”

Mặc dù lúc trước mẹ Dung cũng tin lời con gái nói, nhưng bây giờ chân chính nghe được lời khẳng định thì vẫn không nhịn nổi khiếp sợ.

“Vì sao bà ta muốn làm chuyện này? Vì sao không cho con dâu sinh con? Bà ta bị điên à? Hơn nữa, nếu không muốn cho con dâu sinh con thì còn để cho con trai cưới vợ làm gì? Đây chính là hại người đấy!”

Thím Kim đột nhiên tức giận vô cùng:”Đó là vì bà ta sợ. Bà ta chỉ có một đứa con như vậy, coi như là bảo bối mà nuôi, cho nên bà ta sợ sau khi con trai cưới vợ xong sẽ lạnh nhạt với bà ta, cho nên bà ta mới làm trò ác độc như thế!”

Mẹ Dung kinh ngạc đến ngây người….

Những người khác của Dung gia cũng nghe đến trợn mắt há mồm.

Trên đời này còn có loại người như vậy sao?

“Bà ta hạ thuốc cực kỳ mạnh…….Hơn nữa, Triệu Đại Toàn ở bên ngoài có con riêng, bà ta tính chờ mấy năm nữa Quế Lan vẫn không sinh được, để cho nó tự ti, như vậy, bà ta có thể lấy cớ nhận nuôi rồi quang minh chính đại đưa cháu trai kia của bà ta trở về, sau đó thì cho Quế Lan uống thuốc giải, để cho nó sinh con, Quế Lan nhất định sẽ cảm kích đứa con riêng kia cả đời, cho rằng nhờ nó mang đến phúc đức nên mới hoài thai.”

Trong tình huống bình thường, nếu hai vợ chồng nhiều năm không sinh được con thì sẽ đi nhận nuôi một đứa…..Bởi vì nghe nói có trẻ con vào nhà thì sẽ hấp dẫn thai nhi.

Mẹ Dung:...

Cái nhà đó cũng quá khủng bố rồi thì phải? Lương tâm không cắn rứt sao?

“Vậy nhà anh của chị nói như thế nào?”

Thím Kim thở dài một hơi:”Đứa cháu đó của chị chắc là bị hỏng não rồi, anh trai chị bắt nó ly hôn, nó lại sống c.h.ế.t không đồng ý, hơn nữa sau khi nghe Triệu Đại Toàn nói mấy câu xong còn chạy đi đón đứa con riêng kia về nhà.”

Mẹ Dung:....

Đây chắc là đầu óc có bệnh, còn là loại nan y không trị được.

“Chị dâu chị tức đến ngã bệnh rồi, anh trai đang muốn đoạn tuyệt quan hệ với Hứa Quế Lan.”

Mẹ Dung:”Đến mức như vậy rồi mà cô ta cũng không đồng ý ly hôn sao?”

“Đúng vậy.” Thím Kim thật sự không muốn nghĩ đến đồ ngu muội đó nữa,”Sau này nếu cô ta dám tới đây tìm thì chị sẽ cầm chổi đuổi cô ta đi.”

“Không sao, chắc cô ta không dám tới nữa đâu.” Dung Yên nói.

“Sao có thể, cô ta…..” Mẹ Dung nhớ đến dáng vẻ của Hứa Quế Lan, cả người đều khó chịu,”Nhìn bộ dáng đó của cô ta thì chắc chắn sẽ còn đến đây làm phiền nhiều.”

“Đã có con riêng ở ngoài rồi, Triệu gia kiếm thêm một đứa nữa làm gì? Có khi bây giờ bọn họ đang bảo cô ta chăm sóc con riêng cho tốt ấy chứ.”

Trên đời này thật sự có người ngu ngốc đến vậy à?

Con của mình còn không có, lại chạy đi hầu hạ con riêng của chồng với người phụ nữ khác?

Sắc mặt thím Kim càng trở nên không tốt, bởi vì bà thật sự tin vào lời này của Dung Yên.

Đứa cháu gái kia của bà quả thực không có đầu óc.

“Ai, đừng nói nữa, em mau đi ăn cơm đi. Chị về trước đây!”

“Hay là ở lại ăn chung đi!” Mẹ Dung khách khí nói.

“Không được, ở nhà chị cũng nấu xong rồi, giờ chờ mọi người đi làm về là ăn thôi.” Thím Kim ôm theo nửa quả dưa hấu đi ra ngoài.

Mẹ Dung tiễn bà ra đến cổng, sau đó khép hờ đại môn lại.

Sau khi quay vào trong ngồi lại vào bàn, bà mới thổn thức: ”Hứa Quế Lan kia đúng là đầu óc có bệnh à, những chuyện cô ta trải qua…..đều là do cô ta tự rước vào mình.”

Người Dung gia đồng ý với lời này của bà.

“Được, đừng cứ mãi nói chuyện của người không liên quan nữa, chúng ta ăn cơm đi.” Dung Văn Minh nói một câu.

“Ăn đi.” Mẹ Dung cũng không muốn tiếp tục nữa.

Đồ ăn bữa tối rất phong phú.

Bời vì có cả đồ ăn thừa của buổi trưa không ăn hết.

Thời tiết bây giờ quá nóng bức, không thể để đồ ăn ở ngoài lâu được.