Ông ấy nghiêm túc phản bác: “Nói vớ vẩn, tóc của tôi vẫn đang mọc tốt mà, cả đời này cũng không hói đâu.”
Mẹ Dung cười lạnh một tiếng: “Cũng đúng, ông muốn hói đầu có lẽ cũng không có cơ hội này đâu, không phải nói là thông minh tuyệt đỉnh sao? Ông không đủ điều kiện rồi.”
Theo lời vợ nói, vậy thì ông ấy không hói là vì ông ấy ngu ngốc sao?
Ông ấy buồn bã nhìn con gái mình:“Con gái, ý mẹ con là bảo con nghiên cứu cách mọc tóc nhiều chút, kẻo đến lúc đó con sẽ bị hói đó.”
Dung Yên:……
Vợ chồng hai người đang nói chuyện, đừng lôi con vào, có được không?
Ngoài ra, tóc của con, sẽ không bao giờ bị hói đâu.
Không muốn cùng bọn họ thảo luận vấn đề hói đầu, “Con ra ngoài đi dạo lát. Đúng rồi, chân mẹ đang bị thương, lát nữa con sẽ về nhà nấu ăn.”
Mẹ Dung lập tức nói: “Mẹ bị thương ở chân chứ không phải tay, vẫn có thể nấu cơm.”
Dung Yên nhìn chân mẹ cô: “Mẹ bị thương thì nghỉ ngơi cho tốt đi!”
“Nhưng mà…” Mẹ Dung tức giận nói:“So với đôi chân còn đi đường được, mẹ càng sợ bị đau dạ dày hơn.”
Dung Yên tức giận bỏ đi.
Thật tức giận quá đi mất.
Khả năng nấu nướng của cô đâu có kém đến vậy.
Dung Văn Minh nhìn con gái đang đi ra ngoài, ông ấy nói một câu: “Con gái tức giận rồi.”
“Tức một chút thì sẽ khỏe mạnh hơn, đó là những gì con bé đã nói mà. Hơn nữa, những gì tôi vừa nói không phải là sự thật sao?” Mẹ Dung không quan tâm.
Mẹ Dung ngước mắt nhìn trời rồi nói:“Lát nữa tôi sẽ gói sủi cảo cho buổi trưa, việc trộn bột và băm nhân giao cho ông đó, mau đi làm đi.”
Cho nên, người nấu ăn trưa nay thật ra là ông ấy đúng không?
“Được.”
“Chú, để cháu bóc hành cho chú.” Tần Mai lập tức nói.
Bây giờ cô bé không thể giúp đỡ những công việc khác, nhưng mấy công việc nhỏ này vẫn có thể làm được.
“Được.” Dung Văn Minh không ngăn cản cô bé, “Trưa nay chúng ta đừng để thím của cháu động tay vào nhé, mắc công mùi thuốc trên người thím ảnh hưởng đến khẩu vị của chúng ta.”
Mẹ Dung:? …
Ông ấy chắc chắn là muốn về nhà cũ ngủ rồi đây.
Dung Yên đi ra ngoài, đi đến chỗ cột điện mẹ cô nói, nhưng cô không thấy Tần Dã.
Lúc này, một giọng nói vang lên: “Cháu dâu.”
Dung Yên ngước lên xem thử, là ông Tần.
“Ông nội, sao ông lại ở đây?”
“Không phải ông nghe nói mẹ cháu bị thương sao? Ông tới xem thử, mẹ cháu không sao chứ?”
“Không sao, chỉ bị trẹo mắt cá chân thôi, đã bôi thuốc rồi cho nên không có vấn đề gì lớn. Tần Dã nói cho ông biết chuyện này sao”
Ông Tần lắc đầu: “Thằng nhóc đó là một đứa đầu gỗ, sẽ không nói chuyện này với ông đâu. Hơn nữa, ông vẫn chưa gặp thằng bé, có người nhìn thấy, cho nên đến nói cho ông nghe.”
Thì ra là như thế, vậy thì Tần Dã đi đâu rồi?
“Ông cũng đã đến đây rồi, ông đến nhà thăm mẹ cháu nhé.”
Nghe ông Tần nói như vậy, Dung Yên đương nhiên sẽ không từ chối:“Ông nội, chúng ta đi thôi! Vừa đúng lúc, ông ăn cơm ở nhà cháu nhé.”
Cô nhận lấy túi lưới từ tay ông Tần và nói: “Ông nội, sau này ông đừng đem đồ đến nhà cháu nữa nhé.”
Ông Tần: “Mấy cái này để ở nhà cũng ăn không hết mà, để đó thì cũng phí, cùng lắm thì cháu cho ông một quả dưa hấu nhé.”
Dung Yên nghe thấy lời của ông ấy thì không nhịn được bật cười: “Nếu ông nội thích ăn dưa hấu, hai ngày cháu sẽ mang một quả đến cho ông.”
Mỗi ngày ăn một quả thì chắc chắn không được rồi, người già ăn quá nhiều dưa hấu cũng không tốt.
Hơn nữa, chỉ dựa vào mấy cây ở trong sân nhà, cũng không thể giải thích rõ nguồn gốc được.
Nhưng ông Tần nghe thấy cứ hai ngày sẽ được biếu một trái dưa hấu thì ông ấy vô cùng vui mừng.
“Ba ngày một quả là được rồi.” Hai ngày một quả thì quá xa xỉ rồi.
“Vậy được, cứ làm theo lời ông nói đi.” Dung Yên thuận theo lời ông Tần.
Ông Tần:......
Ông ấy chỉ vờ khách sáo mà thôi.
Cháu cũng khách sáo chút đi chứ?
Dung Yên cười nói: “Cháu nói đùa với ông thôi, nếu như có thì cứ hai ngày cháu sẽ mang một quả đến cho ông.”
Chưa có tiểu bối nào từng nói đùa với ông ấy như vậy, nhưng mà, cảm giác này cũng khá thú vị.
“Đúng rồi, tối hôm qua, con bé nhà họ Minh đó đã tặng cho nhà cháu một chậu cây có độc à?”
Dung Yên cũng đoán được ông ấy không chỉ đến đây vì chuyện mẹ cô bị thương.
Cô không hề do dự mà gật đầu, “Đúng vậy, cháu vốn muốn nói chuyện này với ông, nhưng mẹ cháu lại bị thương, cho nên bị trì hoãn một lúc.”