Lúc này ông Tần khá thoải mái, ông ấy vốn định hỏi sao họ không nói chuyện này cho ông ấy.
“Cháu dâu, cháu yên tâm, chuyện này ông sẽ đôn đốc họ xử lý, nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.”
“Vâng.” Mượn một chút sức lực, Dung Yên cũng sẽ không từ chối.
Dù sao mối quan hệ…… Cũng là một loại thực lực.
Cô có ngu mới thanh cao mà không dùng cái gì.
Huống hồ, người họ Minh, vẫn là do Tần Chân dẫn tới.
“Ông nội, ông nói cho cháu biết một chút chuyện của Minh Lệ Bình đi! Cháu cũng không biết vì sao mà cô ta lại muốn hại chúng cháu! Dù gì chúng cháu cũng vừa mới trở về, trước kia cũng không quen biết cô ta, tại sao lại xuống tay tàn nhẫn như vậy. May là cháu học y, nếu không thật sự cả đời này cũng không biết được loại chuyện đó.”
Đổi lại là người khác, cũng sẽ không phát hiện ra.
Lúc mới nghe Tần Chân nói tới, ông Tần đã rất tức giận.
Dù sao cũng quá ác độc, đúng là chưa từng thấy.
Tuy nhiên lúc này tâm trạng đã hơi bình bĩnh một chút, tốt xấu gì ông ấy cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn.
“Con bé nhà họ Minh đó, tên là Minh Lệ Bình, năm nay chắc khoảng mười tám mười chín! Mẹ cô ta mất sớm, sau đó cưới người mẹ này…… xấp xỉ tuổi cô ta, tên là gì…… Đúng rồi, hình như tên là Từ Khả……”
Dung Yên hiếm khi mất lễ độ mà cắt ngang lời ông ấy, “Ông nội, ông nói mẹ kế cô ta tên là Từ Khả sao?”
Ông Tần gật đầu, “Đúng vậy, tên người phụ nữ đó là vậy, sao thế, cháu biết cô ta sao?”
Chuyện này thật ra cũng không phải ông Tần muốn nhớ tên người ngày, nhưng ai tuy ông ấy lớn tuổi, nhưng lại có trí nhớ khá tốt, có người nhắc tới trước mặt ông ấy nhiều lần như vậy.
Hơn nữa, cái người tên là Từ Khả này cũng tự giới thiệu rất nhiều lần trước mặt ông ấy, ông ấy không muốn nhớ rõ cũng khó.
Chỉ là trong lòng ông ấy cũng không thích gặp người này.
“Cháu biết, một kẻ thù.” Dung Yên không giấu giếm.
Cô vừa nói câu này, lúc này đến phiên ông lão kinh ngạc, “Kẻ thù? Thù thế nào?”
Ông lão nghĩ đến điểm mấu chốt, vì thế không đợi Dung Yên trả lời, bản thân ông lại mở miệng lần nữa, “Chẳng lẽ chậu hoa tối hôm qua còn có bóng dáng của cô ta?”
Ông ấy càng nghĩ càng thấy đúng.
Con bé nhà họ Minh đó trông cũng không giống loại người ngu ngốc như vậy, sao lại quang minh chính đại tặng thứ hại người chứ?
“Chắc là vậy, nhưng cháu không cảm thấy hai người họ đều vô tội, việc này cần phải điều tra cẩn thận mới được.”
“Cháu dâu, vậy cháu nói cái người họ Từ đó có thù với cháu như thế nào, trước đây cô ta hãm hại cháu như thế nào.” Ông Tần muốn tìm hiểu từ đầu đến cuối.
Vì thế Dung Yên nói ra hết tất cả ân oán của bọn họ ở đại đội nhà họ Tần ra.
Ông Tần trầm mặc một lúc, ngay sau đó vô cùng tức giận gõ gậy xuống đất.
“Thật là độc ác.”
Không ngờ nhà họ Minh lại có thể cưới người như vậy.
Với nhân phẩm này…… Nên đưa đi nông trường cải tạo.
“Lúc trước có thể là nhà họ Minh đã giúp cô ta ra ngoài” Trước đây còn thắc mắc không biết là ai đấy!
Hóa ra là gả vào nhà họ Minh, một nhà có chút thế lực.
Ha hả.
Ông Tần định nói chuyện này cứ để ông ấy xử lý, nhưng mà, đã đến cửa nhà, vì thế ông ấy nuốt lời này trở vào.
“Ông nội, cẩn thận ngạch cửa.” Dung Yên nhắc nhở một chút.
Ngạch cửa cổng sân của tứ hợp viện hơi cao.
Hai người vào sân, mẹ Dung nhìn thấy là ông lão đến, bà ấy định đứng dậy chào.
Nhưng ông Tần nhìn thấy động tác của bà ấy liền nói: “Thông gia, bà đừng cử động, cẩn thận chân.”
Mẹ Dung muốn nói sao ông rảnh đến đây thế, nhưng cảm thấy lời này cũng không phù hợp lắm, dù sao ông lão này cũng là ông nội ruột của con rể bà ấy, ông nội tới nhà cháu trai…… Đây không phải là chuyện muốn tới thì tới sao?
Vì thế bà ấy lập tức chuyển đề tài: “Mau mời ngồi!” Sau đó bà ấy nói với con gái: “Yên Yên, đi pha trà đi.”
Dung Yên trả lời, cô còn chưa làm gì thì đã bị ông lão ngăn cản: “Không cần bận rộn, hiện giờ tôi không khát.”
“Vậy được, đợi khi nào khát thì ông nói một tiếng.” Dung Yên trả lời rất dứt khoát.
Mẹ Dung:……
Là ai nói con gái bà ấy thông minh nhỉ?
Bà ấy thấy khá ngốc.
Là loại đầu óc thật sự không tốt.
Người ta nói không uống, thì con liền không rót sao?
Chẳng lẽ không biết trên đời còn có hai chữ khách sáo sao?
Hiện tại chân bà ấy không đau, nhưng mà n.g.ự.c đau.
“Vậy cắt một quả dưa hấu đi!”
Dung Yên hỏi ông lão: “Ông nội, ông muốn ăn dưa hấu không?”
Ai cũng đừng ngăn cản bà ấy.
Bà ấy muốn đánh đứa con gái ngu ngốc này.
Hỏi người khác có muốn ăn hay không? Đầu óc bị người ta lấy trộm mất rồi sao, hay là đêm qua không ngủ?
Lòng bà ấy đau đớn.
Đang lúc định nói chút gì đó để cứu vãn tình hình, đã nghe thấy ông lão nói ăn.
Lời này khiến bà ấy thở phào nhẹ nhõm.
“Còn không mau đi chọn một quả?”
Làm sao có thể ngu ngốc như vậy!
Đồ ngốc.
Khóe miệng Dung Yên hơi cong lên: “Vâng, con đi ngay.”
Cô nhanh chóng hái một quả, mang tới giếng rửa sạch bằng nước giếng.
“Mai Mai, lấy d.a.o ra cắt dưa hấu, ông nội tới.”
Một tiếng gọi này của cô, hai người trong bếp đều nghe thấy.