Mảnh Ghép Ngày Tận Thế

Chương 69: Đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy



Bởi Lục An không đọc rõ đoạn này nên cô ta không nghĩ người đến đầu tiên lại là nam phụ Túy Ngân mà cô ta định câu lấy. Cho đến khi hai người mặt dày trêu ghẹo nhau xong thì cả hai mới mở cửa xe bước ra bên ngoài.

Nhìn thấy Túy Ngân đang ngồi cách đó không xa uống trà một cách nhàn nhã thì Lục An không khỏi giật thót. Dù cho cô ta chưa từng gặp Túy Ngân nhưng theo như mô tả trong truyện, Túy Ngân là một người thích sự thoải mái và hưởng thụ.

Do đó, dù cho có đi đâu thì cậu ta vẫn mang theo đầy đủ tất thảy những dụng cụ như bàn ghế hay thậm chí cả ấm chén để pha trà vì Túy Ngân rất thích uống trà ấm vào mỗi sáng. Một bộ dạng giống như xung quanh không hề giống tận thế như này của Túy Ngân khiến cho Lục An nhận ra rất dễ dàng.

Lục An nhăn mày, trong bụng hối hận đến xanh cả ruột. Túy Ngân có thực lực không thua kém Vân Điệp là mấy nên những lời đáng xấu hổ ban nãy có lẽ đã bị nghe hết, không sót một từ nào cả. Cũng may là hiện tại Túy Ngân chưa để ý đến cô ta.

Nghĩ vậy, Lục An nhanh chóng che mặt, cô ta nói nhỏ với Viễn Bần một câu rồi chạy biến vào trong xe. Bốn người vệ sĩ sau lưng Túy Ngân thấy vậy thì không khỏi nhìn nhau một lúc, chuyện này là sao vậy? Có gì đó kỳ lạ ở đây rồi chăng?

Viễn Bần khoanh hai tay trước ngực, mở miệng với dáng vẻ vô cùng phách lối: "Ê thằng kia, mày là ai mà dám ngồi ở đây hả? Không hồn thì mau biến khỏi đây nhanh lên, nếu không tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ. Lúc đó thì đừng có trách tao độc ác."

Đương nhiên là một người lạnh nhạt như Túy Ngân chẳng đời nào ngó qua hay để ý đến Viễn Bần dù chỉ một lần. Kẻ điên đều hay kêu gào như vậy, nhưng chó sủa bạn thì bạn không cần phải sủa lại nó đâu. Trừ khi nó cắn bạn thì bạn hãy ra tay đánh để nó biết thế nào là sợ hãi.

Viễn Bần thấy Túy Ngân không chịu để ý đến mình thì hắn ta điên tiết vô cùng. Viễn Bần hét lên một tiếng: "Á à cái thằng láo toét này mày hay lắm, còn dám giả câm giả điếc. Mày có biết tao là ai không hả thằng ch.ó? Hai người tiến lên cho thằng này một bài học đi, nhanh lên."

Hai người lính lén nhìn nhau thở dài, thân phận lính quèn quả thật là quá khổ. Như những người là quân nhân trong quân đội hay có dị năng cao cường thiên phú đều được đi theo những người khác hay làm ở căn cứ an toàn hẳn hoi cả rồi. Chỉ có những tên lính quèn còn chưa lên nổi chiến sĩ và không có gì thiên phú thì mới bị xếp đi theo những kẻ bất tài vô dụng như Viễn Bần thôi.

Viễn Bần là kẻ ngang ngược vô cùng, hay gây chuyện sau đó bắt hai người bọn họ chịu hậu quả. Thế nhưng bọn họ chỉ là người làm, không muốn c.h.ế.t đói thì đành phải nghe mà thôi. Dù sao cũng không có sự lựa chọn khác.

Hai người đồng loạt tiến lên, ra chiêu cùng lúc. Bốn người vệ sĩ đứng phía sau Túy Ngân không hề nhúc nhích. Chờ đến khi hai người lính tiến đến gần như sát sao thì khuôn miệng của Túy Nhân mới lạnh nhạt nhả ra hai chữ: "Băng, Tuyết."

Ngay lập tức, hai người vệ sĩ đứng bên trái của Túy Ngân đồng loạt xông lên. Hai chiêu xuất ra lập tức đánh lui hai người lính, bọn họ ra tay không hề nhẹ, đến nỗi làm cho hai người lính hộc m.á.u tại chỗ. Viễn Bần thấy thế thì sợ đến ngây người, miệng há to nhưng cứ khép ra rồi đóng lại, không biết phải nói gì cho phải.

Băng và Tuyết là tên của hai người vệ sĩ ấy. Bốn người vệ sĩ đi theo bên cạnh Túy Ngân lần lượt là Băng, Tuyết, Ngàn, Năm. Tên gọi được kêu theo thực lực của bọn họ. Băng và Tuyết là hai người có thực lực mạnh nhất trong bốn người bọn họ.

Màn kịch đến đây cũng đã dần hết thúc bởi tiếng máy bay trực thăng đang vang vọng lên lần nữa. Máy bay từ từ đáp xuống, Vân Điệp là người bước xuống đầu tiên, sau đó đến Viễn Toàn và sáu người còn lại. Thấy Vân Điệp, đôi mắt của Túy Ngân khẽ sáng lên.

Bởi Túy Ngân là kẻ trọng người tài, chỉ cần là người có thực lực thì đều dễ nói chuyện cả. Nay thấy Vân Điệp xuất chúng nhường này, tâm trạng không tốt của Túy Ngân vừa bị Viễn Bần gây ra ban nãy cũng tiêu tan trong nháy mắt.



Mọi người tiến đến chào hỏi nhau trong sự niềm nở, sau một hồi giới thiệu về nhau thì lập tức bàn bạc về kế hoạch đột nhập nơi đó. Ngàn là người sở hữu dị năng hệ không gian, cũng chính là nơi trữ đồ lưu động của Túy Ngân nhanh tay lấy bàn ghế ra thêm để cho mọi người ngồi mà không đợi Túy Ngân nhắc nhở.

Vân Điệp thấy vậy thì khẽ gật gù. Đời trước, cô từng nghe danh Túy Ngân là người thích hưởng thụ. Hiện tại nhìn tận mắt mới thấy tin đồn không phải lúc nào cũng sai, quả là trăm nghe không bằng một thấy. Hai đoàn người rất tự nhiên ngồi xuống nói chuyện với nhau tựa như là Viễn Bần chẳng hề tồn tại ở nơi núi rừng hoang vắng này.

Túy Ngân cười nhẹ: "Hân hạnh được gặp cô Vân Điệp, đúng là vạn hạnh cho tôi. Cô Vân Điệp quả nhiên là vô cùng xuất chúng. Thật hổ thẹn."

Vân Điệp lắc đầu: "Ngài Thủ tướng quá khách khí rồi. Gặp gỡ được một nhân vật lợi hại như ngài là vinh hạnh cho tôi mới đúng. Tôi chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi."

Vân Điệp và Túy Ngân khách khí qua lại mấy câu, cho đến khi mọi người gần như nổi da gà lên tận cổ thì hai người mới kết thúc màn chào hỏi đầy màu mè.

Chân mày của Viễn Toàn không khỏi giật giật, bây giờ anh mới biết, hóa ra Vân Điệp cũng có mặt màu mè như thế này. Quả nhiên là một con người đa tài, đi với Phật thì mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy, không gì là không làm được.

Viễn Toàn mở miệng thuật lại chi tiết mọi chuyện cho Túy Ngân nghe. Bởi dù sao thì cuộc trao đổi của Viễn Ngân và Đại tướng Viễn Liên khá là bất tiện, trao đổi rõ ràng và chi tiết là điều không thể nào. Cho nên hiện tại, Túy Ngân cũng chỉ biết sơ qua về mọi việc mà thôi.

Bàn bạc xong xuôi, mọi người lập tức lên đường, bỏ lại Viễn Bần ngơ ngác đứng đó. Thế nhưng đương nhiên Viễn Bần sẽ không để bị bỏ lại như vậy, hắn ta đã hứa với Lục An là sẽ dẫn cô ta theo đến đó nên nhất định không thể thất hứa với mỹ nhân được. Một khi đã tốn công đến đây rồi thì phải làm cho ra ngô ra khoai mới xứng đáng là trang nam tử hán.

Thế là Viễn Bần chạy biến tới xe quân đội kéo Lục An đang đỏ mặt tía tai đi theo hai đoàn người phía trước. Hiện tại, Lục An vô cùng ghen tị với Vân Điệp. Trong đầu của cô ta đang điên cuồng nhảy lên những câu hỏi có sự tương đồng về việc xuyên sách của bản thân.

Tại sao cô ta không xuyên vào nữ chính mà lại xuyên vào nữ phụ để bây giờ phải liều mạng tính kế, ủy khuất bản thân đi cùng với kẻ cầm thú, bất tài vô dụng như Viễn Bần đây? Lục An siết chặt tay, đợi đấy. Mọi thứ đều phải là của cô ta, tất cả là của cô ta. Nữ chính là cái đinh gì chứ? Cô ta biết rõ tình tiết truyện, cô ta sẽ là người chiến thắng. Nhất định cô ta sẽ áp đảo nữ chính, trở thành kẻ vinh quang tột đỉnh trong cuốn tiểu thuyết tận thế này.