Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 406: Hợp Lực Giết Người Bằng Lời Nói Vô Căn Cứ





"Vợ à." Lâm Thiệu Huy nhìn Bạch Tố Y.

Anh không nên tiếng khuyên giải hay can ngăn điều gì mà chỉ chờ đợi Bạch Tố Y lựa chọn.
Nếu đúng là Bạch Tố Y sợ việc anh làm sẽ liên lụy đến bọn họ, liên lụy đến nhà họ Bạch và muốn ly hôn với anh thì anh cũng sẽ không luyến tiếc và cũng không còn gì để mắc nợ nữa.

Anh sẽ vung tay áo rời đi, từ nay về sau không còn bất kì quan hệ gì với Bạch Tố Y và nhà họ Bạch nữa.
Nhưng nếu Bạch Tố Y vẫn còn tình cảm với anh, chỉ cần cô vẫn còn tình cảm với anh thì dù phải chịu bao lời đàm tiếu và giễu cợt thì anh cũng sẽ im lặng bảo vệ cô mãi mãi.
Rì rầm rì rầm...
Ánh mắt của từng người, từng người một di chuyển về phía Bạch Tố Y.

Tất cả mọi người đều chờ đợi sự lựa chọn của cô.
Tí tách.
Tí tách.
Từng giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt xinh đẹp của Bạch Tổ Y.

Cô nhìn Lâm Thiệu Huy, trong đáy mắt tràn ngập vẻ đau khổ và thất vọng: "Lâm Thiệu Huy, anh...!anh làm em thất vọng quá!"
Hả?
Trong giọng nói của Bạch Tố Y tràn đầy vẻ bị thương và thất vọng.

Câu nói đó của cô khiến ông cụ nhà họ Bạch và đám người đứng xung quanh ông cụ cảm thấy vui sướng trong lòng.

Họ cho rằng Bạch Tố Y vô cùng thất vọng về Lâm Thiệu Huy nên cô đã đưa ra lựa chọn của mình.
Thế nhưng...!"Lâm Thiệu Huy, đáng nhẽ anh không nên một mình đi tìm cái đám con ông cháu cha đó mới phải.

Nếu anh xảy ra chuyện thì sao? Nếu anh chết ở trong tay những kẻ đó thì em phải làm sao đây?" "Anh đúng là đồ điện, đồ dối trá, đồ ngốc!"

Bạch Tố Y càng nói càng kích động, sau cùng, cả người cô như muốn sụp đổ rồi tan vỡ.
Cô tiến đến trước mặt Lâm Thiệu Huy, bàn tay trắng như tuyết của cô siết lại thành hình nắm đấm rồi nện từng đấm, từng đấm vào lồng ngực của Lâm Thiệu Huy.
Cô lo lắng.

Cô tức giận.
Tất cả mọi cảm xúc như đè nén vào từng dây thần kinh của Bạch Tổ Y, khiến cô muốn sụp đổ.

Cuối cùng, cô nhào vào lồng ngực Lâm Thiệu Huy, ôm chặt lấy anh rồi nói trong giọng nghẹn ngào, bởi cô đã khóc không thành tiếng mất rồi: "Đồ ngu ngốc, đồ ngu ngốc, đồ ngu ngốc nhà anh!" "Anh có biết là anh làm em sợ muốn chết không? Em là vợ của anh mà sao anh không đưa em đi cùng.

Sao anh phải mạo hiểm một mình như vậy hả? Nếu anh chết thì em biết phải làm sao, em biết phải làm sao đây? Hu hu hu..."
Tiếng khóc của Bạch Tố Y nỉ non nghe mà xót xa lòng bởi trong đó chứa đựng sự uất hận vô bờ.
Nhưng khi nghe cô nói như thế thì cõi lòng của
Lâm Thiệu Huy run lên kịch liệt.
Giờ anh mới biết, hóa ra cô thất vọng không phải vì anh đã gây ra tai họa cho nhà họ Bạch mà là vì cô sợ anh đi một mình sẽ gặp nguy hiểm.

Một chút ấm áp len lỏi, chảy vào trái tim Lâm Thiệu Huy.
Hơn nữa, sau khi cảm thấy phần áo trước ngực mình bị nước mắt của Bạch Tố Y thẩm ướt thì anh càng đau lòng hơn.

Anh hung hăng ôm chặt Bạch Tố Y vào lòng, khóe miệng nở một nụ cười tươi tràn ngập vẻ thương yêu: "Vợ à, anh sai rồi.

Sau này anh sẽ không để em lo lắng, sẽ không khiến em sợ hãi như thế nữa."
Lâm Thiệu Huy nói xong thì cúi đầu hôn thật sâu lên trán Bạch Tố Y.
Xôn xao ồn ào.
Cảnh tượng này làm nụ cười trên khuôn mặt của đám người nhà họ Bạch đông cứng lại.


Bấy giờ họ mới hiểu, hóa ra Bạch Tố Y cảm thấy thất vọng không phải vì những chuyện anh đã gây ra mà là bởi vì anh coi thường tính mạng của mình, khiến Bạch Tố Y lòng như lửa đốt, lo lắng không yên.

Chuyện này..

"Bạch Tổ Y, con bị cậu ta hạ bùa mê thuốc lú rồi đúng không? Người mà cậu ta chọc giận chính là những dòng họ tài phiệt ở Nam Lộc đấy." "Ông hỏi con một lần cuối cùng, rốt cuộc thì con có ly hôn với cậu ta không?"
Lửa giận của ông cụ nhà họ Bạch cao đến ngất trời, ông cụ nhìn chằm chằm vào Bạch Tố Y rồi lớn tiếng hỏi.
Nghe ông nội nói như thế thì tiếng khóc thút thít của Bạch Tố Y từ từ ngừng lại.
Khuôn mặt xinh đẹp thẩm đẫm nước mắt của cô từ từ ló ra khỏi lồng ngực của Lâm Thiệu Huy.

Cô ngước mắt lên rồi nhìn lướt qua ông cụ nhà họ Bạch và tất cả người nhà họ Bạch một vòng.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên vẻ kiên định không gì so sánh được: "Lâm Thiệu Huy vì mẹ con nên mới tự mình dấn thân vào chỗ mạo hiểm.

Anh ấy là chồng con, trước kia là vậy, bây giờ là và vĩnh viễn cũng sẽ là như vậy.

Dù có chết con cũng không rời xa anh ấy đâu.""Vợ à." Lâm Thiệu Huy nhìn Bạch Tố Y.

Anh không nên tiếng khuyên giải hay can ngăn điều gì mà chỉ chờ đợi Bạch Tố Y lựa chọn.
Nếu đúng là Bạch Tố Y sợ việc anh làm sẽ liên lụy đến bọn họ, liên lụy đến nhà họ Bạch và muốn ly hôn với anh thì anh cũng sẽ không luyến tiếc và cũng không còn gì để mắc nợ nữa.

Anh sẽ vung tay áo rời đi, từ nay về sau không còn bất kì quan hệ gì với Bạch Tố Y và nhà họ Bạch nữa.
Nhưng nếu Bạch Tố Y vẫn còn tình cảm với anh, chỉ cần cô vẫn còn tình cảm với anh thì dù phải chịu bao lời đàm tiếu và giễu cợt thì anh cũng sẽ im lặng bảo vệ cô mãi mãi.
Rì rầm rì rầm...
Ánh mắt của từng người, từng người một di chuyển về phía Bạch Tố Y.


Tất cả mọi người đều chờ đợi sự lựa chọn của cô.
Tí tách.
Tí tách.
Từng giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt xinh đẹp của Bạch Tổ Y.

Cô nhìn Lâm Thiệu Huy, trong đáy mắt tràn ngập vẻ đau khổ và thất vọng: "Lâm Thiệu Huy, anh...!anh làm em thất vọng quá!"
Hả?
Trong giọng nói của Bạch Tố Y tràn đầy vẻ bị thương và thất vọng.

Câu nói đó của cô khiến ông cụ nhà họ Bạch và đám người đứng xung quanh ông cụ cảm thấy vui sướng trong lòng.

Họ cho rằng Bạch Tố Y vô cùng thất vọng về Lâm Thiệu Huy nên cô đã đưa ra lựa chọn của mình.
Thế nhưng...!"Lâm Thiệu Huy, đáng nhẽ anh không nên một mình đi tìm cái đám con ông cháu cha đó mới phải.

Nếu anh xảy ra chuyện thì sao? Nếu anh chết ở trong tay những kẻ đó thì em phải làm sao đây?" "Anh đúng là đồ điện, đồ dối trá, đồ ngốc!"
Bạch Tố Y càng nói càng kích động, sau cùng, cả người cô như muốn sụp đổ rồi tan vỡ.
Cô tiến đến trước mặt Lâm Thiệu Huy, bàn tay trắng như tuyết của cô siết lại thành hình nắm đấm rồi nện từng đấm, từng đấm vào lồng ngực của Lâm Thiệu Huy.
Cô lo lắng.

Cô tức giận.
Tất cả mọi cảm xúc như đè nén vào từng dây thần kinh của Bạch Tổ Y, khiến cô muốn sụp đổ.

Cuối cùng, cô nhào vào lồng ngực Lâm Thiệu Huy, ôm chặt lấy anh rồi nói trong giọng nghẹn ngào, bởi cô đã khóc không thành tiếng mất rồi: "Đồ ngu ngốc, đồ ngu ngốc, đồ ngu ngốc nhà anh!" "Anh có biết là anh làm em sợ muốn chết không? Em là vợ của anh mà sao anh không đưa em đi cùng.

Sao anh phải mạo hiểm một mình như vậy hả? Nếu anh chết thì em biết phải làm sao, em biết phải làm sao đây? Hu hu hu..."
Tiếng khóc của Bạch Tố Y nỉ non nghe mà xót xa lòng bởi trong đó chứa đựng sự uất hận vô bờ.
Nhưng khi nghe cô nói như thế thì cõi lòng của
Lâm Thiệu Huy run lên kịch liệt.

Giờ anh mới biết, hóa ra cô thất vọng không phải vì anh đã gây ra tai họa cho nhà họ Bạch mà là vì cô sợ anh đi một mình sẽ gặp nguy hiểm.

Một chút ấm áp len lỏi, chảy vào trái tim Lâm Thiệu Huy.
Hơn nữa, sau khi cảm thấy phần áo trước ngực mình bị nước mắt của Bạch Tố Y thẩm ướt thì anh càng đau lòng hơn.

Anh hung hăng ôm chặt Bạch Tố Y vào lòng, khóe miệng nở một nụ cười tươi tràn ngập vẻ thương yêu: "Vợ à, anh sai rồi.

Sau này anh sẽ không để em lo lắng, sẽ không khiến em sợ hãi như thế nữa."
Lâm Thiệu Huy nói xong thì cúi đầu hôn thật sâu lên trán Bạch Tố Y.
Xôn xao ồn ào.
Cảnh tượng này làm nụ cười trên khuôn mặt của đám người nhà họ Bạch đông cứng lại.

Bấy giờ họ mới hiểu, hóa ra Bạch Tố Y cảm thấy thất vọng không phải vì những chuyện anh đã gây ra mà là bởi vì anh coi thường tính mạng của mình, khiến Bạch Tố Y lòng như lửa đốt, lo lắng không yên.

Chuyện này..

"Bạch Tổ Y, con bị cậu ta hạ bùa mê thuốc lú rồi đúng không? Người mà cậu ta chọc giận chính là những dòng họ tài phiệt ở Nam Lộc đấy." "Ông hỏi con một lần cuối cùng, rốt cuộc thì con có ly hôn với cậu ta không?"
Lửa giận của ông cụ nhà họ Bạch cao đến ngất trời, ông cụ nhìn chằm chằm vào Bạch Tố Y rồi lớn tiếng hỏi.
Nghe ông nội nói như thế thì tiếng khóc thút thít của Bạch Tố Y từ từ ngừng lại.
Khuôn mặt xinh đẹp thẩm đẫm nước mắt của cô từ từ ló ra khỏi lồng ngực của Lâm Thiệu Huy.

Cô ngước mắt lên rồi nhìn lướt qua ông cụ nhà họ Bạch và tất cả người nhà họ Bạch một vòng.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên vẻ kiên định không gì so sánh được: "Lâm Thiệu Huy vì mẹ con nên mới tự mình dấn thân vào chỗ mạo hiểm.

Anh ấy là chồng con, trước kia là vậy, bây giờ là và vĩnh viễn cũng sẽ là như vậy.

Dù có chết con cũng không rời xa anh ấy đâu.".