Cho nên hắn ta cũng không do dự một phút nào, lập tức đồng ý.
“Được! Chỉ cần anh có thể trị khỏi cho Âu Dương Thiến, thì cứ làm như anh nói!”
Ngay cả một nhân tài ưu tú từ nước ngoài du học trở về còn không chữa khỏi được, một tên lừa gạt quê mùa như Lý Cảnh Thiên còn có thể chữa khỏi hay sao?”
Lý Cảnh Thiên cười: “Nói không thì không có bằng chứng, mời hai người ký một cái cam kết đi! Lời nói gió bay, đợi lát nữa tôi chữa khỏi bệnh rồi, người này lại không giữ lời thì phải làm sao?”
Hoàng Phủ Tâm Nghiên nhăn mày.
Cô ta không tin Lý Cảnh Thiên, nghe lời vừa rồi của hắn hoàn toàn là lời bịp bợp của mấy kẻ trên giang hồ!
Nhưng cô ta lại không thể không suy xét đến thái độ của Âu Dương Hoằng Thái…
“Nhà Hoàng Phủ tôi cũng thế. Bị hai gia tộc phong sát, bất luận là ai, cũng tuyệt đối không thể sống ở thành phố Bạch nữa, đừng nói nhiều nữa, mau ra tay đi! Nhưng mà, nếu bác sỹ Tả dám cược, anh cũng phải tỏ chút lòng chứ nhỉ! Nếu anh không trị được thì sao?”
Lý Cảnh Thiên nhún vai, dường như chưa từng cân nhắc đến khả năng này.
“Vậy thì giống như anh ta đi!”
Tả Hạo khinh bỉ nhìn hắn.
Giống mình sao?
Thế sao mà được!
Hắn ta và thầy của mình đều là trụ cột của học viện!
Không có hai người bọn họ, tổn thất của giới học viện sẽ lớn đến cỡ nào chứ!
Mà đối với hai người bọn họ mà nói, bị học viện gạch tên, cả đời không thể hành y, có khác gì với cái chết đâu?
Nhưng đối với Lý Cảnh Thiên này thì đúng là khác nhau, không thể dùng y thuật đi lừa gạt, sau này hắn có thể đổi trò khác, dùng cách khác tiếp tục lừa người.
“Bẫy là do anh tự đặt, cược phải đặt gấp đôi! Nếu anh trị không khỏi….” Ánh mắt Tả Hạo xoay chuyển, cuối cùng dừng ở cửa sổ.
“Anh hãy thay Âu Dương Thiến nhảy từ đây xuống!”
Phòng của Âu Dương Thiến ở tầng ba, nếu mà nhảy xuống, cũng tương đương với mất mạng.
Không ngờ Lý Cảnh Thiên lại ngay lập tức đồng ý.
“Được thôi! Chẳng phải chỉ là nhảy từ đây xuống hay sao? Cứ quyết như vậy đi!”
Nói xong, hắn bước đến bên giường của Âu Dương Thiến, không chút do dự, trực tiếp lấy châm ra, một châm đâm lên huyệt vị trên đỉnh đầu cô ấy!
Tả Hạo thấy hắn dùng châm, tâm lí ôm may mắn bỗng chốc tụt xuống.
Hắn ta còn tưởng Lý Cảnh Thiên dùng loại thuốc đặc biệt gì đó, cho Âu Dương Thiến uống vào, để cô ấy có thể tỉnh táo trong khoảng thời gian ngắn.
Hắn ta thậm chí đã nghĩ tới, nếu như là cách này thì hắn ta sẽ vạch trần hắn như nào.
Không ngờ trên tay kia lại là một cây châm bạc!
Cái phương pháp trung y cổ lỗ sĩ như vậy mà cũng dám lấy ra cho mất mặt à?
Tả Hạo lập tức nghĩ rằng mình đã thắng chắc rồi!
Phương pháp châm cứu, không chỉ nhập môn cần nhiều năm, chỉ riêng phương pháp lấy châm thôi cũng đã không phải là điều mà một kẻ ngoại môn có thể dễ dàng nắm bắt được.
Mà học viện của bọn họ chia thành hai phái lớn là trung y và tây y. Trung y tuy lâu đời, nhưng mấy năm gần đây lại bị tây y chiếm ưu thế. Cho dù là thầy Trương Nhân của hắn nghiên cứu châm cứu đã nhiều năm, cũng chưa thể đạt được tiêu chuẩn.
Lý Cảnh Thiên vậy mà dám ngông cuồng muốn dựa vào một cây châm bạc là có thể thắng hay sao?
Đùa gì vậy?
Tả Hạo vừa định mở miệng trào phúng, nhưng ngay sau đó liền không cười nổi…
Vì hắn ta phát hiện ra, Âu Dương Thiến, gương mặt vốn dĩ trắng bệch, chỉ có thở hắt ra, sau khi châm cứu lại bắt đầu từ từ mở mắt!
Không chỉ như vậy, sắc mặt cũng bắt đầu hồng hào hơn!
Chuyện này sao có thể!
Nếu như không tận mắt chứng kiến, hắn ta còn nghi ngờ Lý Cảnh Thiên không phải châm cứu mà là làm phép!