Như một tiếng sấm nổ bên tai Hoàng Phủ Tâm Nghiên và Âu Dương Hoằng Thái!
Bọn họ vừa rồi suýt chút nữa thì hại chết Âu Dương Thiến!
Tả Hạo trong lòng kinh hãi!
Sao hắn lại biết liệu pháp đã thất bại?
Ngay lập tức nói ra điều cấm kỵ?
Chuyện này không thể nào!
“Tôi hiểu rõ mọi tâm lí của con người, tôi là bốc thuốc đúng bệnh, chỉ là bệnh của Âu Dương Thiến quá mức kỳ lạ! Không sai! Chính là bệnh của cô ấy không đúng! Không phải phương pháp của tôi không đúng!”
Lý Cảnh Thiên lườm hắn ta một cái.
“Năng lực của mình không ổn, còn đổ tại bệnh của bệnh nhân quá nặng, anh thật đúng là học trò của Trương Nhân, thầy trò hai người đều là dạng vô liêm sỉ như nhau!”
Trong lòng Tả Hạo chùng xuống!
“Anh biết thầy của tôi?”
Lý Cảnh Thiên hừ lạnh, ý tứ sâu xa: “Ông ta suýt chút nữa thì điều trị chết Thượng Quan Nhược Hoa, anh thì suýt nữa điều trị chết Âu Dương Thiến. Hai thầy trò các người rốt cuộc có thù gì với năm gia tộc lớn vậy? Trước đó là nhà Thượng Quan, sau lại là nhà Âu Dương. Ba nhà tiếp theo kia, các người có phải cũng đã lên kế hoạch rồi không, khi nào thì khiến bọn họ đổ bệnh, lại im hơi lặng tiếng mà hại chết bọn họ?”
“Vị tiểu thư này, cô vẫn nên tự mình thận trọng đi! Đừng có tham gia vào chuyện nhà người khác nữa, nếu không thì người tiếp theo mất mạng chính là cô đấy!”
Sắc mặt Hoàng Phủ Tâm Nghiên vô cùng khó coi.
Không ngờ, cái người Tả Hạo mà cô ta tình cờ gặp này, lại cất giấu dã tâm hiểm ác đến vậy!
“Uổng cho tôi còn tưởng anh là nhân tài, còn muốn đề bạt anh, không ngờ anh lại là cái đồ xấu xa như vậy! Thật đúng là giống hệt thầy của anh!”
Dạy ra học trò nhân phẩm không đoan chính! Nghĩ thì thấy Trương Nhân này cũng chẳng ra làm sao!
“Tôi nhất định sẽ nói với cha tôi, cần thận điều tra hồ sơ học thuật của Trương Nhân. Nếu như có một chút vấn đề gì thì các người cứ đợi đấy! Nhất định tôi sẽ khiến các người không làm ăn gì được ở thành phố Bạch này nữa!”
Tả Hạo hoàn toàn hoảng hốt!
Hắn không ngờ rằng, bản thân chỉ là muốn bám vào cành cao, lại không nghĩ tới sẽ liên lụy tới thầy, ngay cả thành phố Bạch cũng không thể ở lại nữa.
“Không không không….các người hiểu nhầm rồi…thầy tôi không phải người như vậy, tôi cũng không phải….đây chỉ là trùng hợp thôi…đúng! Tất cả chỉ là tình cờ!”
Hắn căm tức nhìn về phía Lý Cảnh Thiên.
“Anh ta nói thì hay lắm, nhưng cũng đã trị được cho tiểu thư Âu Dương đâu. Đứng nói không thì ai chẳng nói được?”
Tả Hạo quyết liều một phen!
Dù gì thì hôm nay cũng chắc chắn là đắc tội nhà Âu Dương rồi, nếu đã như vậy, chi bằng kéo thêm một người chết chung!
Nếu như Lý Cảnh Thiên cũng không trị khỏi, thì chứng tỏ không ai có thể trị được, thực sự là do bệnh của Âu Dương Thiến quá nặng.
Người mà đích thân Âu Dương Hoằng Thái mời về cũng không trị được thì còn có thể trách hắn hay sao?
Hơn nữa, Âu Dương Thiến của bây giờ và trước đó không giống nhau, Trải qua một lần kích thích vừa rồi của hắn, bệnh tình sẽ chỉ càng thêm nghiêm trọng!
Cho dù ban nãy Lý Cảnh Thiên thật sự có cách trị khỏi thì bây giờ cũng khó rồi!
Lý Cảnh Thiên nhìn nụ cười gian trá của Tả Hạo liền biết hắn ta đang nghĩ gì.
Được lắm. Làm thiên y bao năm nay, đã lâu lắm rồi không có ai tới khiêu chiến với hắn.
Thế thì chơi với hắn một ván đi!
“Chi bằng chúng ta đánh cược, vừa khéo Trương Nhân cũng mới chọc giận tôi, nếu như tôi có thể trị khỏi cho Âu Dương Thiến, thì thầy trò hai người phải tự nguyện xóa tên mình khỏi danh dách của học viện, từ giờ trở đi, không bao giờ được hành y nữa, không bao giờ được trở về thành phố Bạch nữa!”
Cái gì?
Tả Hạo ngơ ra, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại.
Lý Cảnh Thiên chẳng qua chỉ đang làm quá lên để dọa hắn ta mà thôi, trận cá cược lớn như vậy, hắn dám chắc Tả Hạo không dám cược, như vậy thì hắn liền không cần ra tay nữa rồi.