Vài người trong khu vực thi đấu sững sờ ngay tại trận!
Đây không còn là cảnh giới mà nội lực bình thường có thể đạt tới được!
Một nam nhân trông có vẻ bình thường này, không ngờ lại đáng sợ tới vậy?!
Võ đài lúc này đã trở thành hiện trường chỉ có Lý Cảnh Thiên đơn phương chém giết. Một cánh tay của Tần Cảm đã bị Cách Không Trảm cắt đứt, chuyện này khiến anh ta cảm thấy vô cùng kích động!
Lý Cảnh Thiên giống như Diêm Vương đoạt mạng, vững vàng bước từng bước về phía anh ta. Trong ánh mắt của Tần Cảm tràn đầy nỗi sợ hãi…
“Đừng tới đây…đừng…ahhhh!”
Tiếng thét thê thảm xuyên qua đấu trường, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho thất kinh!
Cánh tay còn lại của Tần Cảm…bị Lý Cảnh Thiên dùng tay không chặt đứt!
Nếu như nói, vừa rồi Cách Không Trảm chỉ là chuyện ngoài ý muốn, vậy thì lần gãy tay này tuyệt đối là do cố ý!
Hơn nữa còn là…cắt bằng tay không!
Nghe qua rồi, nhưng chưa thấy bao giờ!
Chuyện này căn bản là không thể!
Ở một góc của khán phòng, Mã Tuấn Sinh bị dọa sợ đến mức sắc mặt tái mét, toàn thân run rẩy!
Đây chính là nam nhân mà hắn ta vừa coi thường…
Đây chính là nam nhân mà hắn ta vừa khoe khoang về Hải Khẩu, muốn cho anh biết tay đây sao….
Trong lòng hắn ta sợ hãi một hồi…
Lúc mới vào, hắn ta cùng Triệu Hữu Mai bị lạc đường, dọc đường đi có quá nhiều thứ đã hấp dẫn bọn họ, đợi tới khi họ tìm được tới võ đài, thì Tần Cảm và Âu Dương Thành đã bước vào đoạn hấp dẫn nhất của cuộc chiến.
Vốn dĩ chỉ muốn ở lại xem náo nhiệt, tiện thể xem thử có tin tức nào có thể mang đến cho Thượng Quan gia hay không. Nào ngờ xem tới cảnh Âu Dương Thành bị đánh văng khỏi võ đài và cả quá trình Lý Cảnh Thiên lên đài khiêu chiến.
“Tuấn…anh Tuấn…” Mắt của Triệu Hữu Mai dán chặt vào Lý Cảnh Thiên trên đài, lắp bắp tới nỗi không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Người trên võ đài….đó là…là Lý Cảnh Thiên sao? Chúng ta không nhận nhầm người đó chứ!”
Mã Tuấn Sinh tát mạnh vào Triệu Hữu Mai!
Người phụ nữ này, bản thân kích động, suýt chút nữa làm hại cả nhà họ Mã!
Mắt thấy Tần Cảm đã phế, cũng không thể tham gia vào trong trận đấu được, một cánh tay của Thượng Quan gia ở tỉnh Giang Nam đã mất, kế hoạch đặt chân lên tỉnh Giang Nam buộc phải gác lại…
Không được!
Hắn ta phải nhanh chóng báo tin này cho cha mình!
Khác với sự kinh sợ của mọi người, trên đài, Lý Cảnh Thiên lại đang mỉm cười rạng rỡ. Anh có vẻ vô cùng hài lòng với cánh tay bị gãy của Tần Cảm. “Thực sự xin lỗi, không cẩn thận đã dùng Cách Không Trảm cắt đứt mất một cánh tay của anh. Còn cánh tay thứ hai, hoàn toàn là do tôi cố ý đấy.”
Xì xào---
Mọi người đều xôn xao!
Lần đầu tiên thấy, việc chặt đứt cánh tay người khác lại là chuyện đương nhiên như vậy!
Lúc này Tần Cảm đã hoàn toàn không còn khí thế như vừa nãy nữa, nằm trên võ đài y như một con cá chết, không cam lòng trừng hai mắt, căm hận nhìn chằm chằm Lý Cảnh Thiên!
Lý Cảnh Thiên mỉm cười: “Có phải anh muốn hỏi tôi, tại sao lại chặt đứt cánh tay thứ hai của anh?” Anh chớp chớp mắt, ngây thơ vô tội cười.