Đến cả Quan Lỗi cũng không ngờ tới Lý Cảnh Thiên lại chặt đứt tay của người khác chỉ vì lý do quá đáng như vậy.
“Nghỉ ngơi được chưa vậy? Chúng ta tiếp tục nhé?”
Cuối cùng trong ánh mắt của Tần Cảm cũng đã thấy được sự hoảng sợ và tuyệt vọng!
Dựa theo quy tắc của cuộc thi, chỉ cần chưa bị đánh xuống khỏi võ đài thì trận đấu vẫn chưa kết thúc.
Mà anh ta chỉ là bị chặt đứt hai cánh tay, còn người lại vẫn còn trên võ đài.
Nhưng hiện giờ anh ta đã không còn bất kỳ năng lực tấn công nào nữa, điều đó có nghĩa là chỉ cần Lý Cảnh Thiên không dừng tay, thì anh ta sẽ tiếp tục bị đánh cho tới chết!
Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ trên võ đài -------
Tần Cảm kinh hãi tới mức bò về phía rìa võ đài, vì bị gãy mất hai cánh tay, nên chỉ có thể dùng cơ thể nỗ lực di chuyển y như giun đất.
Còn Lý Cảnh Thiên thì đứng ngay cạnh anh ta, nhìn anh ta đầy ẩn ý, khóe miệng còn nở một nụ cười thản nhiên.
Tất cả mọi người đều rùng mình sợ hãi.
Biểu cảm đó giống như một nam tử hán đang trêu chọc gái nhà lành vậy: “Em gái, em nên nghe lời ông lớn đi!”
Trong lúc mọi người đang chờ xem Lý Cảnh Thiên sẽ làm gì tiếp theo thì đột nhiên, một chùm tia sáng bạc vụt qua!
Vù-----
Một con dao găm đâm vào động mạch của Tần Cảm!
Tần Cảm…chết rồi!
Ánh mắt Lý Cảnh Thiên lạnh lùng, vội liếc nhìn nơi nào đó ngoài võ đài, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng đen vội vàng rời đi.
Chỉ nhìn một cái anh liền kết luận, người này cực kỳ nguy hiểm và biết Chân Khí.
Mọi người lần nữa thất kinh! Sao cũng không ngờ được, cuộc đấu ngoại bộ vậy mà còn có thể có người chết!
Vốn dĩ Tần Cảm được cho là người đầu tiên của cuộc đấu ngoại bộ lại bất ngờ chết trên võ đài!
Mặc dù sự việc rất kỳ quái nhưng không có ai truy cứu.
Tần Cảm đại diện cho Thượng Quan gia, dám công khai giết chết Tần Cảm, chứng tỏ rằng người đó không đối phó Thượng Quan gia, chỉ muốn cảnh cáo gia tộc họ.
Còn việc người đứng sau là ai thì không liên quan gì tới họ cả.
………..
Thượng Quan gia.
Trong thư phòng, Thượng Quan Nam đang bình tĩnh xử lý sự việc, Thượng Quan Nhược Minh ngồi bên dưới ông ta, chốc lát lại liếc nhìn thời gian.
“Trong lúc xử lý sự việc, nhất định phải tĩnh tâm, nếu không sẽ đưa ra quyết định sai lầm. Đạo lý này cha đã nói với con rất nhiều lần rồi, tại sao vẫn cứ hấp tấp như vậy?”
Thượng Quan Nhược Minh bị cha trách mắng liền cúi nhẹ đầu, nhưng vẫn không nhịn được gặng hỏi: “Cha, người không thấy lo lắng sao?”
Cuối cùng thì Thượng Quan Nam cũng ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện.
“Có gì phải lo lắng chứ? Bản lĩnh của Tần Cảm, người khác không biết, chẳng lẽ con còn không rõ sao?”
Thượng Quan Nhược Minh có chút do dự, dựa theo thực lực mà nói thì Tần Cảm là cao thủ hạng nhất nhì tỉnh Giang Nam, nếu không có sự giúp đỡ của người đó, chắc chắn Thượng Quan gia không mời nổi người có cấp bậc cỡ vậy. Vốn dĩ anh ta không cần phải lo lắng, chỉ có điều…nhưng gia tộc khác chưa chắc đã không có hành động gì.
Thượng Quan Nam tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ của anh ta, dửng dưng nói: “Trước cuộc thi đấu, ta đã nhờ người biết được bốn gia tộc còn lại mời ai, đồng thời để Tần Cảm phân tích sức chiến đấu của họ. Ngoại trừ Giả Lượng của Hạ Hầu gia ra, những người khác đều không đáng nhắc tới.
Nói xong, ông ta nhấc cổ tay lên nhìn sự kiện.
“Lúc này, chắc cũng có kết quả rồi.” Thượng Quan Nam mang theo tia nắng đứng dậy, xoay người nhìn xuống cảnh sắc khu vườn cạnh chiếc cửa sổ sát trần cực lớn.
“Hiện giờ bên ngoài mọi người chắc chắn đều đang bàn luận, Thượng Quan gia chúng ta, cuối cùng cũng đã giành được vị trí gia tộc đứng đầu.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Thượng Quan Nam reo lên, cùng lúc Thượng Quan Nhược Minh cũng nhận được tin nhắn.
Hai phút sau, sắc mặt của cả hai người đều có chút khó coi….
“Cha, Mã gia nói, ông ta sẽ không làm dự án kia nữa! Còn có Phùng gia nữa, mấy dự án đã bàn xong xuôi trước đó, cũng đều từ bỏ không làm nữa!”
Thượng Quan Nhược Minh nộ khí hừng hực!
“Sớm biết vậy đã không hợp tác với mấy nhà mới phất lên này! Chúng ta đưa bọn họ làm mấy dự án, vậy mà còn dám kén cá chọn canh, chê mấy dự án chúng ta đưa không đủ tốt, kiếm không được nhiều! Cũng không không thèm nghĩ xem, ngoại trừ Thượng Quan gia chúng ta, còn ai có thể đưa dự án cho họ làm?! Đúng là một đám vong ân bội nghĩa!