Mãnh Long Thiên Y

Chương 238: Hạ Hầu Thanh giận tím mặt!



Hạ Hầu Thanh sắc mặt thay đổi, nhưng trong lòng lại thấy có chút chột dạ. “Gô nói bậy gì vậy?”

Âu Dương Thiến khoanh tay, vẻ mặt biểu lộ ý tứ sâu xa, dường như nhìn thấu được chút tâm tư của cô ta vậy.

“Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang nghĩ gì. Tuy rằng tướng mạo Lý Cảnh Thiên xem như không tệ, cũng biết một chút y thuật. Nhưng nếu như Hạ Hầu gia các cô cho rằng, chỉ dựa vào mấy điều này mà cũng đủ để chiêu mộ đồ đệ của Lão Thiên Y tới Hạ Hầu gia các người, từ đó thay đổi sự suy tàn hiện tại của nhà cô, vậy thì sai lầm lớn rồi!”

“Anh ta! Lý Cảnh Thiên! Anh ta còn chưa có cái năng lực đói Hạ Hầu Thanh trợn mắt khinh thường! “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

Âu Dương Thiến nhún vai: “Bất kể cô có hiểu hay không, gia đình tiểu cô nương, nên đặt tâm tư vào đúng chỗ, đừng luôn nghĩ tới chuyện đi đường tắt!”

Hạ Hầu Thanh giận tím mặt!

“Âu Dương Thiến, có phải cô bị điên rồi không? Cô nghĩ mình là ai vậy? Cô dựa vào đâu mà giáo huấn tôi?!”

“Không để tôi tới đây, vậy cô tới đây làm gì? Sao nào? Hối hận vì lúc đầu từ hôn rồi à, tới tìm Lý Cảnh Thiên, cầu xin anh ta nối lại hôn ước? Sau đó Âu Dương gia các người có thể giành lại vận thế? Đừng nằm mơ nữa!”

“Có cha cô đó thì kiếp này Âu Dương gia nhà cô sẽ không thể khôi phục được!"

Hạ Hầu Thanh nói chuyện không chút kiêng nể.

Âu Dương Thiến bị xỉ vả thê thảm, trong lòng cô cũng biết rằng danh tiếng của Âu Dương Thành không lấy lại được.



Bây giờ tuy ông ấy có được một chút thu hút trong cuộc đấu ngoại bộ, nhưng chút thu hút đó sớm sẽ bị Tôn chủ mới nhậm chức Lý Cảnh Thiên này làm lu mờ mất, còn có ai sẽ chú ý tới ông ấy?

Nhưng mà, cho dù hoàn cảnh của Âu Dương gia có tệ đến mấy, cũng không thể lộ ra sơ hở trước mặt Hạ Hầu Thanh được.

Ánh mắt cô ta liếc nhìn Hạ Hầu Thanh đầy khinh thường.

“Tôi tới đây đường nhiên là để tìm thần y mặt quỷ, không liên quan gì đến Lý Cảnh Thiên gì đó hết. Tôi không giống như cô, một đại tiểu thư yểu điệu, chuyện gì cũng không biết, đến vận mệnh của bản thân cũng không thể nắm giữ, thật tội nghiệp.”

Nói xong, cô lại nhìn xa xa về phía biệt thự, đút hai tay vào túi tiêu sái rời đi.

Bị Âu Dương Thiến chỉ trích vô cớ, Hạ Hầu Thanh cảm thấy khó hiểu, không thể phát tiết được lửa giận trong lòng!

Tất cả đều tại Lý Cảnh Thiên! Ai bảo anh không đến tìm cô ta!

Nếu như anh tự tới nhà cô sớm một chút thì cô đâu đến mức phải chịu uất ức ở đây như thế này?!

Vốn dĩ cô ta chỉ định tới đây dạo một vòng, xem liệu có thể ngẫu nhiên gặp Lý Cảnh Thiên hay không.

Nhưng lại bị Âu Dương Thiến đả kích nên cô không thể không gặp anh. Hạ Hầu Thanh tức giận bấm chuông cửa.



Trong khu dân cư Hạch Tâm, Lý Cảnh Thiên vừa mới xuất quan. Anh trong lúc này, chân khí toàn thân vẫn chưa kịp hấp thu toàn bộ, bước ra khỏi phòng luyện công, cả người anh dường như tỏa ra một luồng ánh sáng nhè nhẹ.

Quả Nhi mở to mắt, tay chỉ vào anh như đang nhìn một tiên nhân!

“Sư huynh, anh anh anh....Anh tin vào ánh sáng không?”

??? Lý Cảnh Thiên sững người!

Té ra anh tu nhiều ngày như vậy lại luyện mình trở thành một Utraman?

“Sao đấy? Mới bế quan vài hôm, anh đã biến dị rồi hả?”

Lý Cảnh Thiên vừa nói vừa tạo hình dạng Utraman phát ra ánh sáng.

Lúc này, ánh sáng khắp cơ thể đã dần dần nhạt đi, hoàn toàn nội hóa thành chân khí trong cơ thể tự do lưu chuyển trong kinh mạch.

“Tiến triển lần này thế nào? Có phải cảnh giới lại đột phá rồi không?”

Khóe miệng Lý Cảnh Thiên hiện lên ý cười, cùng với cảnh giới không ngừng tăng lên thì tính cách của anh cũng thêm phần trầm ổn hơn trước.

“Lời đồn về chí bảo Tư Nam không giả, sau khi anh đặt la bàn kia và chiếc muỗng cạnh nhau, linh khí bên trong hộp gỗ thông càng mạnh hơn! Tốc độ tu luyện nhanh hơn trước mười lần! Hiện giờ anh mới bế quan được vài hôm mà lại đột phá được hai cấp độ nhỏ! Chỉ cần nỗ lực thêm, là sẽ có thể đột phá Trúc Cơ kỳ rồi!"