Bạch gia đặt bó hoa bách hợp trước mộ của một đứa bé. Bên cạnh hắn là người con gái có mái tóc hoe đỏ.
“Bạch gia, em thật sự vẫn giữ lời hứa, năm nào giỗ của Kỳ Anh dù bận đến mấy em cũng sắp xếp để về nhỉ?”
Bạch gia nhìn gương mặt của đứa bé được dán trên mộ. Hắn đưa bàn tay, đặt ngón tay mình lên tấm ảnh ấy. Ánh mắt hắn hơi cụp xuống, mang đến sự dịu dàng chưa từng thấy.
“Ừm, em không dám quên đâu. Kỳ Anh nhất định sẽ xuất hiện trong giấc mơ của em mà khóc lóc mất.”
Kỳ Hoa vén một bên tóc mai của mình lên, chị nhìn bóng lưng của Bạch gia, không hiểu vì sao đáy lòng lại gợn sóng lăn tăng.
Bất giác, chị nhớ về 10 năm trước. Lúc ấy, Bạch gia còn bé lắm. Cả Kỳ Anh nữa, em gái của chị nếu còn sống thì chắc bây giờ đã được học chung với Bạch gia rồi.
Chị nhìn lên bầu trời, nhớ lại một khoảng ký ức mơ hồ kia…
(…)
10 năm trước
Bé Bạch gia giận bố vì không chịu mua xe đồ chơi cho mình nên lén bỏ nhà đi. Bé đi mãi đi mãi, nhưng đường phố ở Bắc Kinh toàn là nhà cao cửa rộng, chỉ cần ngước mặt lên là thấy cả một rừng cao ốc.
Nhưng bé rất dũng cảm, nhất định bé không bao giờ quay về ngôi nhà kia đâu! Bố của bé đáng ghét lắm, bé thích chiếc xe đồ chơi đó bao nhiêu mà bố lại không thèm mua. Thế là, bé dỗi, bé tuyên bố:
“Con sẽ bỏ nhà ra đi.”
Lão Bạch nhàn nhã nhấp một ngụm trà, một tay cầm tờ báo lên, lạnh nhạt đáp:
Bạch gia bèn về phòng ôm một balo đồ chơi. Bé mở cửa rầm một cái, đóng cửa cũng rầm một cái. Kể cả bước chân đi cũng gây ra âm thanh không nhỏ.
Vậy mà, lão Bạch vẫn không thèm liếc nhìn.
Bạch gia 6 tuổi tủi thân, dứt khoát xoay lưng rời đi. Trước khi đi, còn lêu lêu người bố kia một cái rồi mới hài lòng.
Ban đầu dũng cảm là thế, nhưng khi một mình đối diện với biển người mênh mông. Bé Bạch đem dũng khí ban đầu xuống thành con số 0 tròn trĩnh như bài kiểm tra toán của bé.
Bé đi mãi, đi mãi. Cuối cùng, bé rất đói bụng.
Bé…muốn về nhà! Lúc này chắc chắn mẹ đã nấu sẵn món gà mà bé thích đây. Chúng ngon lắm, thơm lắm cơ ~
Bụng Bạch gia sôi lên ùng ục.
Bé nhìn thấy một cây xiên que kia, nuốt nước bọt một miếng. Sau đó, bèn mò vào túi của mình.
Không một xu dính túi ~~~
Nhưng bé đói quá, bé không biết làm gì hơn. Bé muốn về nhà, nhưng mặt mũi của bé sẽ để đâu cho hết đây? Lỡ tuyên bố hùng hồn thế, bây giờ về thì lão Bạch sẽ cười cho thối mặt mất.
Đói và mặt mũi, chọn cái nào đây?
Bé bèn đến xe xiên que đó, nói:
“Chú ơi, cho cháu một cây.”
“Được rồi, của cháu là 1 tệ.”
“Chú đến cục cảnh sát lấy tiền giúp cháu nhé! Cục trưởng Bạch – Bạch Thế Huân ạ, đó là bố của cháu, chú muốn bao nhiêu có bấy nhiêu ạ.”
Khóe môi chú bán xiên que khẽ giật giật.
“Cháu đừng đùa, trả tiền cho chú đi, một ngày chú bán không bao nhiêu đâu, cháu nói thế là chết chú rồi!”
Bạch gia mang gương mặt vô tội đáp:
“Cháu nói thật mà, bố cháu giàu lắm, nhưng lão ta hơi keo kiệt một chút. Nếu chú đòi không được bố cháu thì chú đi tìm mẹ cháu, mẹ cháu là công tố viên Lý Tố Tố ạ. Bố cháu nghe lời mẹ cháu lắm, chú cứ yên tâm ạ.”
“….”
Cả hai im lặng 3s, cuối cùng chú bán xiên que không chịu nổi, hơi cáu lên:
“Cháu mà không trả tiền thì chú ném cháu lên đồn cảnh sát nhé? Đây gọi là ăn quỵt, nhất định sẽ bị tống vào tù cho mà xem.”
Bạch gia đã ăn hết cây xiên que, bè ngơ ngác hỏi lại:
“Cháu đã ăn cái gì của chú ạ?”
“Xiên que! Trên tay cháu cầm là cái gì đấy?”
Bạch gia chớp chớp đôi mắt, ném cây xiên que xuống, trả lời:
“Không có, cháu đã cầm cái gì đâu ạ?”
“Này, cháu đừng có mà ngang ngược. Cháu là con cái nhà ai thế? Ăn xong không trả tiền?”
“Cháu nói với chú rồi mà. Bố cháu là cục trưởng cục cảnh sát Bạch Thế Huân, mẹ cháu là công tố viên Lý Tố Tố, chú không tin thì thôi.”
Trán của chú bán xiên que đen 3 vạch.
Có quỷ mới tin lời thằng nhóc này! Ăn quỵt còn lắm mồm!
“Có trả tiền hay không?”
“Tại sao cháu phải trả tiền?”
“Vì cháu ăn của chú.”
“Nhưng cháu không có tiền. Bố mẹ cháu mới có tiền ạ.”
Tức điên mất.
Cuối cùng, chú bước ra quầy xe, xách áo thằng nhóc kia lên, quát:
“Trả tiền hay không?”
Bạch gia bỗng khóc oa oa lên. Bé thút thít:
“Mọi người ơi bắt nạt trẻ con này, chú này nói muốn đấm vỡ mồm cháu ạ.”
Một nhóm người lớn tụ tập lại xung quanh, nhìn người đàn ông kia đang nắm cổ áo một đứa bé, mà nó lại đang khóc hu hu đến đáng thương. Họ đều mềm lòng, sau đó quay sang người đàn ông kia lớn tiếng:
“Anh quá đáng vừa thôi! Nó chỉ là trẻ con, anh lại bắt nạt nó như thế thì ra dáng đàn ông không?”
Chú bán xiên thịt từ ngơ ngác ngỡ ngàng đến bàng hoàng.