Lúc Bạch gia đang vùng vẫy muốn thoát khỏi tay ông chú kia, thì có một người phụ nữ từ trong đám đông bước ra. Người ấy mặc một chiếc váy dài qua gối, gương mặt toát lên nét hiền từ phúc hậu.
Người phụ nữ nhẹ nhàng hỏi:
“Có chuyện gì giữa cậu và thằng bé này thế?”
Chú hừ hừ trả lời:
“Nó ăn quỵt của tôi.”
“Bao nhiêu? Tôi trả cho anh?”
“1 tệ.”
Người phụ nữ thật sự lấy ra tờ 1 tệ đưa cho chú bán hàng. Thế là, chú bèn buông bé Bạch xuống, trước khi buông tha còn hầm hừ:
“Không có lần sau đâu nhóc.”
Đám đông cũng bắt đầu tản ra, trả lại sự yên bình vốn có.
Bạch gia được thả xuống đất bèn lêu lêu chú, sau đó bước đến bên người phụ nữ kia. Bé nắm lấy tay dì, nói:
“Cô ơi, cảm ơn cô ạ.”
Người kia cười cười, đưa cho Bạch gia một cây kẹo mút.
“Sau này cháu không nên làm thế nhé, cháu không sợ cảnh sát Bạch đến bắt cháu à?”
“Cháu không về nhà đi? Bây giờ đã đến giờ cơm trưa rồi đấy, chắc là mẹ cháu và bố cháu vẫn đang chờ.”
Bạch gia xoa cái bụng đói meo của mình. Đúng thật, bé đang rất đói, nhưng bé đã tuyên bố bỏ nhà ra đi, thì bé không thể phản bội ý chí của mình.
“Cháu không về đâu. Cháu đã tuyên bố sẽ không về, nhất định sẽ không.”
Dì Trần định nói gì đó thì ở phía sau dì có hai người bước đến. Một cô bé tầm tuổi Bạch gia và một người trông lớn hơn bé vài tuổi. Cả hai người đều có đôi mắt xám nhạt và mái tóc hoe hoe đỏ.
Cô bé nhỏ tuổi hơn lên tiếng:
“Dì Trần, đây là ai vậy?”
“Cậu bé dì mới quen.”
Cô bé kia nghiêng nghiêng đầu, sau đó nhoẻn miệng cười một cái. Nói:
“Mình là Kỳ Anh, mình 6 tuổi, còn kế bên là chị của mình – Kỳ Hoa, rất vui được làm quen với cậu.”
Bạch gia một lát sau mới phản hồi:
“Bạch Cẩn, 6 tuổi.”
Kỳ Hoa bỗng ồ lên một tiếng, đây không phải là Bạch gia – con trai của cục trưởng Bạch à? Nãy giờ Kỳ Hoa lướt Weibo thấy cảnh sát đang truy tìm một cậu bé mất tích, hình ảnh giống hệt như Kỳ Hoa nhìn thấy lúc nãy. Nghe nói, cục trưởng đang treo thưởng cho ai tìm được cậu bé với giá 2 nghìn NDT.
Kỳ Hoa nuốt ực một tiếng, cô bé bèn ghé tai nói nhỏ với dì Trần. Dì Trần nghe xong không bất ngờ gì cả, chỉ đáp:
“Là cậu bé bỏ nhà ra đi chứ không phải mất tích đâu.”
Kỳ Anh nghe dì Trần nói thế, cô bé chớp chớp đôi mắt màu xám tro nhìn bé Bạch, ngạc nhiên thấy rõ:
“Wao…cậu bỏ nhà ra đi à?”
Bạch gia gật đầu một cái, ra vẻ rất tự hào, dù cậu bé đang rất đói bụng ~
Kỳ Anh gật gù, khoanh tay lại:
“Đó là một hành động ngu ngốc.”
“…”
“Này, cậu không có quyền nói tôi ngu ngốc.”
“Ở Bắc Kinh dạo này nghe nói có bắt cóc trẻ em để làm bánh bao đấy.”
Kỳ Hoa lại bồi thêm:
“Họ rất thích những đứa bé trắng trẻo như Bạch gia nha.”
Bé Bạch nuốt nước miếng từng đợt. Không, bé không muốn đâu. Bé còn chưa chơi đủ, còn chưa ăn đủ, mẹ Bạch vẫn đang làm món gà chiên đợi bé về ăn. Huhu, không muốn đâu.
Sắc mặt Bạch gia tái đi trông thấy, có lẽ cậu bé đang phân vân ư?
Bắc Kinh đã bắt đầu lên đèn, những câu chuyện mẹ Bạch kể đêm khuya lại hiện lên trong đầu Bạch gia. Có bà Phù Thủy thích lừa trẻ em bằng bánh kẹo để làm công việc nhà, có bà mẹ kế độc ác lừa Bạch Tuyết cắn trái táo…
Về hay không về?
Về hay không về?
Về!!!
Ý chí bị đánh tan thành zero...
Dì Trần và hai chị em Kỳ Hoa đưa Bạch gia về, dĩ nhiên họ không nhận tiền. Mẹ Bạch ôm lấy con trai khóc thút thít, bên cạnh là bố Bạch đã bị ăn mắng té tát. Bố Bạch gãi đầu, lí nhí:
“Ai bảo em không quan tâm anh.”
“Anh dám nói nữa xem? Tối nay ra sofa ngủ.”
Dứt lời, bế bé Bạch lên:
“Cảm ơn mọi người đã đưa con trai tôi về nhà. Sau này cửa lớn họ Bạch luôn chào đón mọi người. Kỳ Anh, Kỳ Hoa, có thời gian thì đến chơi với Bạch Cẩn nhà cô nhé.”
“Vâng ạ.”
Mẹ Bạch định mời mọi người dùng cơm nhưng dì Trần từ chối, bởi đám trẻ ở trại mồ côi vẫn chưa ăn tối, nếu còn nán lại thì không hay cho lắm.
Bạch gia nằm trong lòng mẹ, vẫy tay:
“Nhớ đến đây chơi nhé.”
Kỳ Anh mỉm cười, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, ừ một tiếng.
Từ đó, Kỳ Anh và Bạch gia trở thành bạn thân.
Những ngày sau đó thật vui vẻ biết bao nhiêu. Hai đứa trẻ hẹn sẽ cùng nhau đến Nhật Bản để ngắm hoa đào. Bạch gia hứa rằng lớn lên sẽ lấy Kỳ Anh làm vợ. Và, hai đứa trẻ hồn nhiên bèn tìm người chụp ảnh để làm bằng chứng.
Tuy nhiên, sự vui vẻ không kéo dài được lâu.
Kỳ Anh và Kỳ Hoa được mẹ ruột nhận lại, từ đó họ rời Bắc Kinh. Tần suất gặp nhau thường xuyên của hai đứa bé dần ít đi. Mỗi tuần 1 lần, bố Bạch đưa Bạch gia đến thăm hai chị em.
Trên người Kỳ Anh ban đầu xuất hiện những vết thương rất nhỏ, về sau càng rõ ràng hơn.
Bạch gia và lão Bạch đã cố gắng gặng hỏi, kết quả không thu được gì. Họ nghi ngờ cô bé bị bố mẹ bạo hành, nên đã nói chuyện với hai người họ. Ai ngờ, lòng tốt này lại biến thành một con dao nhọn, trực tiếp chọc giận bố dượng của Kỳ Anh.
Có những thứ, chúng ta nghĩ đó là lòng tốt, nhưng lòng tốt này đôi lúc lại biến thành một thứ vô tình dẫn đến vết thương chí mạng của người khác. Hậu quả, người bố kia lỡ tay giết chết Kỳ Anh. Kỳ Hoa may mắn thoát được do cô bé vẫn học nội trú ở Bắc Kinh.
Lần cuối Bạch gia gặp lại Kỳ Anh, là khi cô bé đã nằm ở trên chiếc giường trắng.
Sau đó, cảnh sát điều tra ra được: Kỳ Anh không những bị bạo hành mà còn từng bị bố lạm dụng rất lâu, những vết thương trên người cô bé là do những lần phản kháng mà ra.
Còn phía người mẹ kia thì bà ta đón Kỳ Anh về do cô ta thích tiền của gã cầm thú đó, bà ta biết được gã này có bệnh ái nhi nên vội vàng đón con gái mình về để trao đổi tiền bạc với gã. Bà ta tách Kỳ Hoa ra khỏi Kỳ Anh để Kỳ Hoa không phát giác ra được chuyện mình đang làm, từ đó thành công bán con gái.
Đáng thương cho Kỳ Anh, đến tận lúc nhắm mắt vẫn cầu xin rằng:
“Bố…đừng làm hại mẹ con…”
“Con hứa…sẽ ngoan…”
Không hiểu sao ngày ấy lại là một ngày mưa. Phải chăng, ông trời đang khóc thay cho ai đó sao?
Nhưng, Bạch gia đâu cần ai khóc thay đâu? Nước mắt đã rơi rất nhiều, vậy vẫn chưa đủ sao?
Cô bé có mái tóc hoe hoe đỏ, với nụ cười làm người khác thấy bình yên. Hôm nay, cô ấy không còn nữa.
Mười năm, không ngắn cũng không dài. Đủ để chúng ta quên đi một người. Có người chọn cách xóa đi hình bóng người khác. Có người chọn cách khắc sâu hình bóng ấy vào tận sâu trong tim.