Mạo Phạm

Chương 23



Hai trăm ba mươi triệu.

Liên Vãn mí mắt rủ xuống, cũng không nói đồng ý hay không.

Thấy nàng không nói gì, giọng điệu của Vương Chí Cường có chút nóng nảy: "Tiểu Liên à, anh vẫn luôn tốt với em đúng không? Số tiền này đối với em không phải là số tiền lớn, thế này đi, em giúp anh, anh sẽ sửa sang ngôi nhà lại, chừa một phòng cho em, em chính là em gái ruột của anh."

Liên Vãn chống vào tay lái, mặt không biểu cảm: "Thế thì thật xấu hổ làm sao."

Vương Chí Cường tưởng lầm nàng đồng ý, thử nói: "Vậy thì..."

"Trong người tôi." Liên Vãn nói, sau đó dừng lại một chút, "Không có hai trăm ba mươi triệu."

Nụ cười của Vương Chí Cường sụp đổ: "Sao có thể? Em còn trẻ, tiêu tiền như thế nào cũng là ăn xài phung phí."

Liên Vãn trên cao nhìn xuống và gật đầu với anh ta: "Tôi gửi tiết kiệm có kỳ hạn hết rồi, không rút ra được."

"Con mẹ nó..."

Vương Chí Cường nhỏ giọng lẩm bẩm, tựa hồ thay đổi sắc mặt, thu hồi nụ cười, hạ tay xuống, oán giận nói: "Vậy thì thôi, chuyện này chúng ta sẽ bàn bạc lại sau, em mau đi đi, đừng để bên kia đợi lâu."

"Ừ." Liên Vân gật đầu. Sau một đêm thức trắng, khuôn mặt nàng vẫn còn đầy vẻ mệt mỏi, trông nàng lạnh lùng hơn bình thường rất nhiều.

Nàng đóng cửa sổ xe, lùi xe lại nhìn qua kính chiếu hậu thấy Vương Chí Cường vẫn đứng đó, hình như anh ta vừa đá cát trên đất vừa chửi rủa gì đó.

Liên Vãn phản ứng lại, và chậm rãi cong môi.



Hóa ra anh ta cũng nhìn mình như vậy. Nàng nghĩ

Người đàn ông mà nàng nghĩ là người tốt, là anh cả, hóa ra không khác gì tất cả những người khác đã cố gắng lợi dụng nàng.

Nhưng may mắn thay, điều hòa không khí trong xe dường như đã chạy chậm lại, làn gió mát lạnh xẹt qua da thịt khiến gáy nàng một trận tê dại, tâm trạng của Liên Vãn cũng bình tĩnh lại một cách kỳ lạ.

Có sao đâu? May mà nàng vẫn là một người chỉ có chính mình, nàng nghĩ.

Một mình rất tự do, nàng không cần lo lắng quá nhiều về hy vọng và sinh hoạt, nàng chỉ cần thỏa mãn bản thân mình.

Chiếc xe bên cạnh bấm còi inh ỏi. Liên Vãn lấy lại tinh thần, tập trung chú ý vào con đường, tầm nhìn từ kính chắn gió rất tuyệt vời và nàng thích góc độ này.

Chính thức lên đường, điều kiện đường xá không tệ, nhưng trong xe hình như có chút yên tĩnh lạ thường, nàng vốn không có thói quen nghe nhạc, lúc này lại mở radio trên xe.

Bỏ qua một số kênh luôn quảng cáo, còn lại toàn là đài tài chính và âm nhạc, ngoại trừ nội dung thì nghe có vẻ không khác mấy so với quảng cáo mua sắm trên đài.

Liên Vãn để nó vang lên suốt quãng đường và lái xe thẳng đến nhà máy nơi Cố Yến được đưa đến lần trước.

Bởi vì nhiệm vụ khác nhau, lần này nàng đi vào khu nhà xưởng bằng cửa hông, bảo vệ ở cửa là một gương mặt xa lạ, trước cửa có vạch đỏ, nàng chút lơ đễnh không chú ý, đầu xe làm lệch dây.

Người gác cửa mới là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta không mắng nàng, anh ta chỉ vẫy tay bảo nàng dừng lại.

"Xin lỗi."

Ai ngờ hạ cửa sổ xe xuống, phía sau lại xuất hiện một nữ tài xế tóc dài, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi, gật đầu với hắn.

Thanh niên sửng sốt, vội vàng xua tay: "Không sao, không sao."

Ngay sau đó, nàng cầm đồ ăn vặt và nước xuống rồi gửi chúng đến phòng bảo vệ.

"Không có việc gì." Bảo vệ thấy nàng như vậy trịnh trọng, khá là vui vẻ, lúc nàng thu dọn đồ đạc xong đi ra sau, bọn họ đã khá quen thuộc vẫy tay với nàng: "Đi đường cẩn thận nha!"

Liên Vãn lái xe đi một đoạn, mới nhẹ giọng đáp: "Ừm."

/

Lộ trình dài, đến trưa hàng hóa còn chưa dỡ xuống, tự nhiên không thể về kịp ăn cơm. Liên Vãn ở ngã tư quốc lộ, tùy tiện tìm được một quán ăn nhỏ chuyên phục vụ tài xế. Mua bốn cái bánh kếp và một hộp canh chua cay.

Không có chỗ ngồi trong cửa hàng, nên nàng cầm đồ ăn lên xe.



Ăn được nửa bữa, súp đặc lại, khi mở hộp ra thì tay Liên Vãn nhớp nháp, khăn giấy trong xe cũng vừa dùng hết nên Liên Vãn không cử động được ngón tay, thế là nàng cắn bánh kếp và do dự một lúc, nàng quyết định quay lại cửa hàng để mượn một ít.

Ai ngờ còn chưa đi được hai bước chân. Chiếc điện thoại trong túi quần rung lên.

Không tiện cầm điện thoại, Liên Vãn rửa tay ở vòi nước bên tường trước, đợi cho đến khi lau khô tay rồi thì điện thoại đã cúp. Vừa đi trở về, nàng vừa lấy điện thoại di động ra xem, tên người gọi là "Chị".

—— Đây là buổi chiều bọn họ cùng nhau ngủ trưa, Chu Yên Thiển lấy di động của nàng đổi tên.

Cùng lúc đó, tên WeChat cũng bị thay đổi, có lẽ là bởi vì Liên Vãn lúc đó vẻ mặt mê mang quá rõ ràng, Chu Yên Thiển nằm ở trên giường, cô nhìn chằm chằm nàng: "Em làm vẻ mặt gì đấy? Em không thích à?"

Vừa nói, cô vừa đá nhẹ vào Liên Vãn, rồi quay lưng lại không nhìn nàng. Giữa eo và hông của người phụ nữ có một đường cong quyến rũ, cơ thể rõ ràng của cô đặt trước mặt Liên Vãn, nhưng giọng điệu của cô rất nhẹ: "Nếu em không thích thì thôi."

"Không." Liên Vãn ôm lấy cô từ phía sau, lúc ấy tay nàng đặt vào đường cong đó, tham lam vùi mặt vào, lo lắng nếu nói tiếp sẽ bại lộ lòng muông dạ thú của mình, "Em nguyện ý."

Chiều hôm đó, nàng gọi chị ơi rất nhiều lần, như thể đang nũng nịu, người phụ nữ cưng chiều ôm lấy cổ nàng, bất kể nàng nói gì đều dịu dàng đáp lại, cuối cùng vỗ đầu nàng một cái, nói: "Ngủ đi."

Ngủ đi.

Liên Vãn nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy buồn ngủ, quay lại xe bấm điện thoại gọi lại.

Ai ngờ, tiếng nhạc vang lên hết lần này đến lần khác, khi Liên Vãn mất kiên nhẫn và định tự động cúp máy, thì điện thoại đã vang lên tiếng bíp được kết nối.

Như lấy thêm can đảm, cũng như không đợi được nữa, Liên Vãn mở miệng trước: "Alo?"

Đầu bên kia, giọng nữ nhẹ nhàng trong trẻo: "Alo? Em sao vậy?"

"Điện thoại ở chế độ im lặng," Nàng nói, "Em mới nhìn thấy."

Liên Vãn có chút ngượng nghịu, thấp giọng hỏi: "... Làm sao vậy?"

"Ồ." Cô cười nhẹ như nhớ ra điều gì, "Không có gì, chị chỉ muốn hỏi xem em ăn cơm chưa."

Có âm thanh của máy hút khói vang lên trong điện thoại, như thể đang nấu ăn trong bếp.

"...Em vẫn đang ở bên ngoài." Liên Vãn nói.

Mặt trời chói chang, trên đường thỉnh thoảng có những chiếc xe chở đất ầm ầm chạy qua, bức tranh toàn cảnh hỗn loạn như hai thế giới với đầu dây bên kia. Sau khi dồn nén sự thất vọng và phức tạp cả buổi sáng, dường như vào lúc này, Liên Vãn tìm được một lối thoát: "Chị ăn cơm chưa?"



"Sắp rồi." Đầu bên kia nói, giọng điệu giống như là bạn thân, mà không phải sự ái muội giữa hai cô gái, "Nghe giọng em có vẻ mệt mỏi, em bận lắm hả?"

"Không mệt..." Liên Vãn mắc kẹt một chút, đưa chiếc bánh kếp đến bên miệng rồi đặt trở về.

"Ừm?"

"Nếu như..." Ánh mặt trời trước kính chắn gió chiếu vào không chút cản trở, làm cho đầu óc Liên Vãn choáng váng, từ trong cơ thể đột nhiên sinh ra mệt mỏi, khiến cho giọng của Liên Vãn càng ngày càng nhẹ, giống như là một cơn gió không có nơi cố định.

"Giá như..." Nàng nói, "Giá như chị thực sự là chị gái của em thì tốt rồi."

Đang nói, nàng nghe thấy đầu dây bên kia nở một nụ cười trong veo, giọng nói của người phụ nữ khẽ khàng hạ xuống: "Làm sao vậy... Sao lại tủi hờn thế này, chị ôm em một cái được không?"

Liên Vãn cúi mặt, im lặng nhìn vào vết khắc trên bảng điều khiển.

Chu Yên Thiển thở dài: "Lại không nói. Khi nào thì em mới sửa được cái thói xấu này của em đây?"

Liên Vãn trả lời rất nhỏ: "Em xin lỗi."

"Ừ." Chu Yên Thiển khẽ hừ một tiếng. Lạch cạch một tiếng, dường như cô đang tắt bếp, âm thanh của chiếc máy hút khói cũng nhỏ dần và cuối cùng biến mất, bên tai Liên Vãn chỉ còn lại giọng nói rõ ràng của cô: "Vậy tối nay em có muốn qua ăn cơm không?"

Những đám mây chuyển trên bầu trời và mặt trời ở ghế lái mờ đi.

Đôi mắt của Liên Vãn đóng băng trong giây lát.

Lông mi của nàng hơi run lên: "Được."