Cuối cùng Liên Vãn cũng kết thúc một ngày và lái xe trở lại sân. Khi xuống xe, tay nắm cửa đã bị nắng nóng thiêu đốt, nàng dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào đó rồi bước ra ngoài, cảm giác mồ hôi sau lưng rõ ràng đang chảy dọc sống lưng.
Rẽ ra khỏi bãi đậu xe, một bóng cây xanh rậm rạp, có hai ba người đi trên đường, trẻ em la hét chơi đùa bên đường, người lớn đi làm về với đồ ăn trên tay đang vội vã về nhà.
Theo bước chân của họ, sự gấp gáp ẩn giấu trong lòng Liên Vãn đột nhiên nổi lên.
Nàng giống như một con diều lơ lửng trên bầu trời, đầu kia của sợi dây được giữ chặt trong tay của Chu Yên Thiển, lực hấp dẫn giống như bóng với hình, Liên Vãn biết rằng nàng đã bị tóm chặt. Nàng không nhịn được nghĩ về cô cả buổi chiều, suy nghĩ của nàng bùng phát và chạy xa một cách liều lĩnh.
Hình bóng của Chu Yên Thiển trong nhà bếp rất đẹp, lần trước nàng đã nhớ nó.
Tòa nhà dân cư đang đến gần, giữa các tầng nhà thoang thoảng mùi thức ăn, tiếng cái sạn tiếp xúc với nồi rõ ràng vang dội, ba bước của Liên Vãn thành hai bước, lao vào hành lang tối như mực.
Tiếng bước chân sải bước của nàng vang vọng trong cầu thang.
Ngoài dự kiến của Liên Vãn, chuông cửa hôm nay vang lên rất lâu mới được mở ra từ bên trong.
Khi Chu Yên Thiển mở cửa, cô vẫn đang mặc một chiếc váy ngủ, trái ngược với Liên Vãn đầy bụi bặm, cô vẫn còn ngái ngủ, nhưng giữa hai chân mày lại tỉnh táo đến không ngờ, mái tóc đen rối bù, trông cô giống như một vầng trăng vừa mới vớt ra khỏi nước, ẩm ướt và lười biếng.
Người phụ nữ dựa vào khung cửa, ngước mắt lên đầy ấm áp, không hiểu sao hôm nay cô có vẻ dịu dàng và đa tình lạ thường, không có vẻ phóng khoáng thường ngày khiến Liên Vãn cảm thấy bối rối.
Dựa vào khung cửa, cô vươn tay về phía Liên Vãn, chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Hôm nay em đến sớm thế."
Liên Vãn chính xác nắm lấy bàn tay cô vươn tới, và nàng có thể cảm nhận được hơi ấm của bàn tay mình trên vô lăng khi phơi dưới ánh mặt trời cả ngày. Bàn tay của người phụ nữ trong lòng bàn tay nàng vừa mềm vừa lạnh, nàng nắm thật lâu không buông, ma xui quỷ khiến, nàng tiến lại gần cô, cúi đầu hôn lên đôi môi đang mím chặt của Chu Yên Thiển.
Chu Yên Thiển hầu như không có bất kỳ phản kháng nào, bị nàng kéo vào lòng.
Hai người vừa hôn vừa lùi lại, Liên Vãn thuận lợi bước vào nhà cô, cửa đóng lại sau lưng nàng, cơ thể trong lòng nàng ấm áp, giống như dây leo mọc ra từ trên giường, ôm chặt lấy Liên Vãn. Liên Vãn vòng tay qua eo cô, chiều cao của huyền quan vừa phải, nàng cúi đầu, đoạt lấy những nhớ nhung của nàng suốt dọc đường đi.
Sau gáy của nàng lại được xoa nhẹ, người phụ nữ vòng tay qua cổ nàng, lồng ngực khẽ phập phồng, cô áp mặt vào nàng, trấn an hôn lên khóe môi Liên Vãn, như thể cô bất lực trước Liên Vãn, rồi lại như đang nuông chiều nàng làm càn: "Được rồi... Chị vừa mới ngủ dậy... Em đi rửa tay trước rồi ăn cơm."
Liên Vãn nghe thấy, nhưng không rời đi. Nàng lưu luyến dụi mũi vào gò má cô, động tác uyển chuyển mà không cần ai dạy, Chu Yên Thiển mỉm cười nhìn nàng, trong mắt cô, Liên Vãn nhìn thấy nàng là người duy nhất. Lúc này, dường như tất cả những uất ức trong lòng nàng dọc theo đường đi đều hiện lên, nàng vùi đầu vào xương quai xanh ấm áp của cô, nhỏ giọng thì thào: "Ôm thêm một chút."
"Ừm... Em sắp đè chết chị rồi..." Giọng điệu Chu Yên Thiển tràn đầy oán trách, cô vòng tay qua đầu Liên Vãn, khó chịu di chuyển cổ, "Bẩn quá, lát nữa nhớ thay quần áo.."
Cơ thể của người phụ nữ rõ ràng lọt vào giữa hai cánh tay, là một điều có thật, Liên Vãn ôm cô, xác nhận sự tồn tại của cái ôm này. Mái tóc của Chu Yên Thiển tỏa ra một mùi thơm quen thuộc, đó là làn sương thơm ngào ngạt mà Liên Vãn ngày đêm thương nhớ, như cảm nhận được tiếng gọi nào đó, Liên Vãn đặt chóp mũi lên xương quai xanh của cô, nàng ngập ngừng khẽ cắn một cái, ranh nanh cọ xát làm cả người Chu Yên Thiển run lên: "Em làm gì..."
Chỉ cần mút nhẹ, làn da trắng nõn sẽ xuất hiện vết đỏ và tụ máu.
Liên Vãn càng tìm càng sâu, cả cơ thể gần như chui vào cổ áo cô.
Chu Yên Thiển cảm thấy đau, khẽ hừ một tiếng rồi nhẹ nhàng dùng tay đẩy nàng.
Cảm nhận được ý định của cô, Liên Vãn nắm lấy tay cô, ấn nó về phía sau, vội vàng thở dốc.
Nàng ôm cô, nhưng giọng nói của nàng lại không kiên quyết như động tác của nàng. Nàng ngập ngừng lẩm bẩm: "Em nhớ chị lắm..."
Nàng không dám ngước lên, nhưng nàng biết cô luôn nhìn nàng.
"Chu Yên Thiển —" cuối cùng nàng cũng nói ra, không còn gửi gắm vào chị gái hay những thứ khác, mà công khai gọi tên cô, trong lòng có một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ.
Liên Vãn nói: "Chị rất nhớ chị."
Chu Yên Thiển phát ra một tiếng hừm nhỏ từ khoang mũi, và dường như cô đang mỉm cười khi nghe những lời của Liên Vãn. Liên Vãn tìm thấy nụ cười từ môi cô, nàng nuốt nụ cười này vào, nhưng lại tỏ ra yếu thế và nhường mọi quyền chủ động cho cô.
Nàng không muốn miệt mài theo đuổi những thứ khác của cô, những ý nghĩa khác trong lời nói của cô, tất cả niềm vui, dục vọng, tình cảm chân thật hay giả dối, nếu có thể, đều giao cho cô quyết định.
Liên Vãn lặng lẽ buông tay ra, xoa xoa vết đỏ trên cổ tay Chu Yên Thiển do nàng đã siết chặt.
Đôi môi của Chu Yên Thiển sưng đỏ, cô ngước mắt lên và liếc nhẹ Liên Vãn.
Liên Vãn im lặng nhìn cô chằm chằm.
Như là không chịu nổi, người phụ nữ bất giác nhìn đi chỗ khác, trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng nói: "Em đừng như vậy, chị có chút khó chịu."
Liên Vãn sửng sốt.
Thấy vẻ mặt Liên Vãn có gì đó không ổn, cô vội vàng nắm lấy tay Liên Vãn đặt lên bụng dưới, nũng nịu dựa vào người nàng, ngẩng đầu nhỏ giọng giải thích: "Chị đau bụng."
Trong giọng nói vẫn có chút tủi thân: "Buổi chiều vẫn còn ổn."
Lòng bàn tay áp vào bụng nhỏ ấm áp của Chu Yên Thiển, Liên Vãn có chút luống cuống buông cô ra, ý thức được cô nói cái gì, lại vội vàng ôm chặt lấy cô: "Vậy, vậy em, em ôm chị lên giường nghỉ ngơi."
Chu Yên Thiển ừm một tiếng. Cô dường như không còn cố chống đỡ nữa, mặt mày lập tức trở nên tái nhợt.
Bản thân Liên Vãn chưa từng gặp phải vấn đề này, nàng tìm kiếm các giải pháp tương ứng trong kinh nghiệm sống cằn cỗi của mình, vụng về bế cô vào phòng: "Chị uống trà gừng đường đỏ chưa? Có đói không? Chị nằm xuống trước, em đi nấu cháo cho chị, sau đó lấy khăn nóng lau tay chân cho chị..."
Chu Yên Thiển vòng tay ôm cổ nàng, được nàng ôm về giường, cô yếu ớt nhưng rất vui vẻ trả lời: "Chị không có bị sốt."
Liên Vãn lúng túng: "À."
Bất kể là khi nào, Chu Yên Thiển luôn vui vẻ khi nhìn thấy bé cún con chịu thua nằm trên vai cô, không khỏi cười thầm một tiếng, bởi vì cô không còn sức lực, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Sao em lại ngốc như vậy."
Cô chỉ huy Liên Vãn mở cửa phòng, bọc cô vào một đống chăn trên giường: "Ừm, được rồi, chị nghỉ ngơi một lát là được, em ăn cơm trước đi, cơm trong nồi, canh cũng giữ nhiệt bên trong."
Người phụ nữ chìm trong chiếc giường ấm, nhô ra khuôn mặt tái nhợt vì khó chịu, hoàn toàn không còn phong tình phóng khoáng của thường ngày. Liên Vãn thậm chí còn cảm động hơn, Chu Yên Thiển đã khó chịu vậy rồi mà còn tất bật như vậy, dường như chỉ một chút thôi cũng có thể khiến trái tim nàng đau nhói.
Nàng không biết phải làm gì để đáp lại tấm lòng chân thành này. Liên Vãn trầm mặc hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Chị không khỏe thì đừng nấu cơm."
"Ngán rồi phải không?" Chu Yên Thiển cảm nhận được sự hoảng loạn cùng trầm mặc của nàng, không khỏi muốn cười một tiếng, có vẻ như bụng cũng không còn khó chịu lắm, nhưng vẫn là yếu ớt trừng nàng, hung dữ giống như hổ giấy: "Bây giờ chị không thể nổi giận, cơm trong nồi, đi ăn ngay, ăn xong đem bát đĩa bỏ vào máy rửa chén."
Liên Vãn đứng yên tại chỗ, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng giúp cô kéo chăn, ủ rũ đáp: "Dạ."
Chu Yên Thiển nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay nàng: "Ăn xong rồi đi tắm, quần áo ở trong tủ, em tự lấy đi."
Liên Vãn di chuyển đầu ngón tay, như thể nàng muốn chạm vào mặt cô.
"Dạ."
"Ngoan..."
Chu Yên Thiển hài lòng rút tay về, chui vào trong chăn, lúc này toàn thân đau nhức tựa hồ dâng lên, mi mắt không tự chủ được càng ngày càng nặng, "Chị ở đây chờ em..."
Giọng cô dần nhỏ lại.
Liên Vãn đứng thẳng dậy, cẩn thận kiểm tra lại nhiệt độ của chăn và điều hòa, sau đó tắt đèn rồi đóng cửa lại.
/
Ngoài cửa, phòng khách yên tĩnh đến lạ thường.
Đèn chùm pha lê trên trần nhà trông cũ kỹ, nhưng chùm sáng vẫn sáng ngờ, Liên Vãn đứng đó một lúc lâu. Ánh mắt nàng rơi xuống chiếc bàn trà cạnh ghế sofa, nơi có một hộp thuốc giảm đau đã được mở ra.
Bên cạnh rải rác những miếng dán giảm đau.
Liên Vãn không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này. Trái tim luôn lạnh lùng của nàng dường như trở nên rất mềm rất mềm, giống như lần đầu tiên nàng ôm Chu Yên Thiển vào lòng.
Nàng đi tới, ngồi xổm xuống, cẩn thận giơ tay chạm vào chiếc cốc đã uống dở bên cạnh.
Thành cốc vẫn còn hơi ấm, còn đọng lại một ít hơi nước trên đó.
Hơi nước, cơm nóng và canh thịt lặng lẽ lan tỏa trong không khí đêm hè.