Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 762: Đâu suất bát quái tiên (1) 



“À, vậy ngươi là sư huynh Diệp Thiếu Dương!”

Thiếu niên lúc này mới nói đúng, nhiệt tình bắt chuyện, Diệp Thiếu Dương biết được hắn tên là Tô Khâm Chương, là đệ tử ngoại môn, mới nhập môn không lâu, bởi vì tay chân cần mẫn nên được chọn đến nội môn làm người tạp vụ.

Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, bảo sao trong phòng lại sạch sẽ như vậy, làm mình còn tưởng lão nhân kia đổi tính, thì ra là kiếm được tạp vụ mới.

Nếu đã là tạp vụ của sư phụ, Diệp Thiếu Dương cũng không cần khách khí, bảo hắn pha một ấm trà lại đây, sau đó bảo hắn đi chỗ khác, lấy ra hai cái đệm hương bồ, đưa cho Nhuế Lãnh Ngọc một cái, Qua Qua là quỷ, không sợ bị dơ, trực tiếp ngồi trên mặt đất.

Thấy Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ, thảnh tha thảnh thơi uống trà, Qua Qua buồn bực nói: “Lão đại, sư phụ bảo ngươi phải diện bích sao?”

“Diện bích cái đầu quỷ ấy!”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc nó một cái, “Đó là sư phụ cố ý nói cho Bạch Vô Thường nghe, hơn nữa bản thiên sư trước nay chưa từng diện bích bao giờ!”

“Ha ha, lão đại uy vũ.”

Qua Qua muốn vuốt cái mông ngựa một chút, bị Diệp Thiếu Dương nhìn thấu.

“Đừng ở đó mà vuốt mông ngựa, ngươi hãy mau kể lại một lần mọi chuyện xảy ra xem nào, vì sao ngươi lại bị quỷ tốt của Thái Âm Sơn theo dõi?”

Dưa Dưa khoát tay nói: “Còn không phải là đám gia hỏa đó, quả thật là giống như thuốc cao da chó, luôn phái người đến bắt ta, lần này tới quá nhiều, ta đánh không lại, đành phải chạy dọc theo Ấm Thuỷ Hà, một hơi đến tận cầu Nại Hà, ta nghĩ bên cầu có đầu trâu mặt ngựa canh gác, chúng nó sẽ không dám tới, ta sẽ được an toàn.

Đúng là bọn nó không có dám tiến đến, nhưng cố tình làm cho cái tên Tử Thần mặt trắng kia theo dõi, sau đó thế nào ngươi cũng đã biết……”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày suy nghĩ một hồi, hỏi: “Mới đầu hắn có biết ngươi có quan hệ với ta không?”

“Cái này…… à, hắn có hỏi ta, có phải là Quỷ Phó của ngươi hay không, ta nói là đúng, hắn liền nói ta ỷ vào chủ tử là Thiên sư, coi thường Địa Phủ giới luật gì đó, đòi bắt ta.”

Diệp Thiếu Dương hơi mỉm cười, quả nhiên là như vậy.

“Lão đại, vừa rồi ngươi cùng Bạch Vô Thường đấu pháp, hình như không dùng thực lực chân chính của mình hả?”

“Đâu chỉ không dùng thực lực, căn bản không phải là đánh thật.”

Nhuế Lãnh Ngọc nối tiếp câu chuyện, còn muốn nói gì đó, Diệp Thiếu Dương nhìn nàng làm dấu tay im lặng.

“Quỷ thần có tai đó, không được nói bậy.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Không nên uổng phí nỗi khổ tâm của hắn.”

Nghĩ lại sự việc mới trải qua, Diệp Thiếu Dương chỉ có thể nói, Bạch Vô Thường diễn giống y như thật, ngay từ đầu không chỉ có sắc mặt ngạo khí bức người, cho dù là trong lúc chiến đấu, hắn cũng biểu hiện tràn ngập đắc ý, vẻ mặt khinh thường, người không biết nếu nhìn qua, thực giống như Bạch Vô Thường cố ý làm nhục hắn, mới không dùng ra toàn lực.

Thậm chí trong lúc làm phép, đến chú ngữ cùng tâm pháp cũng nói ra sạch bách: Dù sao ngươi cũng không trốn thoát tay khỏi lòng bàn tay ta, thì dù có nói cho ngươi cách tránh né thì thế sao, cho ngươi mệt đến chết đi! Cuối cùng, Thanh Vân Tử đi ra hoà giải, gặp dữ hóa lành, đem phong ba mà bình ổn lại…… Diệp Thiếu Dương hiểu thấu chuyện đang xảy ra, nhưng có một vấn đề mấu chốt không thể giải thích được: Bạch Vô Thường, vì sao lại dạy cho mình bí pháp sử dụng Câu Hồn tác? Mình căn bản không quen biết hắn, một người là Thiên sư nhân gian, một người là Âm Ty chính thần, chưa từng giao tiếp qua, hắn như thế nào lại đột nhiên muốn truyền thụ cho mình “Đâu Suất Bát Quái Tiên”

, loại này cần phối hợp với Âm Chú để thi triển pháp thuật? Chẳng lẽ chỉ vì mình có Câu Hồn tác trong tay, nhưng không phát huy ra uy lực lớn nhất của nó, khiến hắn nhìn không vừa mắt? Diệp Thiếu Dương không cho rằng Bạch Vô Thường là một người thích lo chuyện bao đồng như vậy.

Nghĩ đến Thanh Vân Tử cuối cùng cũng đi lên trên sân khấu, diễn nốt cái màn kịch này, Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, hay là, hết thảy chuyện này đều do sư phụ an bài? Dưới chân núi, Thanh Vân Tử nhận lấy Câu Hồn tác của Diệp Thiếu Dương từ trong tay của Bạch Vô Thường, trên mặt vẫn giữ tươi cười lấy lòng: “Lão Thất, việc này cứ như vậy, ta trở về sẽ đốt cho ngươi năm mươi cây hương nến tốt nhất, năm mươi bó tiền giấy……”

“Gì?”

Bạch Vô Thường cả giận nói, “Năm mươi sao mà đủ, ít nhất cũng một trăm!”

“Được rồi, được rồi, thì cứ vậy đi, ngươi xuống đó cũng không nên nói bậy đó.”

Bạch Vô Thường hừ một tiếng.

Thanh Vân Tử đột nhiên ngừng cười, thấp giọng hỏi: “Dưới đó thật sự muốn khai chiến à?”

“Ngắn nhất ba tháng, dài nhất một năm, chắc chắn sẽ khai chiến.”

Bạch Vô Thường cũng thay đổi sắc mặt, nói.

Thanh Vân Tử chậm rãi gật đầu, nói: “Thái bình ngàn năm, giết chóc lại khởi, chỉ là không biết kiếp nạn lần này sẽ ứng trên người nào đây.”

Bạch Vô Thường trầm mặc không nói gì, đứng dậy đi đến bên cạnh hồ nước, quay đầu nhìn Thanh Vân Tử một cái, ý vị thâm trường nói: “Ngươi có thể về hưu rồi.”

Thanh Vân Tử cười ha ha, “Ta đã sớm về hưu rồi.”

“Lão đại, sư phụ ngươi cùng với ngươi, rốt cuộc ai lợi hại hơn?”

Qua Qua nhớ tới màn đấu pháp ngắn ngủi giữa hai thầy trò bọn họ vừa trải qua, tò mò hỏi.

“Nói nhảm, ông ấy là sư phụ ta, ngươi nói hai ta ai lợi hơn?”

“Cũng không nhất định à, trường hợp trò giỏi hơn thầy cũng có rất nhiều.”

Qua Qua nói, “Hơn nữa ngươi có được Độn Giáp Thiên Thư, Tiên Thiên Bát Quái....

toàn là thứ tốt, sư phụ ngươi hẳn là không biết mấy thứ này?”

“Thiên Thư cùng Tiên Thiên Bát Quái, bao gồm cả Lạc Thư, ta đều chưa học hết, sư phụ ta đúng là chỉ biết pháp thuật nội môn Mao Sơn, nhưng đã tu luyện đến đăng phong tạo cực rồi, bài vị cũng cao, Trương Vô Kỵ có Cửu Dương Thần Công, Càn Khôn Đại Na Di gì đó, có đánh thắng được Trương Tam Phong chỉ biết Thái Cực Quyền sao?”

Qua Qua gãi đầu, nói thầm: “Cái này thì sao mà so”

Diệp Thiếu Dương giải thích nói, “Kỳ thật sư phụ ta lúc trẻ tư chất bình thường, nhưng nghe nói, có một ngày ông ấy đã đến bên bờ hồ mà chúng ta vừa tới lúc nãy, xem rùa cá tranh ăn, đột nhiên ngộ ra Thái Cực đại đạo, sau đó pháp lực mới tiến bộ vượt bậc, lại khổ tu mấy chục năm, là cao thủ phù ấn thuật, trong toàn bộ Đạo môn, cũng gần như là tồn tại vô địch, sợ là chỉ có mấy lão đạo sĩ ở Huyền Không Quan kia mới có thể so sánh một chút.”

Đang lúc nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã biết đó chính là Thanh Vân Tử, vội vàng bảo hai người đứng lên, quả nhiên không quá một lát, cửa phòng bị người đẩy ra.

Thanh Vân Tử một mình đi tới, vừa vào đến cửa liền ném Câu Hồn tác vào lòng ngực Diệp Thiếu Dương, không nói một lời.

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Con đang lo không lấy lại được Câu Hồn tác đây, vẫn là sư phụ để ý tới.”

“Ngươi thật khó lường đó.”

Thanh Vân Tử trừng mắt nhìn hắn, dường như muốn phát tác.

Diệp Thiếu Dương vội đi lên, thân mật ôm lấy vai Thanh Vân Tử, nói: “Sư phụ, con rất nhớ người nha, còn tưởng đời này sẽ không thấy được người nữa.”

“Phi phi, ta còn chưa có chết!”

Thanh Vân Tử trợn trắng mắt, nhìn khuôn mặt cười nịnh của hắn, âm thầm thở dài, gặp phải loại vô lại này, thật đúng là muốn giận cũng không giận nổi.

Thanh Vân Tử đưa mắt qua nhìn Nhuế Lãnh Ngọc với Qua Qua, dừng lại trên mặt hai người một lát, ánh mắt rất phức tạp.

Nhuế Lãnh Ngọc là tán tu, không thể hành lễ của tông môn, liền đứng dậy nhìn Thanh Vân Tử gật đầu một cái, nói: “Thanh Vân đạo trưởng.”

Qua Qua không biết nên gọi Thanh Vân Tử là gì, vì bản thân là quỷ, nhìn thấy Đạo môn tông sư như Thanh Vân Tử, có chút sợ hãi, gãi gãi tai, ngượng ngùng cười,: “Gia gia……”