Thanh Vân Tử khóe miệng run run, “Ngươi tuổi còn lớn hơi cả ta, ta nên gọi ngươi gia gia mới đúng.”
Qua Qua hoảng sợ xua xua hai tay, “Ta là quỷ mà, tâm tính bất biến, vẫn là một đứa trẻ nhỏ, người là sư phụ của lão đại, tính ra thì lớn hơn ta hai bậc, tự nhiên là gia gia của ta.”
Thanh Vân Tử muốn nói gì đó, định mở miệng ra lại ngậm lại, ý bảo mọi người ngồi xuống, tự mình kéo một cái đệm hương bồ lại đây, ngồi đối diện ba người, ánh mắt nhìn tới Diệp Thiếu Dương, nói: “Từ ngày ngươi đi xuống núi, bản lĩnh không biết thế nào, nhưng mà gan cũng to lên nhiều đó, dám động thủ với Bạch Vô Thường, nếu cứ để ngươi tiếp tục hỗn như vậy, chỉ sợ Địa Phủ cũng dám xông vào.”
Qua Qua vừa nghe, trong lòng đắc ý, cười khẩy nói: “Gia gia còn không biết đó, lão đại ta đã đi qua Địa Phủ, còn đánh một trận với Tam Pháp Vương của Luân Hồi Ty……”
“Ngươi câm miệng!”
Diệp Thiếu Dương giơ chân đá nó một cái, Qua Qua cuống quít né tránh.
Diệp Thiếu Dương tiến đến bên người Thanh Vân Tử, đỡ vai ông, thấp giọng nói: “Lão gia tử, người nói thật đi, chuyện lúc nãy có phải là do người an bài hay không, này này, không phải lừa ta, người nói thật đi.”
Thanh Vân Tử muốn nói lại thôi, đứng dậy đóng cửa lại, từ tay áo lấy ra bút chu sa, vẽ nhanh vài nét bút lên trên cánh cửa, lúc này mới yên tâm quay lại đệm hương bồ ngồi xuống, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu ngươi đã nhìn ra, ta cứ việc nói thẳng ra, chuyện này cũng không phải do ta chủ trương, là hắn tới tìm ta trước……”
Diệp Thiếu Dương khiếp sợ, vốn tưởng sư phụ chủ động mua chuộc Bạch Vô Thường, tới dạy mình tiên pháp của Câu Hồn tác, việc này còn có thể lý giải, nhưng nếu do Bạch Vô Thường tự mình tìm tới, thì vấn đề này còn có thâm ý sâu hơn.
Thanh Vân Tử lắc đầu, “Chuyện này, ta cũng không biết tỉ mỉ chi tiết.
Pháp sư chúng ta vốn chỉ lo chuyện trên nhân gian, Âm Thần quản Âm Phủ, Bạch Vô Thường chạy tới nhân gian tìm người truyền thụ Âm Chú, theo ta biết thì đây là lần đầu tiên, có thể hắn muốn bồi dưỡng ngươi.”
“Bồi dưỡng con?”
Diệp Thiếu Dương toàn thân toát mồ hôi lạnh, “Chẳng lẽ muốn con đi làm Âm Thần? Con còn chưa muốn chết đâu sư phụ, con còn chưa cưới lão bà đó, người còn chưa được bế đồ tôn, người nhẫn tâm vậy sao!”
Thanh Vân Tử trợn to mắt, “Vậy ngươi hãy mau chóng kết hôn đi, sinh ra mấy đứa đồ tôn cho ta chăm sóc, còn ngươi sống chết ta mặc kệ.”
“Cái gì, người còn là sư phụ ta không đó!”
Diệp Thiếu Dương lớn tiếng mắng, “Bằng không người đi xuống đó làm Âm Thần, người còn lợi hại hơn nhiều mà.”
Thầy trò hai người đấu khẩu một hồi.
Nhuế Lãnh Ngọc với Qua Qua ngồi một bên nghe được không biết nói sao, hai thầy trò nhà này cũng thật kỳ lạ, xúi nhau đi tìm cái chết.
Thanh Vân Tử lúc này mới nhớ ra ở đây còn có người ngoài, không muốn tổn hại hình tượng tông sư của mình, liền tát vào ót của Diệp Thiếu Dương một cái, ho khan hai tiếng, nói: “Nói chính sự với ngươi đây, hiện tại Thái Âm Sơn có động tĩnh rất lớn, xem chừng muốn khai chiến với Âm Ty, Bạch Lão Thất dạy ngươi Âm Chú, hẳn là muốn mượn sức ngươi, đến lúc đó trợ giúp nghênh địch……”
“Như vậy……”
Diệp Thiếu Dương có chút giật mình, “Vì sao lại tìm con, con chẳng phải nhân vật gì lợi hại, hơn nữa căn bản con không nghĩ sẽ tham gia vào tranh đấu ở Quỷ Vực.”
Đối với việc Thái Âm Sơn đang rục rịch, lúc trước hắn cũng biết qua một chút, cho nên khi nghe được cũng không có thấy giật mình.
Thanh Vân Tử nói: “Chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm, ta cũng đã thăm dò qua Bạch Lão Thất, việc này rốt cuộc là ý cá nhân hắn, hay là ở trên có người sai hắn làm vậy, nhưng hắn nhất định không nói, cái này cũng không thể trách hắn, truyền thụ Âm Chú cho pháp sư nhân gian, chính là đại phạm giới luật, cho nên hắn mới hao tâm huyết để nghĩ ra biện pháp này, cho dù có người biết được, thì hắn cũng có thể chối sạch sẽ quan hệ.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, “Con cũng nghĩ vậy, nếu hắn thật sự muốn đối phó con, một khi hắn sử dụng chiêu hồn phiên kia, con sợ là không có khiêng được.”
Qua Qua xoa ngực, vẻ mặt đau khổ nói: “Đáng thương cho ta, bị hắn đánh một chưởng, có diễn trò cũng phải nhẹ tay một chút chứ.”
Thanh Vân Tử nói: “Ngươi cũng không cần nghĩ quá nhiều, nếu ngươi có Câu Hồn tác trong tay, hắn cũng dạy ngươi cách sử dụng Âm Chú, không thích thì không học, bộ Đâu Suất Bát Quái Tiên, thủ quyết cùng chiêu thức ngươi đã nhớ chưa?”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Chỉ cần sau này luyện tập nhiều một chút, là có thể nắm vững, cái này uy lực quả thật rất lớn, thích hợp quần công.”
Long Tuyền Kiếm chủ công, Thái Ất Phất Trần chủ thủ cùng phụ trợ, Đinh Diệt Linh cận thân, nếu mình luyện thêm được Đâu Suất Bát Quái Tiên này, thì coi như pháp thuật quần chiến cũng nắm trong tay…… Diệp Thiếu Dương càng nghĩ trong lòng càng vui mừng.
Thanh Vân Tử nhìn Diệp Thiếu Dương, vuốt cái cằm chỉ còn có vài cọng thưa thớt, nói: “Mới rồi khi ngươi còn chưa biết rõ chân tướng, cái loại biểu hiện này…… Ta hỏi ngươi, ngươi lúc đó có nghĩ tới chuyện, sau khi đánh xong thì sẽ sử thế nào?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Không nghĩ tới, chỉ nghĩ đánh trước rồi tính sau, dù sao con cũng không thể để hắn mang Qua Qua đi.”
Qua Qua ánh mắt đầy nước, cúi đầu xuống..
Thanh Vân Tử lại nhìn thoáng qua Nhuế Lãnh Ngọc, “Cô nương này pháp lực cũng không thấp, hẳn là hiểu được quy tắc của giới pháp thuật, lúc ấy cô có gan giúp thằng nhóc chết tiệt này, không nghĩ tới hậu quả sao?”
Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Ta làm việc không nghĩ hậu quả, đáng giá là được.”
Hai chữ “Đáng giá”
, khiến trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, rất là ấm lòng.
Thanh Vân Tử lắc đầu cười khổ, “Các ngươi muốn giúp thằng nhóc này…… Lá gan thật không nhỏ.”
Qua Qua cười hắc hắc, “Gia gia đừng nói vậy, không chỉ riêng mình ta, lão đại còn có mấy Yêu phó Quỷ phó nữa, bất luận xảy ra chuyện gì, những người còn lại đều sẽ toàn lực trợ giúp, mọi người náo nhiệt một hồi, đâu có quan tâm hậu quả thế nào, hồn phi phách tán thì thế nào.”
Diệp Thiếu Dương cũng cười nói: “Sư phụ người cũng đừng trách con, nếu con bị người khác khi dễ, người còn có thể ngồi yên mặc kệ sao?”
“Ta đương nhiên mặc kệ ngươi rồi”
Thanh Vân Tử hừ một tiếng, “Ta trốn còn không kịp nữa đây.
Được rồi, giờ đã khuya, ngày mai nói tiếp, ta đi ngủ.”
Thanh Vân Tử đứng dậy, gọi Tô Khâm Chương từ bên ngoài vào, bảo hắn giúp Diệp Thiếu Dương dọn dẹp phòng một chút, phân phó xong, liền rời đi.
Diệp Thiếu Dương vội vàng ngăn ông ấy lại, nói: “Người là chủ nơi này, tốt xấu gì cũng sắp xếp cho bằng hữu của con gian phòng chứ.”
Thanh Vân Tử sửng sốt, quay đầu nhìn nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, “Làm sao, hai người các ngươi không ở chung à?”
“Con thực cũng muốn như vậy, phi phi…...”
Diệp Thiếu Dương dùng sức vả miệng, không cẩn thận đã nói hết lời trong lòng ra ngoài, đỏ mặt nói, “Sư phụ nói cái gì đó, đây là bằng hữu của con, không phải……”
Thanh Vân Tử lập tức mắng: “Thằng nhóc chết tiệt nhà ngươi, lúc xuống núi đã nói thế nào, tìm được người đẹp sẽ dẫn lên núi, vất vả lắm mới đưa một người về đây, hoá ra lại không phải?”
Diệp Thiếu Dương quẫn bách không thôi, đành phải chống chế vài câu, rồi bảo Tô Khâm Chương giúp Nhuế Lãnh Ngọc sắp xếp một căn phòng, còn mình đích thân đem chăn đệm đưa qua cho nàng.
Trong phòng có nhà vệ sinh riêng, hoàn cảnh cũng không tồi, Nhuế Lãnh Ngọc không có gì phải than phiền.
Diệp Thiếu Dương thu xếp ổn thoả cho nàng xong, lúc này mới quay lại phòng của mình.
Đã rất lâu không trở về, căn phòng vẫn như cũ, tuy có cũ nhưng thân thuộc, Diệp Thiếu Dương bảo Tô Khâm Chương ra ngoài, tự mình dọn dẹp vệ sinh, dùng nước ấm đun bằng năng lượng mặt trời tắm rửa một lát, thoải mái nằm trên giường, Qua Qua bị thương, vào phòng là chui vào trong chăn nghỉ ngơi.