Alvin cũng không để Harry có quá nhiều thời gian đi tiếp thu sự thật này, anh đã nói trước rồi, một khi cậu đã lựa chọn phải biết những chuyện liên quan đến kiếp trước, thì cậu sẽ không còn quyền nói lời cự tuyệt nữa.
"Thần cách của Andrea có rất nhiều ảnh hưởng đối với cậu, đồng thời cũng cho cậu thấy một phần ký ức thuộc về em ấy, mà bản thân cậu cũng đoán được, ngoài năm người chúng tôi, còn có Vân Miểu ra đời sau đó, nhưng cô ấy có sức mạnh không giống chúng tôi, cô ấy cai quản chuyện sống chết."
"Lúc mới bắt đầu, tôi cho rằng trên thế giới này chỉ có sáu vị Thần là chúng tôi, cộng hai người mà đến nay tôi vẫn không biết phải phân vào loại nào, cũng chẳng biết từ đâu nhô ra là Merlin và Vua Arthur. Nhưng vào một ngày ở hơn một ngàn năm trước, tôi mới phát hiện ra mình đã vô cùng sai lầm."
Vào khoảng khắc này, trong giọng nói của Alvin xuất hiện một tia rung động không nổi bật, như đang nhận một nỗi đau khổ không nguôi.
"Trong chúng tôi, có một vị Thần thứ bảy, gã tự xưng là Harmoris, vẫn lấy hình dạng một linh hồn sống nhờ...trong cơ thể của Carl."
....
Thật lâu trước đây, Alvin đã từng thảo luận với Dark rằng, làm sao thế giới này chỉ có một mặt là ánh sáng được cơ chứ. Thần lực của mấy người bọn họ đều đại diện cho tự nhiên, mà thuộc tính của Carl từ đầu đến đuôi đều là "Ánh Sáng", ngay cả trên người Merlin cùng Vua Arthur đều không có lấy một chút khí tức hắc ám nào.
"Chuyện này rất không phù hợp với quy luật cân bằng, một thế giới không có khả năng có lực lượng ánh sáng quá mạnh, trong khi chẳng có một chút hắc ám nào," Alvin cau mày, cảm thấy rất khó hiểu, "Mà trong chúng ta lại không có lấy một vị Thần cai quản bóng tối, thật quá kỳ quái."
Dark cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, nhưng lại không tìm ra được một câu giải thích cho phù hợp.
"Có thể là do vị Thần kia còn chưa kịp sinh ra chăng." Cô nói đùa.
Phảng phất như vì chứng minh lời Dark nói, tiếp sau đó, Vân Miểu ra đời, cũng trở thành vị Thần duy nhất nắm giữ lực lượng hắc ám ở trong bọn họ.
Dark rất đắc ý với điều này, cô nhướn mày nhìn Alvin, vẻ mặt kiêu ngạo. Ý nói là, nhìn đi, cô nói quá chuẩn mà.
Alvin chỉ cười cười, nhưng trong lòng vẫn có nỗi lo âm thầm. Sức mạnh của Vân Miểu rất phức tạp, bởi vì chết chóc cũng không chỉ có hắc ám, mặc dù cô có sức mạnh mang thuộc tính "Bóng Tối", nhưng nó hoàn toàn bị đặt dưới những thuộc tính khác, cơ bản mà nói, sức mạnh của cô càng gần với sức mạnh tự nhiên của bọn họ hơn.
Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, dù sao sự ra đời của Vân Miểu đã mang ý nghĩa rằng sẽ không còn vị Thần mới nào nữa, bởi vì sau khi Vân Miểu ra đời, cái cây tạo ra sinh mạng của bọn họ đã biến thành màu xám đậm không còn sức sống, tượng trưng cho kỷ nguyên về sự ra đời của các vị Thần đã được kết thúc.
Alvin từng lo lắng rằng tính cách của Vân Miểu có thể bị ảnh hưởng bởi nguyên tố hắc ám trong người cô mà sẽ biến thành âm u quỷ quyệt, nhưng sự thật đã chứng minh anh cả nghĩ quá rồi. Vân Miểu vừa mới sinh ra như một đứa bé vô tri, thích kề cận với vị Thần nắm giữ năng lực ánh sáng thuần túy nhất, Carl.
Mà chính bản thân Carl cũng có tính tình trẻ con, anh vô cùng cưng chiều Vân Miểu ngay từ khi cô còn mang hình hài của một đứa bé, muốn sao thì có sao, muốn trăng thì có trăng, mỗi ngày đều chơi đùa với cô trong thần điện, toàn bộ thần điện đều vang ầm tiếng cười của hai người bọn họ, khiến Dark tức giận đến mức nhảy vào đánh cho Carl một trận, sau đó xoay người đổi thành vẻ mặt ôn hòa mang theo Tiểu Vân còn ngơ ngác đi uống trà chiều.
Cho đến tận ngày hôm nay, khi Alvin nhớ lại đoạn thời gian đó, anh vẫn cảm thấy ấm áp như trước. Tuy nhiên, chính bởi vì phần ấm áp này, mà chuyện xảy ra sau đó mới cực kỳ đáng ghét.
....
Suy đoán ban đầu liên quan tới ánh sáng cùng bóng tối của Alvin là đúng. Nhưng anh căn bản không hề nghĩ tới, cái vị Thần cai quản bóng tối kia đã sớm ra đời, nhưng dùng cách không để người khác chú ý ẩn núp trong bọn họ.
Vị Thần cai quản bóng tối kia tự xưng là Harmoris, cùng Carl mang thuộc tính ánh sáng, là một đôi song sinh.
Kỳ thực gã đã sớm thức tỉnh, nhưng bởi vì lúc mới sinh ra còn quá nhỏ yếu, cho nên chỉ trầm mặc ẩn giấu trong cơ thể của Carl, chưa từng lên tiếng, cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, ngay cả bản thân Carl cũng không hề biết người anh em đang tồn tại này của anh.
Nhưng gã lại thông qua mắt của Carl mà thấy được rất nhiều thứ, thông qua lỗ tai của Carl mà nghe được rất nhiều chuyện. Khi hiểu biết của gã với cái thế giới này càng ngày càng nhiều, thì gã cũng trở nên càng ngày càng mạnh, vì thế, có một ngày, gã cuối cùng cũng không thể chờ được nữa bắt đầu lộ ra nanh vuốt của mình.
Linh hồn của Carl bị gã trấn áp mạnh mẽ, gã đoạt được quyền khống chế của cái thân thể này, cùng lúc đó, ra tay với Vân Miểu ở ngay bên cạnh.
Lúc đó, Vân Miểu mới vừa tới vị thành niên, lại luôn được người khác che chở, cho nên bản chất vẫn là một đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu. Vì thế, ngay cả bản năng né tránh căn bản, cô cũng không có, cứ lăng lăng đứng ở chỗ kia, không thể tin nổi nhìn Carl thay đổi trong nháy mắt, sau đó, cả người cô xuất hiện những vết thương xé rách ghê rợn.
Nếu không phải Dark đến đúng lúc, có thể Vân Miểu đã trở thành vị Thần ngã xuống sớm nhất trong số bọn họ.
Dark cứu Vân Miểu, nhưng lại ngăn không được Harmoris chạy trốn, sau đó, người phụ trách đuổi bắt Harmoris là anh và Andrea, ngoài ra còn có Merlin cùng Vua Arthur.
Tuy Harmoris rất mạnh, nhưng dù sao gã vẫn là linh hồn bị giam giữ nhiều năm như vậy, làm sao có thể trở thành đối thủ với mấy người bọn họ được.
Bọn họ liên thủ trấn áp Harmoris, ký kết phong ấn linh hồn gã. Đồng thời cùng thống nhất che đậy tất cả các ký ức liên quan cho Carl, như Andrea đã làm với Harry vậy.
Vấn đề duy nhất chỉ còn mỗi Vân Miểu. Bọn họ cũng không thể giả bộ không có chuyện gì như đối với Carl được, vì thế, bọn họ quyết định nói tất cả cho cô biết.
Mà sau lần đó, tư tưởng của Vân Miểu đã trưởng thành như Dark, vẻ mặt bình tĩnh, đóng kịch kín kẽ không một lỗ hổng khi Carl nghe nói cô bị thương, chạy vù vù tới oán trách. Giống như chuyện lúc trước chưa từng phát sinh, anh vẫn là người anh mà cô thích nhất, giống như vết thương ghê rợn trên người cô chẳng qua là do sơ sẩy bị thương mà thôi.
Cứ như vậy, chuyện này đều bị tất cả mọi người che giấu đi, Carl cái gì cũng không biết, Vân Miểu vẫn như cũ, chơi đùa với anh mỗi ngày, phảng phất như mọi chuyện lại trở về như lúc trước.
"Có thể bởi vì quá hy vọng rằng thật sự chưa có chuyện gì xảy ra, sau khi chúng tôi phong ấn Harmoris xong liền coi như không có chuyện gì, nhưng bóng tối có thể chống lại được ánh sáng, gã làm sao có thể gầy yếu như vậy cơ chứ."
Harry thấy Alvin nhắm mắt lại, đôi lông mi dày đặc chặn hết cảm xúc anh phát ra ngoài, nhưng không khí hạ xuống quanh người anh thì không thể lừa được người.
Harry không hỏi Alvin vì sao lại nói mấy cái chuyện thần linh nhìn qua chẳng có nửa đồng quan hệ gì với cậu này, cậu chỉ im lặng lắng nghe, trong lòng rõ ràng cũng đang đau đến nhỏ máu vì tin tức của Andrea, nhưng trên mặt vẫn không hề có chút cảm xúc gì.
Cậu còn nhớ khi nãy Alvin có nói, sau khi cho cậu một nửa thần cách, Andrea cũng đã mất đi nửa phần còn lại.
Vậy một nửa thần cách kia đã đi tới nơi nào rồi?
Liên tưởng đến câu chuyện của Alvin, hình như một đáp án đã hiện lên vô cùng sống động.
"Hầu như ngay lúc cậu đánh bại Voldemort, phong ấn của chúng tôi đối với Harmoris cũng hoàn toàn mất đi hiệu lực. Kỳ thực lúc trước gã đã có thể dần dần thức tỉnh, tình cờ cũng có thể nắm quyền khống chế cơ thể trong tay, sở dĩ lúc sau, Voldemort có thể trở nên mạnh như vậy là do có sự giúp đỡ của gã ở sau lưng. Nhưng Carl không hề biết chút gì về việc này, chúng tôi còn chưa kịp nói cho cậu ấy biết thì, Harmoris đã xóa mất trí nhớ của cậu ta."
"Với cục diện mà cậu đã thấy, người phát hiện ra phong ấn xảy ra vấn đề đầu tiên chính là Andrea. So với trước đây, Harmoris đã càng thêm mạnh, cô cũng không có cách nào phong ấn linh hồn của gã vào sâu trong cơ thể được nữa, chỉ có thể hy sinh một nửa thần cách, đồng thời phong ấn gã cùng với Carl. Mà chính bản thân cô...."
Chuyện sau đó cũng không cần nhiều lời nữa, bởi vì cả hai đều đã biết rõ.
"Như vậy, anh muốn sức mạnh của tôi đến giúp đỡ anh, là vì phong ấn lại mất hiệu lực rồi sao?" Harry thấp giọng hỏi.
"Không sai, thực ra, ngày hôm sau, sau cái ngày Andrea phong ấn bọn họ, cơ thể của Carl đã biến mất không thấy tăm hơi, có lẽ thừa dịp chúng tôi mất tập trung vì đau buồn chuyện của Andrea, cho nên gã đã được một bề tôi trung thành nào đó trộm mang đi. Trong sơn động đặt cơ thể của Carl, tất cả đều là máu, phỏng chừng bọn chúng cũng đã phải trả một cái giá rất đắt."
Bình trà nhài trên bàn đã hoàn toàn mất đi nhiệt độ, con mắt Alvin từ phía trên xẹt qua, đặt trên mặt Harry.
"Tôi không thể nói cho cậu biết rốt cuộc vì sao cậu lại chết, mục đích phong ấn ký ức của Andrea là cái gì. Kỳ thực, tôi cũng không biết rõ chuyện này, tôi cũng không phải là cậu, làm sao có khả năng rõ ràng với trí nhớ của cậu được."
"Nhưng tôi hy vọng cậu có thể hợp tác với chúng tôi. Đồng thời, cậu cũng không có quyền từ chối. Cậu đang nắm giữ một nửa thần cách của Andrea, Harmoris làm sao có thể bỏ qua cậu được."
"Kể cả quỷ nhỏ nhà Malfoy kia, rất xin lỗi, cậu ta cũng không có cách nào tránh được chuyện này. Cậu ấy là hậu duệ của Huu, cũng chẳng biết tại sao, nhiều vị tổ tiên của cậu ta chưa từng có dấu hiệu thức tỉnh huyết mạch, vậy mà nó lại rơi xuống trên người cậu ta. Nói cách khác, cậu ta cũng sắp giống cậu, trở thành Á Thần...trong tương lai không xa, sau khi cậu ta hoàn toàn thức tỉnh."
Cả người Harry hoàn toàn cứng ngắc.
Draco, hậu duệ của Huu, Á Thần?
"Harmoris sẽ không bỏ qua cho hai người, gã cần sức mạnh. Mà so với tôi cùng Vân Miểu, cậu với Draco còn chưa đủ mạnh, ai dễ ra tay hơn, vừa nhìn cũng biết," Alvin đẩy trái cây màu lam nhạt bị Harry đặt trên bàn lúc trước về phía cậu, "Tôi đã nói rồi, cái này có thể giúp cậu thức tỉnh sớm hơn, sau khi thức tỉnh, cậu sẽ nhớ lại tất cả, cũng sẽ thực sự trở thành Á Thần. Có nhận hay không, quyền quyết định ở cậu."
Nói như thể cậu còn có lựa chọn thứ hai vậy, trong đáy mắt Harry xẹt qua tia trào phúng, cầm quả cây này vào trong lòng bàn tay, "Có thể hỏi một vấn đề cuối, được không?"
Alvin gật đầu.
"Nếu chuyện tôi thức tỉnh có quan hệ với thần cách của Andrea, vậy chuyện về huyết thống Raito yêu là sao?"
"Tôi nghĩ cậu hẳn đã đoán được, với tính cách của Andrea, em ấy hận không thể lấy những gì tốt nhất cho cậu," Alvin cười khổ, lắc đầu một cái, mang theo ý thở dài, "Từ rất lâu, em ấy đã đặt thánh vật của bộ tộc Raito yêu đã bị tuyệt chủng vào trong cơ thể của cậu, vì để cho cậu có thêm một phần an toàn."
"Em ấy là người hy vọng cậu có thể bình an vượt qua một đời nhất so với bất kỳ một ai."