Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 75



"Những gì tôi biết căn bản đều đã nói cho cậu hết rồi, cho dù cậu không hài lòng, tôi cũng không có cách nào trả lời nhiều hơn được," Alvin làm một thế tạm biệt với cậu, "Vì lẽ đó, chúc ngủ ngon."

Harry cũng không có bất kỳ ý kéo dài, thẳng thắn dứt khoát đứng dậy, mang theo quả cây kia đi tới cửa, trước khi chia tay, còn không quên vứt cho Alvin một quả bom, "Trên người tôi có một mảnh linh hồn của Voldemort, vì thế, tôi có thể nhìn thấy đầu óc gã. Thông qua con mắt của gã, tôi phát hiện được một chuyện tuyệt đối không hề tốt với chúng ta."

"Harmoris, là cái tên này đi, đã tìm được ít nhất một cái Trường Sinh Linh Giá của Voldemort, đồng thời cũng đã thành công ký kết khế ước linh hồn. Tôi nghĩ anh đã hiểu điều này có ý gì rồi."

Harry nói xong liền ra khỏi cửa, lúc rời đi còn bắt gặp giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của cậu, nhưng cả hai đều không có lấy một chút kinh sợ nào.

Cả về công hay về tư mà nói, hai người cũng không có giao tình gì, ngay cả mới quen cũng không được tính, vì thế, Harry chỉ theo lễ phép nói một tiếng "Chào buổi tối", giọng rất nhẹ, như cánh bướm xẹt qua trong bóng đêm, thoáng cái đã không thấy tăm hơi.

Cậu không quay đầu lại, vì thế mới không biết Vân Miểu nhìn chăm chú vào bóng lưng rời đi của cậu rất lâu, mãi đến tận khi cậu biến mất hoàn toàn, cô mới chuyển tầm mắt về phía một vị Thần khác ở đây.

"Cậu ấy cùng lắm chỉ là một đứa bé," Vân Miểu nói, "Andrea cho dù mất cả mạng cũng muốn bảo vệ cậu ấy, nhưng chúng ta lại kéo cậu ta vào trong nguy hiểm."

Quả thực quá châm chọc mà.

"Đó là điều tất nhiên, trên thế gian này căn bản vốn không có may mắn, nếu hiện tại cậu ta không đứng ra đối mặt với Harmoris, thì cuối cùng chỉ có một con đường chết mà thôi. Tôi nghĩ cô hẳn đã rõ ràng." Alvin không hề bị lay động.

Vân Miểu cực kỳ châm chọc khẽ cười một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa. Đương nhiên cô biết Alvin nói đúng, nhưng trong lòng vẫn cố trốn tránh như thể đang hy vọng sẽ có một cách khác, để Harry cùng đứa nhỏ nhà Malfoy kia không cần phải tham gia vào chuyện này, giống như cô cùng Andrea đã chờ mong, hai người đó chỉ cần là một cặp bình thường, tuy có thể rất mạnh, nhưng không cần phải gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy.

....

Khi Harry trở lại phòng ngủ, Draco còn đang say giấc nồng.

Bình tĩnh mà xem xét, tuy tướng ngủ của Draco không được đàng hoàng nhưng tuyệt đối không quá kém, trước khi ra ngoài, Harry rõ ràng nhớ tới Draco là bé ngoan đang ngủ đúng chỗ của hắn, nhưng khi trở về, cậu lại phát hiện hắn đã dời đến chỗ của cậu, một cánh tay dài như theo thói quen, bày ra một cái ôm.... Cho dù kỳ thực trên giường căn bản không có người nào khác.

Nếu Harry còn chưa sống lại, vẫn còn đang đối đầu với Draco thì, khi nhìn thấy cảnh tượng như thế này, chỉ sợ cậu sẽ mạnh mẽ nhổ một miếng nước bọt ở trong lòng. Nhưng mà bây giờ, khi đã yêu nhau nhiều năm như vậy, cậu chỉ làm duy nhất một động tác là cúi xuống.... Hôn, hôn nhẹ lên đôi lông mi của Draco.

Từ sáng đến giờ chưa được nghỉ, nhưng Harry không thấy mệt chút nào, lúc nằm xuống giường cũng chỉ núp mình vào trong lòng của Draco, đôi mắt vẫn tỉnh táo như chưa từng biết uể oải là gì.

Từ khi cậu mơ thấy Andrea, rồi lại gặp phải Alvin, cậu đã mơ hồ cảm giác được trong lần sống lại này, cậu có thể sẽ gặp nhiều chuyện phức tạp còn hơn cả đời trước. Tuy rằng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không thấy sợ hãi, hoặc nên nói là, cậu đã quen, đã quen đi gánh trách nhiệm nhiều hơn bất kỳ người nào, đã quen với nguy hiểm không thể tránh khỏi.

Bởi vì cậu là Harry Potter, từ lúc ra đời, cậu nhất định phải sống một cuộc đời hoàn toàn khác với người ta.

Nhưng trong tất cả những chuyện cậu có thể tiếp nhận này, tuyệt không bao gồm chuyện Draco cũng phải cùng rơi vào cảnh nguy hiểm với cậu.

Vốn tưởng rằng Draco muốn đứng ở bên cạnh cậu, cùng cậu đối phó với Voldemort đã là một hành động vạn phần bất đắc dĩ rồi, cậu không muốn hắn gặp phải một cái nguy hiểm còn lớn hơn cả chuyện này nữa. Cậu càng không muốn hắn phải giống như cậu, bị đẩy vào cuộc chiến giữa các vị Thần.

Mà điều khiến cậu cảm thấy kinh hoảng nhất chính là, ngay cả một khả năng để Draco không đếm xỉa tới, hắn cũng không có. Căn cứ theo lời Alvin miêu tả, thậm chí chính bản thân cậu cũng đã xem cảnh giấc mơ kia, không cần nghĩ cũng biết cái tên khốn gọi là Harmoris kia không thể không xuống tay với Draco.

Nhưng mà Draco hiện giờ mới đến năm thứ ba, tuy rằng hắn đã thành thục hơn bạn cùng lứa, nhưng hắn vẫn chưa phải là vị gia chủ nhà Malfoy mạnh mẽ mà bình tĩnh kia. Hắn vẫn chưa được rèn luyện đầy đủ, chưa phải trải qua bất kỳ rung chuyển nào, như vậy, hắn làm sao có thể trở thành đối thủ của một vị Thần đã sống tới hàng ngàn, hàng vạn năm đây.

Còn có cả Andrea nữa.... Harry không tự chủ được đặt tay lên tim mình, luôn cảm thấy ở nơi đó có một mảnh nóng bỏng.

....

Mãi đến gần sáng, Harry mới mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, lúc đó đã cách tiết học đầu tiên chưa đến bốn tiếng. Nhưng trong đoạn thời gian ngắn ngủi ấy, cậu lại được nhìn thấy những chuyện thông qua thị giác của Voldemort.

Y đã không còn là một cái nhẫn lạnh lẽo nữa, nhờ vào sức mạnh của người đàn ông đã kí khế ước linh hồn với y, y đã có được một cơ thể lạnh lẽo. Trắng xám nhưng anh tuấn, đôi mắt màu đỏ thắm mê hoặc lòng người, lúc mỉm cười như phát ra một chất độc kỳ lạ, như cái đèn bắt côn trùng hấp dẫn nhưng con bướm trong bóng đêm.

Tuy rằng cực kỳ chán ghét cái tên Muggle đã cho y dung mạo này, nhưng ngay cả bản thân Voldemort cũng không thể không thừa nhận, bộ dạng hời hợt này cho y không ít chỗ tốt, những ả phụ nữ nông cạn kia chỉ vì một ánh mắt của y mà mất đi lý trí, muốn gì cứ lấy.

Chỉ duy nhất cái tên khốn đến giờ y vẫn chưa được biết tên, chỉ cho phép y gọi gã là chủ nhân này, khi nhìn thấy khuôn mặt của y, gã chỉ lộ ra một nụ cười không có bất kỳ tình cảm gì, giọng nói êm dịu như đang thì thầm với tình nhân, "Thật là một túi da tội ác a, chỉ cần nhìn kỹ vào con mắt của ngươi, ta đã có thể thấy rõ sự thối nát bên trong. Như một con bướm mục nát khiến ta buồn nôn."

Y không hề phản bác, từ giây phút ký kết khế ước linh hồn kia, y đã biết mình không còn là Chúa Tể Hắc Ám cao cao tại thượng nữa, mà chỉ còn là một con chó đang hấp hối cố kéo dài mạng sống, y không thể cãi mệnh lệnh của "chủ nhân", như thuộc hạ của y không thể cãi lời của y vậy.

Thế nhưng cũng không sao, y là Voldemort, có lòng kiên nhẫn hơn bất kỳ kẻ nào. Y sẽ đợi một ngày nào đó, khi y có cơ hội trở mình, đến lúc đó, y sẽ khiến cái tên đàn ông phảng phất trời sinh cao hơn người một bậc này vĩnh viễn rơi xuống địa ngục.

"Ngươi đang nghĩ cái gì thế? Làm thế nào để trả thù ta hả?" Ngón tay dài nhỏ đột nhiên xoa mặt y, lặng yên không tiếng động, khiến y cả kinh trong lòng, lúc ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm tới đôi mắt màu nâu ôn hòa của người đàn ông kia, như một cơn gió ôn nhu, nhưng lại khiến y trong nháy mắt, cả dạ dày đều thấy lạnh lẽo, "Ngươi nhất định vô cùng oán hận ta đi?"

"Nhưng ngươi khiến ta không có cách nào khác, bởi vì ngươi không đủ mạnh," người đàn ông thu tay về, trên mặt lộ ra vẻ thiên thần của một đứa nhỏ bình thường, "Người yếu chỉ có thể thần phục kẻ mạnh, đây là quy luật của tự nhiên."

Người đàn ông nói xong liền xoay người đi, không tiếp tục để ý đến y nữa, lấy hành động chứng minh, đối với gã mà nói, y chẳng qua chỉ là một con giun dế thấp kém.

Hiện giờ bọn họ đang đi xuyên qua một khu nghĩa trang, giờ vẫn là rạng sáng, khiến một nơi hoang vu yên tĩnh như thế này tạo cảm giác làm người ta thở không nổi. Khi người đàn ông kia xuyên qua một đám bia mộ màu trắng, gã trông vô cùng dịu dàng, như một thiếu niên ngây ngô sắp gặp mặt người yêu vậy. Thậm chí trong mắt gã còn hiện lên kinh hỉ mơ hồ.

Voldemort chỉ trầm mặc đi theo sau người đàn ông, mặt không hề có cảm xúc, đôi lông mì dài mềm mại nhẹ nhàng buông xuống, che khuất đôi mắt mà đỏ chứa đựng dã tâm điên cuồng từ trước đến giờ của y.

Người đàn ông cũng không mất quá nhiều thời gian để tìm được mục tiêu của gã, là một bia mộ nhìn qua đã lâu lắm rồi, gã lấy tư thế ôn nhu tiều tụy, nhẹ nhàng gặt ở trước mộ một bông hoa hướng dương nhỏ bị quấn trong dải lục mỏng màu trắng xen kẽ xanh nhạt mà chẳng biết từ lúc nào đã ở trong lòng bàn tay của gã.

"Đã lâu không gặp, Cynthia," giọng nói của người đàn ông như độc dược được bao bằng đường mật, vô cùng say lòng người, trên mặt lộ ra một cái mỉm cười ngây thơ lưu luyến cực điểm như một đứa trẻ, ánh mắt ôn nhu đến mức có thể nhỏ ra nước, "Carl cũng vô cùng nhớ cô. Tôi có thể cảm giác được, tin tôi đi, anh ta muốn cô đến mức tâm đều đau đớn, không có cách nào yên giấc, chỉ có thể ôm bản thân gào khóc. Thực đáng thương a."

Trên mặt người đàn ông chậm rãi hiện ra vẻ mặt thương xót, nhưng ánh mắt lại oán độc đến mức Voldemort đứng bên cạnh gã cũng phải cảm thấy hoảng sợ, "Thực sự quá đáng thương mà, vì thế, tôi hy vọng cô có thể tới bồi anh ta, bồi người anh nhát gan nhưng ôn nhu của tôi. Anh ta như một con cửu con vô tội tuần khiết vậy, chỉ khi nhìn thấy cô, anh ta mới sẽ có cảm giác an toàn."

"Cô đồng ý rồi, đúng không?" Người đàn ông tự nhủ, ngón tay thon dài trắng nõn như cây bút vẽ ra một hoa văn cổ xưa phức tạp trong không trung.

Voldemort phát hiện y hầu như khó có thể khắc chế khát vọng nội tâm, trên người đàn ông này có sức mạnh mà y dù liều lĩnh cũng muốn có, y căn bản không có cách nào dời tầm mắt của mình ra khỏi đầu ngón tay của gã.

Theo trận pháp hoàn thành, có một vật màu trắng xám chui lên từ dưới lòng đất, vặn vẹo trong không khí, rồi từ từ hợp lại thành dáng vẻ của một bộ xương người, ngờ ngợ có thể đoán được đây là một bộ xương tinh tế khéo léo thuộc về một người phụ nữ.

"Thích dáng dấp của cô ta không, Carl, một bộ xương trắng bệch xấu xí." Người đàn ông cười cười, nhưng xung quanh không hề có sự tồn tại của người thứ ba.

Bộ xương trắng kia lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, tự sinh ra da thịt tươi sống, chỉ sau mấy phút ngắn ngủi, một thiếu nữ thanh tú như hoa bách hợp liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ, lấy dáng vẻ hoàn toàn trần trụi.

Cô có một mái tóc màu trà cong dày, gương mặt khéo léo, làn da trắng nõn như sữa bò, môi đẹp như hoa hồng. Cô nhắm hai mắt lại, lông mi mảnh khảnh rõ ràng từng sợi, như một nàng công chúa đang ngủ say trong truyện cổ tích.

Người đàn ông đi lên phía trước, nhẹ nhàng ôm người thiếu nữ vào lòng, như đang chăm sóc người tình, lấy quần áo trong túi không gian ra, ôn nhu cẩn thận mặc cho cô.

Cái váy liền thân mà xanh nhạt có buộc eo, làn váy xõa tung đáng yên, bên eo còn thắt một cái nơ bướm to. Trên đôi chân trắng noãn đáng yêu là một đôi giày xăng-đan cũng có màu trắng, ngay cả mái tóc dày kia cũng được người đàn ông tỉ mỉ dùng dây cột tóc màu xanh thẫm cột lại.

"Lần này, chúng ta nhất định có thể cố gắng chung sống, phải không, Cynthia thân mến?" Người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên cái trán trơn bóng của người thiếu nữ, sau đó, chuyện xảy ra như trong truyện cổ thích, người đẹp ngủ say được hoàng tử hôn mà tỉnh lại.

Người thiếu nữ mở mắt ra, lộ ra một đôi mắc màu hổ phách như mắt mèo. Đôi mắt này rất đẹp, nếu như trong đó không có đầy tử khí âm u không còn gì khác như thế.

"Đã quên mất một chuyện quan trọng," người đàn ông ảo não khẽ nguyền rủa một tiếng, khóe miệng vui vẻ mỉm cười hoàn toàn bất đồng với lời nói, "Tôi đã làm mất linh hồn của cô rồi, cái linh hồn phá nát, đê tiện như rơm rác của cô."

....

Vì giấc mơ này, khiến Harry chưa được ngủ sâu đã phải sớm tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên cậu làm chính là nuốt quả cây màu lam nhạt lạnh lẽo kia.

Tác giả có lời muốn nói: Tại sao khi viết, tôi luôn có cảm giác mình đã yêu Harmoris mất rồi.... Quả nhiên đã tới giờ uống thuốc rồi à.

(Editor: Tuần này tôi bắt đầu đi học nên sẽ không còn ra chương nhiều với đều đặn như trước nữa.)