Mật Ngọt Đầu Kim

Chương 7: Nguyên tắc sống chung hoà bình 1



Sau hơn một giờ, Vệ Gia trở lại, chào đón anh là Giang Hải Thụ.

"Chú Vệ, chú về rồi. Bên ngoài nóng lắm phải không? Chú ngồi xuống nghỉ ngơi đi!" Cậu vừa nói vừa rót cho Vệ Gia cốc nước.

Vệ Gia sững sờ một chút trước sự nhiệt tình này. Anh chưa kịp liếc ánh mắt tìm kiếm xung quanh, Giang Hải Thụ đã chủ động báo cáo: "Mẹ cháu đi tắm".

Cái cảm giác mơ hồ kỳ lạ này lại xuất hiện! Vệ Gia đặt nước mà Giang Hải Thụ đưa cho xuống, Trần Tê lúc này cũng từ phòng tắm lau tóc đi ra, toàn thân ướt đẫm nước. Vệ Gia thở phào nhẹ nhõm, chờ hành động tiếp theo của cô, nhưng cô lại hỏi một câu: "Máy sấy tóc đâu?" Nghe tiếng Vệ Gia trả lời: "Hỏng rồi", cô nghẹn lời ngồi trên ghế sofa lau đầu tóc ướt.

Vệ Gia đứng bên bàn ăn một lúc lâu. Anh bận rộn cả ngày, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cũng không muốn cố gắng thêm nên kéo ghế xuống, xoa xoa khuôn mặt mệt mỏi. Cả khu vực nối giữa phòng khách và phòng ăn đều rơi vào im lặng.

Trên mặt bàn, di động của Trần Tê không ngừng sáng và rung lên, màn hình hiện thị cuộc gọi đến của Đoàn Yến Phi. Từ lúc bước vào cửa, các cuộc điện thoại đến như không gián đoạn. Cô không tắt máy, cũng không có ý định nghe, âm thanh va chạm của ốp điện thoại cùng với mặt bàn xuất hiện trong sự im lặng buồn bã này.

Vệ Gia không thèm để ý đến việc cô làm khuôn mặt lạnh lùng trước, mở lời phá vỡ thế bế tắc. Anh hỏi: "Sao không nghe điện thoại cũng không tắt máy?'

"Cần gì phải tắt máy, như thế lại giống như tôi chột dạ."

"Nhỡ có việc?"

"Tôi chẳng nghĩ ra có việc gì có thể phiền phức hơn nữa. Nếu như có, qua điện thoại cũng không giải quyết được." Trần Tê đem khăn lông vắt lên vai. "Hiện tại gọi điện thoại tới có hai loại người, một muốn xem chuyện cười của tôi, hai là họ cho rằng tôi không biết họ tới đây để xem chuyện cười của tôi."

Vệ Gia nói: "Cô đáng cười sao? Sao tôi lại thấy xấu hổ khi xem chuyện cười của cô nhỉ?"

"Đó là vì anh đâu có khiếu hài hước!" Trần Tê ném một nửa chiếc khăn lông cừu về hướng hắn. "Trông tôi có giống như con chó rơi xuống nước, anh không phải cũng đang cười nhạo tôi ư? Còn xúi giục cả Tiểu Kim Quế phớt lờ tôi!"

"Nó về rồi ư?" Vệ Gia đứng dậy cho mèo ăn, con mèo trắng không biết nãy giờ trốn ở góc nào giờ lại xuất hiện khi nghe tiếng đổ thức ăn vào bát, rơi xuống cạnh chân nó, không nhanh không chậm mà dùng cái đuôi vòng qua cẳng chân chủ nhân nó.

"Này, sao lại không nói nữa." Lần này, Trần Tê chịu không nổi bộ dáng si mê con mèo của hắn.

"Nói cái gì? Lời nói của tôi có ý nghĩa sao?"

"Cho nên anh để cô hộ lý kia hắt nước bẩn lên người tôi cũng không hé răng. Anh cũng thấy tôi hết thời, dùng thuốc, lại còn phẫu thuật thẩm mỹ?"

"Cô không phải?"

Cơn giận của Trần Tê ngay lập tức bùng lên, cô lao về phía Vệ Gia đang ngồi xổm, dùng sức đẩy vai hắn. "Đồ khốn kiếp, hóa ra anh nhìn tôi như thế này!"

Vệ Gia lắc lư một chút rồi chống tay đỡ lấy thân mình. "Vệ Kim Quế" nhanh chóng chạy khỏi bát ăn, lánh xa chốn thị phi của loài người này.

"Tôi với cô đã bao lâu không gặp, cô muốn tôi thấy cô như thế nào? Tôi cái gì cũng không biết."

"Vậy để tôi nói cho rõ ràng, tôi không chạm những thứ không nên chạm, không ngủ với đạo diễn hay nhà sản xuất, không phẫu thuật thẩm mỹ,... À, chỉnh như nào chẳng lẽ anh nhìn không thấy sao? Làm đẹp thì không tính... Nói anh cũng không hiểu!"

"Nanh cũng không giống với trước" Vệ Gia ngẩng đầu nhìn nàng, đưa ra một kết luận xác đáng.

Trần Tê nghiến hàm răng trắng bóc, nói: "Động vật mới nói là nanh, con người gọi là hàm răng."

"Người bình thường hàm răng đều có màu trắng ngà."

"Máy ảnh bây giờ đều có độ phân giải cao, còn không phải để qua ống kính đẹp hay sao!"

Ngụy Giai cũng không hiểu vì sao anh lại cùng cô thảo luận vấn đề nàu. Có lẽ anh đang cố gắng phân biệt người trước mặt mình và Trần Tê mà mình quen thuộc. Trần Tê trước đây đã xinh đẹp, có vài đốm tàn nhang nhỏ, hàm răng nanh nhọn hoắt, khi cô cười trông khá "hung dữ", nhưng trong mắt cô lại ngọt như mật. Người hiện tại đứng trước mặt anh lại tinh xảo đến hoàn mỹ như bông tuyết được cất giữ trong hộp nhạc.

Anh nói với cô: "Ngồi xuống đi, tôi có lời nói với cô."

Trần Tê nói với Giang Hải Thụ: "Đi tắm đi."

Cô đi đến trước chỗ Vệ Giai ngồi, đặt mông xuống. Vệ Gia bị tiếng rung của ghế sofa khiến trong lòng có chút bực bội, đứng dậy cách xa cô một khoảng, sau đó nghiêm túc nói: "Cô ở đi, tôi sẽ không đuổi mấy người. Tôi nghĩ rồi, mấy năm nay ngôi nhà này lên giá rất nhiều, một mình tôi độc chiếm thì đúng không công bằng. Nhưng cô cũng thấy rồi đó, tôi thật sự không có cách nào dọn khỏi nơi này trong thời gian ngắn được. Tôi sẽ cố gắng hết sức bù đắp cho cô phần chênh lệch so với giá thị trường, nhưng cần thêm thời gian. Khi huy động được tất cả số tiền, khó khăn của cô chắc cũng đã qua. Trong thời gian chờ đợi, tôi hy vọng chúng ta có thể chung sống hòa bình, tôn trọng lẫn nhau... Cô có đang nghe tôi nói hay không?"

Trần Tê lơ đễnh gật đầu: "Còn không phải là 5 nguyên tắc chung sống hòa bình sao? Anh không ngủ với tôi, tôi cũng không ngủ với anh, chúng ta ngủ với ai mặc kệ không quản, không được mang bạn giường về nhà ngủ. Không cẩn thận ngủ cũng phải làm như không có ngủ."

Vệ Gia không nói lên lời, thở dài nói: "Trần Tê, tôi không có nói đùa với cô. Cô quên năm đó cô thề như nào rồi sao? Làm người phải cân nhắc lời nói. Cô không thể mãi mãi như vậy, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Nếu như tôi kết hôn, có gia đình, có con cái, cô cũng cứ như này mà xông đến?"

Trần Tê nổi nóng nói: "Anh kết hôn? Lừa trẻ con! Còn nói kết hôn thì khác gì, có gia đình, có con cái thì thế nào? Tôi cũng có!" Cô nói xong còn cố ý đánh mắt về phía vali hành lý của Giang Hải Thụ.

"Cô chịu nghe một chút đi, có phải hay không cô chỉ cãi lại..."

"Đừng lộn xộn nữa, anh với cô ta không phải diễn". Trần Tê khẳng định trước khi Vệ Gia kịp nổi giận.

"Cái gì?"

"Tôi nói đến cô hộ lý kia. Anh đừng đùa, anh không có thích cô ta. Nói lời phải cân nhắc không sai, nhưng cũng không thể quá dối trá."

"Liên quan gì đến cô... Cô thì biết cái quái gì!" Vệ Gia tức giận nói.

Trần Tê cười: "Nhìn xem, cuống đến mức chửi bậy, bị người khác nghe thấy không tốt đâu. Tuy rằng anh mời cô ta ăn một bữa thịnh soạn, còn đuổi tôi ra ban công, phải ngồi xổm dưới đống quần lót của anh mà bóc trứng gà ăn, nhưng tôi vẫn biết anh không thích cô ta... Tôi thừa biết bộ dạng anh thích một người như nào."

Cô càng nói càng nhỏ giọng, Vệ Gia không dao động: "Cô nghĩ như nào là chuyện của cô."

"Nếu như vậy, hãy để tôi phân tích một chút suy nghĩ của anh: Cô ta giúp anh chăm sóc Du Thanh Phân đã một thời gian, vừa có năng lực lại cũng thật tận tâm. Anh dần dần nhận ra rằng cô ta đối với anh có chút tình ý, vì lịch sự, anh không muốn vạch trần, muốn xa cách cô ấy, lại không chắc chắn có thể tìm được người khác thích hợp hơn chăm sóc Du Thanh Phân. Đối với anh, tâm tư thiếu nữ cũng chẳng là vấn đề. Chỉ khổ nỗi như này, "bà già" Du Thanh Phân kia suốt ngày ê a muốn tẩy não anh - nào thì cô ta là cô gái tốt, tiếp đến anh cũng không còn trẻ nữa. Anh từ tai trái lại sang tai phải, có một ngày, bỗng nhiên cảm thấy "CMN!" Đây thực sự là cách tốt nhất nha! Sống với ai chẳng thế, đi đâu tìm được một cô gái một lòng một một dạ với mình, lại còn là một hộ lý chuyên nghiệp, có thể bỏ bớt những lo lắng. Anh dao động, hạ quyết tâm, dứt khoát mời cô ta một bữa cơm, gợi ý cho cô ấy vài câu để cả hai cũng hiểu, từng bước từng bước phát triển. Đúng lúc này, vị khách không mời mà đến xuất hiện..."

"Cô còn biết chính mình là vị khách không mời mà đến." Vệ Gia mặt trào phúng. "Cho dù ta nghĩ như vậy, có gì sai sao? Cô lấy cha hắn là vì tình yêu thuần khiết đi."

Giang Hải Thụ vô tội ôm bộ quần áo để thay vội chớp chớp mắt.

"Cha hắn biết rõ hoàn cảnh của tôi. Anh ta mê mẩn nhan sắc của tôi và chẳng để tâm điều gì khác; tôi cũng cảm thấy anh ta đối với tôi không tồi, cũng vừa ý của tôi."

"Có khác nhau sao?" Vệ Gia giọng càng nói càng lạnh.

"Khác nhau chính là cô hộ lý ấy mang hy vọng của cô ấy đến ăn bữa cơm này. Cô ấy đâu có biết cái anh muốn chỉ là một người bạn đời, một công cụ. Nếu anh không nói rõ với cô ấy và để nó tiếp tục, đó chính là dối trá với cảm xúc của cô ấy. Đồ đê tiện!"