Trong một đêm, vừa mất đi một nửa ngôi nhà có khi là cả ngôi nhà, lại trở thành một "kẻ đê tiện", Vệ Gia thiếu chút nữa phải vỗ tay vì chính nghĩa của cô. "Tôi còn tưởng các người không thực sự vui mừng vì phải ở chung."
"Tôi chọc giận cô ta, không phải vì cô ta có ý với anh, mà vì cô ta bôi nhọ tôi. Tôi chán ghét hết thảy "Ẩm thực Tứ Xuyên", về sau cũng không bao giờ đi ăn ở nhà hàng Tứ Xuyên nữa."
Trần Tê lại nghĩ tới một vụ, cười đến giống hồ ly. "Cô ta thích anh, lại cũng thích Tôn Kiến Xuyên, anh còn dám nói anh với anh ta lớn lên lại không giống... Nào, đã lâu không gặp, lại đây gần chút để tôi xem lại lần nữa."
Vệ Gia cảm thấy mình không còn gì để nói với cô, lặng lẽ thu dọn đống hỗn độn trên bàn ăn. Trần Tê chẳng đáng tin cậy, cô lại có ánh nhìn "độc địa". Triệu Hân Hân có lẽ đối với anh cũng có ý tứ, nhưng cô ta không tiếp ý, anh cũng chẳng biết phải nói cái gì. Đúng là cô ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều trong việc trong chăm sóc Du Thanh Phân. Anh cũng có lòng muốn mời Triệu Hân Hân ăn một bữa cơm, Triệu Hân Hân thì cứ khăng khăng muốn thử tài nghệ của anh dưới sự khuyến khích của Du Thanh Phân - điều đó không có gì sai. Kết quả là cô gái cao hứng mặc chiếc váy mới mua đến nhà, chẳng hiểu sao lại trở thành trò khôi hài.
Vừa rồi anh dẫn người ta ra ngoài, lúc xuống lầu, Hân Hân rơm rớm nước mắt hỏi: "Anh Gia, em hôm nay có xấu lắm sao, đặc biệt thất thố sao?"
Cô là người đơn thuần, thẳng thắn, ngoài việc theo đuổi các ngôi sao thì còn thích chơi bóng rổ, tuy hấp tấp nhưng lại vô cùng vui vẻ. Tối nay mặc một chiếc váy không thích hợp, vừa bước vào cửa thì ngã, lúc ra về lại sợ hãi. Vệ Gia lắc đầu nói, mọi người đều hay để ý mấy chuyện vụn vặt. Tối nay anh đã sắp xếp không phù hợp, và lỗi chính là ở anh.
Tuy miệng nói lời an ủi nhưng anh lại tránh né đối mặt với cảm xúc trên mặt cô. Vệ Gia nhận ra rằng thứ anh biết chỉ là một Triệu Hân Hân hoạt bát, vui vẻ không hơn không kém. Anh không thích và mệt mỏi với việc mình phải chịu trách nhiệm về buồn vui của người khác. Anh nhìn theo Triệu Hân Hân đi vào trạm tàu điện ngầm, tự mình gặm nhấm cảm giác khó chịu, bất an, xấu hổ,... Có lúc anh muốn bỏ trốn vì chán nản chính bản thân mình.
"Tóc tôi còn chưa khô, trả lại khăn tắm cho tôi?" Trần Tê quay lưng lại phía Vệ Gia nói.
"Đây là khăn của tôi."
"Cái khăn cũng không phải miếng thịt trên người anh, tôi dùng xong thì không sạch sao? Đừng keo kiệt như thế."
Vệ Gia để cho cô lau khô một lúc, mới nhỏ giọng nói: "Trên tủ có đồ của cô, tay tôi dính dầu, cô tự đi lấy đi."
Trần Tê tò mò đi tới, thấy có hai bộ đồ vệ sinh cá nhân trong túi mua hàng, bao gồm bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn tắm, xà bông và cốc.
"Tôi mua ở cửa hàng tiện lợi gần đây, cô không thích thì không cần dùng." Vệ Gia nói với Trần Tê, người đang cúi đầu lựa mấy món đồ.
"Ai nói với anh tôi không mang bàn chải đánh răng?"
"Cô có mang theo sao?"
"Không có."
Trần Tê mỉm cười vui vẻ: "Anh đúng là hiểu tôi nhất. Chúng ta đúng là tri kỷ đó Gia Gia "
Không chỉ Vệ Gia chán ghét đến mức suýt trượt tay là đổ đĩa mà ngay cả Giang Hải Thụ cũng cảm thấy ớn lạnh. Trần Tê tự nhiên nhét bộ đồ vệ sinh cá nhân màu hồng vào ngực Giang Hải Thụ.
"Tôi có mang bàn chải đánh răng với khăn tắm." Giang Hải Thụ nhỏ giọng nói.
Trần Tê ân cần dạy: "Đồ này không giống nhau đâu, là tấm lòng của chú Vệ. Cầm đi... Ngoan!"
Vệ Gia không nhịn được mà quay đầu lại: "Cậu ta không cần gọi tôi là chú, cô cũng không được gọi."
"Tôi phải gọi là gì?"
"Tôi không có tên à?"
"Được, tôi hiểu ý của anh, không gọi thì không gọi, Gia Gia đừng nóng."
Nếu như trước đây Trần Tê còn gượng cười, hiện tại mây đen đã tan hết. Giang Hải Thụ nhận thấy tâm tình của Trần Tê rõ ràng đã tốt hơn, Vệ Gia cũng không có ý định so đo với cô. Nữ hoàng dưỡng như đã thắng trận đầu tiên trong trận chiến giành lại vùng đất đã mất này, Giang Hải Thụ tạm thời buông bỏ trái tim đang lơ lửng của mình để đi tắm.
"Còn chưa dọn xong? Để tôi giúp anh". Trần Tê đến bên cạnh Vệ Gia cùng anh thu dọn bát đĩa. Vệ Gia cũng không khách khí với cô, nhíu mày nhìn quả trứng còn đang bóc dở, nói cô lãng phí đồ ăn.
Trần Tê bào chữa: "Lúc đấy ngồi ở kia hơi xấu hổ, tay cũng không dừng được."
"Cô còn biết xấu hổ." Vệ Gia giống như nghe một câu chuyện cười. "Bóc hết mấy quả trứng còn lại đi, ngày mai còn ăn được."
"Được, tôi thích trứng." Hiện tại có nói cái gì thì Trần Tê cũng cảm thấy tốt. "Gia Gia của chúng ta vẫn là có bản lĩnh như vậy, trên đời không có chuyện gì mà không giải quyết được."
"Biến đi!" Cô nịnh nọt như thế nhưng chỉ đổi lại được của Vệ Gia hai chữ không mặn không nhạt.
"Không nói trứng nữa, chuyện chuồng gà đã giải quyết xong chưa?"
"Ừm."
"Bọn họ không làm khó anh chứ?"
"Không."
"Nói cho cùng chuyện này cũng là tôi gây ra. Nói cho tôi thì giết chết anh à?"
"Nói cái gì. Đều là hàng xóm, tôi đến xin lỗi bọn họ, giải thích rõ ràng là được. Gà cũng không chết, bọn họ chẳng lẽ lại xấu hổ mà làm loạn."
"Gà không chết?"
"Phản ứng sốc nhiệt của bọn gà thôi. Đặt chuồng ở nơi yên tĩnh, khô thoáng thì tự hết. Nhà họ nuôi rất nhiều gà, thường xuyên đến chỗ tôi mua thuốc."
"Vậy sao anh đi lâu vậy mới về? Bận tâm sự với cô hộ lý?"
"Cô nói phải thì phải."
Trần Tê bị bộ dạng của anh làm cho khó chịu, tâm sự đến chết đi. Cô không tin mà tiến lại gần, ngửi ngửi quần áo anh: "Cô ta là chó sao? Người anh toàn mùi chó vậy?"
Trong 5 giác quan, mũi cô là nhạy cảm nhất, trước đây khi còn thực tập ở chăn nuôi, dù là thiến lợn hay khám trực tràng bò, khi về anh đều không thoát khỏi lời phàn nàn của cô.
"Tôi thấy cô mới giống chó đó." Vệ Gia tránh cô, không đành lòng nói: " Hàng xóm nhà nuôi gà kia đến khuyên can, tiện nói chó nhà họ khó đẻ, tôi thuận tiện qua xem xét chút."
"Giống chó gì vậy? Đẻ mấy con?"
"Chó Schnauzer lai với chó nhà, sinh được mấy con chó con khá đẹp, tổng cộng 7 con.."
Ban đầu Vệ Gia vốn không có ý định nói nhiều lời với cô nhưng bọn họ lại quá mức quen thuộc, và những cảnh như thế lặp đi lặp lại với họ quá nhiều lần, lời nói thốt ra trôi chảy chẳng cần phải tốn công suy nghĩ. Nó giống như trước mặt anh là một dòng sông vĩnh hằng mà chậm rãi, anh nao núng, chống cự nhưng vẫn không tự chủ được bước xuống sông một lần nữa.
Khi Giang Hải Thụ ra khỏi phòng tắm, chủ đề này vẫn tiếp tục.
"Có con chó con nhìn giống sư tử vàng ư? Chà, anh có thể nói với họ bán cho anh con chó đấy sau khi nó được cai sữa không? Tôi vẫn luôn muốn nuôi sư tử nha."
"Nuôi cái gì, một "Vệ Kim Quế" còn chưa đủ phiền? Hơn nữa mấy con chó cỡ vừa với to này không thích hợp nuôi trong nhà nhỏ đâu, đối với cả chó và người cũng không tốt."
Giang Hải Thụ có chút phiền muộn. Cậu mồ côi mẹ từ nhỏ, Trần Tê trở thành mẹ kế của cậu nhưng đối xử cũng không tệ. Nhưng dù sao họ cũng chỉ là mẹ con nửa vời, cậu luôn muốn thu hẹp khoảng cách giữa họ hơn nữa, theo cậu nghĩ, đầu tiên phải tìm đề tài chung đã. Từ thiên văn địa lý đến triết lý nhân sinh, thơ từ ca phú, cậu đều đã thử qua. Để gãi trúng chỗ ngứa, cậu thậm chí còn nghiên cứu sâu hí kịch lẫn trang điểm và quần áo, nhưng sự chú ý của Trần Tê cũng thất thường. Khi cha vẫn còn sống, cậu còn lấy hết can đảm hỏi Trần Tê thích gì. Giang Thao nói Trần Tê khá am hiểu về khiêu vũ, cưỡi ngựa, trầm hương, trà đạo,... Nhưng am hiểu không có nghĩa là cô đắm chìm trong đó.
Cho đến hôm nay, Giang Hải Thụ mới phát hiện ra rằng mấy con chó của hàng xóm nhà nuôi gà cũng có thể khiến Trần Tê thích thú nói chuyện không ngừng.