Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 193: Cô nói, em yêu anh



“Thanh Lan, Hoành Dật, hai đứa tới rồi à.” Lúc tới cửa, hai người bắt gặp dì Triệu đang đi đổ rác: “Vừa nãy ông nội còn hỏi nhiều lần sao hai đứa chưa tới đấy, nhưng lại không muốn gọi điện cho hai đứa, bây giờ ông đang ở một mình trong phòng khách càm ràm kia kìa.”

Phó Hoành Dật buồn cười, nắm tay Thẩm Thanh Lan nhanh chóng vào nhà.

Phó lão gia ngồi trong phòng khách làu bàu: “Thằng nhóc thối này, về nhà cũng không đến thăm ông nội trước mà đã đưa vợ về nhà thông gia. Đúng là cưới vợ là quên luôn ông già này, còn không bằng nuôi cháu gái...”

Đang mải cằn nhằn thì đã nhìn thấy hai vợ chồng đi vào, ông không nói nữa mà nhìn thẳng vào màn hình ti vi, làm bộ “tôi đang tập trung xem ti vi, mấy người đừng làm phiền.”

Thẩm Thanh Lan buồn cười nhìn Phó lão gia, rồi lại đắc ý nhìn sang Phó Hoành Dật. Cô thả tay anh ra rồi tới chỗ ông: “Ông nội, xem gì mà chăm chú thế ạ?”

Phó lão gia nào có xem ti vi, thấy Thanh Lan nói chuyện với mình thì dời tầm nhìn sang cô, cười từ ái: “Chỉ là chương trình dưỡng sinh thôi, già rồi, phải xem mấy thứ có lợi. Cháu đi thăm ông cháu về đấy à?”

Thẩm Thanh Lan cười: “Dạ, còn nói chuyện với mẹ một lúc nên tới đây muộn, xin lỗi ông nội ạ.”

Phó lão gia xua tay: “Có gì mà xin lỗi chứ, ông bình thường cũng không có việc gì gấp, muộn một chút cũng đâu có sao. Ông nội cháu ở một mình, cô đơn, cháu có thời gian thì nên qua đó chơi với ông ấy.”

Thẩm Thanh Lan cười gật đầu: “Gần đây bận chuyện quán trà nên không có thời gian ở cùng hai ông, bây giờ công việc sắp hoàn tất rồi, cháu và Hoành Dật sẽ thường xuyên về. Chắc ông nội chưa biết Hoành Dật sắp ở lại quân khu thủ đô nửa năm đúng không ạ?”

Phó lão gia nghe thế thì vui vẻ, nhìn Phó Hoành Dật: “Vợ cháu nói thật sao? Cháu ở lại quân khu thủ đô?”

Phó Hoành Dật chỉ mới nói với Thẩm lão gia, còn chưa báo cho ông nội mình biết, anh gật đầu.

“Tốt, tốt, vừa hay có thể ở cạnh vợ cháu nhiều hơn, quân khu thủ đô gần nhà, đi về cũng tiện.” Phó lão gia vừa cười vừa nói rất vui vẻ, tuy không phải được điều trực tiếp về ở lại quân khu thủ đô, nhưng ít gì cũng là dấu hiệu tốt. Hơn nữa cháu trai đã về rồi, ông còn lo không có chắt sao?

Phó lão gia biết sẽ không nhanh như vậy, nhưng vẫn mong mỏi không thôi.

“Thanh Lan, tối nay ông bảo tiểu Triệu sắc cho cháu thang thuốc bổ, phải uống hết đó. Thuốc này có tác dụng dưỡng da cực tốt, con gái còn trẻ như cháu thì phải uống nhiều vào, không chỉ đẹp mà còn bồi bổ cơ thể.”

Thẩm Thanh Lan im lặng ngồi nghe, cuối cùng không nói gì, chỉ nhìn Phó Hoành Dật, ông nội vội muốn ôm chắt lắm rồi.

Phó Hoành Dật liếc cô, ý bảo đừng để ý tới ông.

Thẩm Thanh Lan:... Anh như vậy mà cũng được sao? Tốt xấu gì cũng là ông nội ruột của anh đấy.

Nhưng bây giờ cô vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý để làm mẹ, cô tình nguyện có muộn một chút cũng được, chẳng phải người xưa thường nói xuất giá tòng phu sao? Tuy là tư tưởng phong kiến, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nghe theo một chút.

Phó lão gia nào biết suy nghĩ của đôi vợ chồng, chỉ tự tính toán để dì Triệu nấu canh cho hai người uống mỗi ngày, tranh thủ lúc còn sớm thì sinh cho ông đứa chắt trắng trẻo mập mạp.

Hôm sau, Phó Hoành Dật phải tới quân khu báo danh nên chỉ có Thẩm Thanh Lan đi cùng Sở Vân Dung. Lúc ra ngoài, hai người gặp Thẩm Hi Đồng, cô ta ôm tay Sở Vân Dung: “Mẹ, mẹ đi dạo với Thanh Lan sao? Đưa con đi cùng nhé?”

Sở Vân Dung nhìn Thẩm Thanh Lan: “Không phải con bận chuyện dàn nhạc sao?”

Thẩm Hi Đồng cười dịu dàng: “Chuyện dàn nhạc có thể hoàn thành nhanh ấy mà, hiếm khi Thanh Lan đi dạo phố, lâu rồi con cũng chưa đi đâu với mẹ nên hôm nay muốn đi cùng. Không phải mẹ không muốn dẫn con theo đấy chứ?” Cô ta nói rồi còn cố tình bĩu môi, ra vẻ ngịch ngợm.

Thẩm Thanh Lan không thèm nhìn, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại, vừa nãy Phó Hoành Dật gửi tin nhắn tới, cô còn chưa kịp trả lời.

Sở Vân Dung khó xử nhìn Thẩm Thanh Lan, bà vỗ vỗ tay Thẩm Hi Đồng, dịu dàng khuyên: “Đồng Đồng, sắp diễn tấu rồi, lần này lại là sân khấu chính của con, mẹ muốn con tranh thủ thời gian để nghiêm túc tập luyện, mẹ sẽ chuẩn bị trang phục dạ hội cho yến tiệc cuối tuần giúp con.”

Ánh mắt Thẩm Hi Đồng khẽ đổi, cô ta cắn cắn môi thả tay Sở Vân Dung ra, cười nói: “Mẹ nói phải, con nên chuẩn bị tốt cho lần diễn tấu này.”

Thấy cô ta đau lòng nhưng lại cố mỉm cười, lòng Sở Vân Dung mềm nhũn, có vẻ như muốn bảo cô ta đi cùng. Nhưng bà nhìn sang Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt, đành phải nuốt lời này xuống. Bây giờ khó khăn lắm quan hệ của bà và Thanh Lan mới dịu lại, bà không muốn nó lại căng thẳng.

Bà biết Thẩm Thanh Lan không thích Thẩm Hi Đồng, lần này cũng chỉ có thể để Thẩm Hi Đồng chịu thiệt thòi: “Đồng Đồng, ba mẹ ruột của con cũng đang ở thủ đô, họ còn chưa quen với cuộc sống ở đây, khi nào rảnh con phải đi thăm họ nhiều hơn đấy, biết không?”

Thẩm Hi Đồng xanh mặt, nhớ tới chuyện mình có loại ba mẹ như vậy, lửa giận của cô ta bốc lên.

Sau khi có kết quả giám định, hai vợ chồng đó cứ bám dính lấy cô ta không buông, thường chặn đường ngay cửa Đại Viện. Vì Thẩm Quân Dục chỉ trả giúp họ tiền thuê khách sạn một tuần, giờ không có tiền trả phòng nhưng lại không muốn chuyển sang nhà nghỉ nhỏ, họ không dám tìm người nhà họ Thẩm nên chỉ có thể bám lấy Thẩm Hi Đồng.

Thẩm Hi Đồng cũng không muốn quản, nhưng đây không phải chuyện cô ta không muốn là được. Nếu cô ta không lo thật, không chừng hai vợ chồng này sẽ kiếm chuyện mất, nếu giờ không chặn được cô ta thì sẽ chuyển sang chặn người nhà họ Thẩm. Lỡ mà để người nhà họ Thẩm biết cô ta không thèm lo cho ba mẹ ruột, chẳng biết họ sẽ nghĩ thế nào. Do vậy Thẩm Hi Đồng hết cách, đành thuê một căn nhà cho hai người đó ở.

Căn nhà tuy không quá tốt nhưng cũng không coi là quá kém, vậy mà hai người đó lại rất không hài lòng, lúc thì chê phòng nhỏ, lúc thì than giá quá cao, có tiền như thế thì không bằng đi mua luôn nhà, ít ra nó còn là nhà của mình, không cần phải trả tiền. Còn có khi lại bảo đường xá không tiện, ra ngoài không có xe, ngay cả đón xe thôi cũng khó khăn.

Thẩm Hi Đồng nghe xong thì tức đến xanh cả mặt. Cô ta đã chi tiền thuê nhà rồi, bây giờ còn muốn mua luôn nhà, coi cô ta là máy rút tiền chắc? Tuy cuộc sống của cô ta giàu có, tiền tiêu không thiếu, nhưng cũng chỉ là tiền tiêu vặt thôi, tiền trong ngân hàng của cô ta cũng chẳng có là bao. Dù nhà họ Thẩm có tiền nhưng lại quản con gái rất nghiêm, cô ta có muốn vung tiền như rác cũng không được. Cô ta không có công ty riêng như Thẩm Quân Dục, cũng không phải Thẩm Thanh Lan, thu nhập của cô ta có hạn.

Hơn nữa giá nhà ở thủ đô đắt đỏ, nếu chỉ mua căn hộ nhỏ thì không phải là cô ta không gánh nổi, chỉ là theo hiểu biết của cô về hai người kia, nếu cô ta mua căn nhà đó rồi thì thật sự sẽ sống không yên với họ.

Để không cho hai vợ chồng đó sinh lòng quá tham lam, Thẩm Hi Đồng vẫn không chịu mua nhà cho họ, ngay cả tiền cũng chỉ chu cấp vừa đủ để sống.

Vốn tưởng như vậy là được yên rồi, không ngờ họ còn giở chứng, đưa con trai của mình tới, còn muốn cô ta giới thiệu việc làm cho nó. Nó cũng chỉ tốt nghiệp trung học, còn ăn không ngồi rồi, là thứ vô dụng chỉ biết ngày ngủ đêm chơi game, muốn cô ta tìm việc cho nó, đúng là nực cười.

Vì cô ta từ chối nên vợ chồng họ cứ gọi tới mỗi ngày, không gọi được cho cô ta thì tới chỗ làm việc chặn cô ta, còn bị Sở Vân Dung bắt gặp một lần.

Giờ nghe Sở Vân Dung nhắc tới vợ chồng đó, mặt cô ta còn đẹp được mới lạ.

“Sao thế?” Sở Vân Dung thắc mắc.

Thẩm Hi Đồng ráng cười: “Không sao đâu ạ, tự dưng con nhớ ra hôm nay đã hẹn họ đi ăn cơm, không ngờ lại quên mất, may có mẹ nhắc. Lần này con không đi dạo phố với mẹ được rồi, để lần khác con đưa mẹ đi nhé.”

Sở Vân Dung cười nói được, rời đi với Thẩm Thanh Lan.

Nhìn hai người rời đi, mặt Thẩm Hi Đồng đã đen thui. Mấy ngày nay cô ta sống không tốt nên mới muốn gây phiền phức cho Thẩm Thanh Lan, không ngờ lại tìm phải một tên vô dụng, ngay cả chút việc cỏn con mà làm cũng không xong, thiếu điều muốn kéo luôn cô ta ra mặt.

Cũng may lần này cô ta thông minh, tìm người trung gian thay mình làm việc, nếu không thì chẳng biết chuyện sẽ tới đâu nữa. Chỉ là cô ta không ngờ mình đã bị người ta tra ra, lúc này chứng cứ đã nằm trên bàn làm việc của Thẩm Quân Dục rồi.

Thẩm Quân Dục đã nghe đoạn ghi âm của gã đàn ông và tên phóng viên, kèm theo đó là đoạn ghi âm của Thẩm Hi Đồng tìm người hại Thẩm Thanh Lan. Những thứ này hôm nay vừa được gửi cho anh ấy, viết tên anh ấy nhưng lại không tra ra được là ai gửi.

Lúc đầu anh ấy nghĩ là có người đùa dai, nhưng tìm người kiểm tra thì biết đoạn ghi âm này hoàn toàn không bị chỉnh sửa, nói cách khác những thứ này đều là thật.

Mặt Thẩm Quân Dục đen thui, ánh mắt lạnh lẽo. Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Hi Đồng nhằm vào Thanh Lan. Anh ấy ngồi một mình trong văn phòng rất lâu, cuối cùng mới gọi cho Thẩm Khiêm, nói hết mọi chuyện cho ông biết.

“Nếu đã tìm được ba mẹ ruột của Thẩm Hi Đồng rồi, hơn nữa họ cũng đã nhận cô ta, thì chúng ta cũng nên trả con gái lại cho người ta chứ?” Thẩm Quân Dục lạnh lùng nói.

Không biết Thẩm Khiêm nói gì mà Thẩm Quân Dục chợt tức giận: “Lan Lan không bị thương gì thì không có nghĩa chuyện Thẩm Hi Đồng làm là có thể chấp nhận được. Lan Lan vốn dĩ là con gái danh chính ngôn thuận nhà họ Thẩm, mà Thẩm Hi Đồng kia là thứ gì chứ, loại như cô ta mà cũng dám làm hại Lan Lan ư? Dù Lan Lan không quan tâm thì người làm anh trai như con cũng không thể trơ mắt nhìn.”

Anh ấy kéo mạnh cà vạt rồi thuận tay vứt nó lên sô-pha: “Ba có thể mặc kệ Lan Lan nhưng con thì không... Ba đừng quên Lan Lan mới là con gái ruột của mình, mẹ đã thế mà ba cũng như vậy, hai người xứng làm cha mẹ ư? Năm đó, Lan Lan mất tích rốt cuộc là lỗi của ai... Con nói cho ba biết, đây là lần cuối cùng, nếu Thẩm Hi Đồng còn dám làm chuyện tổn thương tới Lan Lan, con nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta. Cái gì mà đại tiểu thư nhà họ Thẩm, danh tiếng nhà họ Thẩm chứ, trong mắt con những thứ đấy còn thua xa một sợi tóc của em gái con.”

Thẩm Quân Dục ném mạnh điện thoại xuống đất, mắt anh ấy đầy phẫn nộ, giống như một con thú bị nhốt lại, muốn trốn nhưng không thể trốn được. Trước giờ anh ấy là một người khiêm nhường, nho nhã, hiện tại xuất hiện tình huống như vậy đúng là rất hiếm gặp.

Lúc này Phương Đồng đi vào, cô ấy đến để đưa tài liệu, chỉ không ngờ lúc mở cửa thì bắt gặp gương mặt lạnh băng của Thẩm Quân Dục. Nhìn thấy ánh mắt không chút tình cảm đó khiến cô ấy sửng sốt, đang muốn lùi về sau thì thấy anh ấy đã trở lại với hình tượng ngày thường, khiến Phương Đồng ngỡ như mình vừa gặp ảo giác.

“Không phải muốn đưa tài liệu à, đứng đó làm gì, đem lại đây.” Thẩm Quân Dục ngồi trên ghế, giọng hòa nhã.

Phương Đồng xốc lại tinh thần, cố quên đi sự tồn tại của chiếc điện thoại vỡ nát và cà vạt bị vứt trên sô-pha, đặt tài liệu lên bàn: “Trợ lý Dư nói tối nay anh có bữa tiệc xã giao, bảy giờ tối ở hội sở Hoàng Đình, anh ấy bảo tôi nhắc anh.”

Phương Đồng nghiêm túc nói, dù mặt không có biểu hiện gì nhưng lòng lại hận Dư Bân muốn chết. Có phải anh ta đã biết tâm trạng Thẩm Quân Dục không tốt nên mới để cô ấy mang tài liệu vào không?

Thương thay thực tập sinh là mình đây, ngay cả quyền từ chối cũng không có.

Thẩm Quân Dục nhận tài liệu, cúi đầu, chỉ nói: “Tôi biết rồi.”

Phương Đồng đợi một lúc nhưng không thấy anh ấy dặn dò gì nữa thì chuẩn bị ra ngoài, không ngờ vừa định nhấc chân lên, Thẩm Quân Dục đã gọi lại: “Tối nay đi cùng tôi đến tiệc xã giao.”

Phương Đồng “a” lên.

Thẩm Quân Dục ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cô ấy: “Không được à?”

Phương Đồng biết mỗi lần tham gia tiệc xã giao, khi nào cần bạn gái theo, Thẩm Quân Dục đều đưa thư ký đi. Nhưng có nhiều thư ký như vậy, tìm bừa một người cũng tốt hơn cô ấy nhiều, sao anh ấy lại bảo cô ấy đi chứ? Hơn nữa cô ấy chưa từng tham gia những hoạt động như vậy, sợ là không xử lý được. Lỡ như làm sai chuyện gì, không phải sẽ gây ảnh hưởng tới công ty ư.

Phương Đồng nghĩ và cũng nói thế, Thẩm Quân Dục im lặng nghe cô ấy trình bày.

“Hay là tôi bảo người khác đi nhé?” Phương Đồng dò hỏi, thật ra hôm nay cô ấy có hẹn ăn tối với Đinh Minh Huy, cũng không tiện lắm.

Thẩm Quân Dục nhìn cô ấy mà không nói gì, anh ấy cũng không nói là không được. Phương Đồng bị anh ấy nhìn mà bất an: “Chủ yếu là do tôi không có kinh nghiệm, hơn nữa tửu lượng của tôi rất tệ.” Nếu phải tiếp rượu thì tôi không giúp được anh đâu, tôi mà đi thì chẳng biết ai đỡ rượu cho ai.

“Phương Đồng, cô tới đây để làm gì?” Thẩm Quân Dục hỏi cô ấy, giọng điệu trầm ổn, không nghe ra vui buồn.

Mặt Phương Đồng hơi tái, cô ấy chợt hiểu ra, mình đến để làm thư ký, làm công cho người ta: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị ngay. Chỉ là sự kiện như thế này thì cần chuẩn bị trang phục thế nào?”

“Trang phục bình thường thôi là được, đừng quá xuề xòa.”

Phương Đồng gật đầu rồi đi ra ngoài, khi đến cửa thì nhìn lướt qua Thẩm Quân Dục, anh ấy lại cúi đầu xem tài liệu.

Thẩm Quân Dục thấy cô ấy đi rồi mới ngẩng đầu rời khỏi tập văn kiện, anh ấy day day mi tâm, vừa nãy tranh cãi với ba mình khiến anh ấy thấy hơi mệt.

Anh ấy thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của ba mình, không rõ vì sao ông vẫn muốn để Thẩm Hi Đồng ở lại nhà họ Thẩm là có ý gì. Nếu cô ta biết an phận thì Thẩm Quân Dục không có ý kiến, nhà họ Thẩm cũng không phải không nuôi thêm được một người. Nhưng bây giờ anh ấy thấy rõ ràng Thẩm Hi Đồng rất tham lam, cô ta muốn làm gì, Thẩm Quân Dục cũng phần nào đoán được.

Vừa định cầm điện thoại lên, lại sực nhớ ra nó đã bị mình đập bể. Anh ấy gọi đường dây nội bộ nói với Phương Đồng: “Mua giúp tôi di động mới rồi đem lên đây ngay.”

Anh ấy nói xong câu đó liền cúp máy, Phương Đồng vừa về tới bàn làm việc, im lặng nhìn điện thoại, đương nhiên cô ấy biết người vừa gọi tới là ai. Phương Đồng nhận lệnh, xách túi rời công ty để mua di động cho ông chủ.

Gần công ty có một cửa hàng điện thoại lớn, cô ấy không biết Thẩm Quân Dục thường dùng hãng nào. Nhìn các chủng các loại điện thoại trước mặt, cô ấy muốn gọi hỏi Thẩm Quân Dục nhưng lại sợ anh ấy ghét bỏ mình vô dụng. Phương Đồng nghĩ một lúc rồi gọi cho Thẩm Thanh Lan.

“Thanh Lan, anh trai cậu thích dùng điện thoại hãng nào?” Phương Đồng hỏi thẳng.

Thẩm Thanh Lan đang ở cửa hàng quần áo chờ Sở Vân Dung thử đồ, nhận được điện thoại của Phương Đồng, vẻ mặt không rõ đầu đuôi: “Sao cơ?”

Phương Đồng đập trán: “Là thế này…” Phương Đồng giải thích chuyện vừa xảy ra: “Nhưng mà tớ không biết anh cậu thích hãng nào, sợ mua về lại không thích nên mới gọi hỏi cậu.”

Thẩm Thanh Lan trầm ngâm: “Cậu cứ mua loại nào màu đen là được.” Thật ra cô cũng không biết anh trai thích loại nào nên chỉ nói bừa.

Phương Đồng như được ân xá, chỉ vào cái điện thoại màu đen rồi nói: “Lấy cái này đi.”

Lúc Phương Đồng mang điện thoại trở về văn phòng Thẩm Quân Dục thì không thấy người đâu, điện thoại và cà vạt cũng đã biến mất, văn phòng vẫn sạch sẽ ngăn nắp như trước.

Cô ấy bĩu môi, đặt điện thoại lên bàn làm việc, đang muốn đi ra ngoài thì chợt nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng nghỉ. Phương Đồng nghĩ chắc Thẩm Quân Dục đang ở trong đó nên tới gõ cửa, dù sao điện thoại cũng mua được rồi, nên báo cho người ta biết một tiếng.

Chỉ là gõ cửa nhưng không thấy ai đáp lại, Phương Đồng gọi nhưng vẫn chẳng có động tĩnh gì. Cô ấy đoán anh ấy đang tắm nên không nghe thấy, vừa định đi ra ngoài thì cửa phòng nghỉ bật mở, dáng người cao lớn của Thẩm Quân Dục đập vào mắt Phương Đồng.

Thẩm Quân Dục vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, nước trên tóc còn nhỏ tí tách, chỉ mới mặc được áo sơ mi và quần tây, cổ áo mở ba cúc lộ ra một mảng ngực rộng, vạt áo cũng không nhét vào quần, trông rất tùy tiện.

Phương Đồng nhìn thoáng qua mảng ngực kia rồi vội dời mắt đi, vành tai ửng hồng, mắt cô rũ xuống, không dám nhìn bậy: “Chuyện là… điện thoại đã mua xong rồi, tôi để trên bàn, anh xem thử có thích không, nếu không hài lòng thì tôi đem đi đổi.”

Nói xong, Phương Đồng xoay người định đi nhưng bị Thẩm Quân Dục gọi lại: “Đợi đã.”

Phương Đồng đứng quay lưng về phía anh ấy, từ góc độ của anh ấy có thể nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cô ấy. Mắt anh ấy chợt sáng, tới trước mặt cô ấy, hơi cúi đầu nói: “Tôi là cọp à? Ngay cả nhìn tôi cũng không dám? Sợ tôi ăn cô à?”

Tay anh ấy đặt lên cổ tay áo, chậm rãi cài lại. Phương Đồng nhìn bàn tay to, khớp xương rõ ràng kia, dù không nói gì nhưng tai lại càng đỏ hơn. Không thể không nói, anh hai em nhà họ Thẩm đều rất đẹp, nhất là đôi tay, tựa như tác phẩm nghệ thuật vậy.

Phương Đồng là một người cuồng tay, trước đây vì thích tay của Thẩm Thanh Lan nên mới dần thân với cô. Bây giờ phát hiện tay Thẩm Quân Dục cũng rất đẹp, còn đẹp hơn cả của Đinh Minh Huy nữa. Bàn tay trông rất mạnh mẽ.

Ánh mắt Phương Đồng rơi vào tay của Thẩm Quân Dục, cả người hơi thất thần.

Thẩm Quân Dục nhìn cô ấy chằm chằm, đương nhiên là phát hiện sự thay đổi này, anh ấy cười khẽ: “Sáu giờ xuất phát, cô ra ngoài chuẩn bị đi.”

Thẩm Quân Dục quay lại chuyện chính khiến Phương Đồng hoàn hồn, nghĩ tới việc mình nhìn tay một người đàn ông đến thất thần thì xấu hổ, “vâng” một câu, sau đó vội vã rời khỏi phòng làm việc của Thẩm Quân Dục.

Thẩm Quân Dục lắc đầu cười đi tới bàn làm việc, anh ấy cầm điện thoại lên nhìn một lát rồi thay sim vào.

Phương Đồng rời khỏi phòng làm việc, xoa xoa hai tai đang nóng bừng, lúc này mới nhận ra điện thoại đang rung lên, là Đinh Minh Huy gọi tới. Bây giờ cô ấy mới nhớ ra cuộc hẹn không thành với Đinh Minh Huy, thế mà lại quên béng mất.

“Alo, Minh Huy.” Giọng Phương Đồng hơi áy náy.

Nhưng Đinh Minh Huy lại không nhận thấy sự bất thường của cô ấy: “Đồng Đồng à, xin lỗi em, tối nay anh có việc nên không đi ăn tối với em được, mình dời sang cuối tuần được không? Cuối tuần anh dẫn em đi ăn.”

Cảm giác áy náy của Phương Đồng mất sạch, cô ấy nhìn vào tường: “Anh có chuyện gì?” Cô ấy đã không còn nhớ nổi đây là lần thứ mấy Đinh Minh Huy nói bận mà cho cô ấy leo cây rồi.

Tuy hôm nay cô ấy cũng có việc, nếu Đinh Minh Huy rảnh thì họ cũng không đi với nhau được, nhưng cảm giác khi đổi lại là anh ta nói vậy thì không giống nhau.

Đinh Minh Huy dừng một lát: “Việc riêng thôi, Đồng Đồng, anh hứa đây là lần cuối cùng, cuối tuần này anh sẽ đi ăn với em, được không?”

Mặt Phương Đồng lạnh lại, cười cười nói: “Được rồi, đúng lúc em cũng có việc, nếu anh không gọi thì em cũng đang định gọi cho anh.”

Lần này đến lượt Đinh Minh Huy im lặng: “Hôm nay em bận? Bận chuyện gì?”

“Ông chủ bảo em cùng đi tham gia tiệc xã giao.” Phương Đồng lạnh nhạt nói.

Đinh Minh Huy cứng mặt, không khỏi nhớ lại trong bữa tiệc cuối năm của công ty vào năm ngoái, Thẩm Quân Dục ôm Phương Đồng khiêu vũ: “Không phải ban thư ký có nhiều người lắm ư, sao phải là em đi?”

Phương Đồng nghe thế thì bật cười: “Chắc là do họ bận quá, dù sao em cũng chỉ là một thực tập sinh rảnh rỗi, tham gia thì tham gia thôi. Không phải anh còn có việc sao, mau đi làm đi, em còn phải chuẩn bị nữa, cúp máy trước nhé.”

Đinh Minh Huy xanh mặt nhìn dòng chữ kết thúc cuộc gọi, đồng nghiệp thấy vậy thì hỏi: “Sao mà sắc mặt u ám vậy?”

Đinh Minh Huy lắc đầu, anh ta không thể nói là mình sợ ông chủ cướp bạn gái được.

Tuy Phương Đồng xinh đẹp, cũng biết ăn diện, nhưng vẫn chưa tới mức nghiêng nước nghiêng thành. Người như Thẩm Quân Dục nhất định là có rất nhiều người đẹp ở bên, chắc sẽ không để ý Phương Đồng.

Đinh Minh Huy thầm an ủi, nhưng vẫn lo lắng. Lần trước gặp ba mẹ Phương Đồng, Đinh Minh Huy đã biết khoảng cách của mình và cô ấy rất lớn, sợ là cả đời này anh ta cũng không sánh nổi với gia thế của Thẩm Quân Dục.

***

“Thanh Lan, bộ này thế nào?” Sở Vân Dung từ phòng thử quần áo đi ra hỏi Thẩm Thanh Lan, cô nhìn một chút rồi gật đầu: “Được lắm, rất hợp với khí chất của mẹ.”

Sở Vân Dung rất vui: “Mẹ mua bộ này nhé?”

“Vâng.”

Sở Vân Dung cầm quần áo vào thay, Thẩm Thanh Lan lại tiếp tục chờ, đến khi Phó Hoành Dật gọi tới. Anh hỏi cô đang ở đâu, Thẩm Thanh Lan báo địa chỉ.

“Em và mẹ đi mua sắm đi, chắc khoảng một tiếng nữa anh đến.” Thẩm Hoành Dật nhìn đồng hồ rồi nói.

“Anh xong việc rồi sao?” Thẩm Thanh Lan hỏi khẽ, gương mặt lạnh lùng hiện lên nét dịu dàng.

“Ừ, đã xong rồi. Chiều được nghỉ, anh đến đón em.”

Biết anh đã xử lý xong công việc nên Thẩm Thanh Lan không ngăn cản Phó Hoành Dật nữa, sau khi hẹn với anh xong, cô liền cất điện thoại.

Sở Vân Dung đã thay quần áo xong, bà đưa quần áo trên tay cho nhân viên cửa hang rồi nói, “Tôi lấy bộ này.” Sau đó lại chỉ vào hai bộ khác trên giá, “Gói cả hai bộ đó cho tôi. Cứ lấy dựa theo số đo của con gái tôi.”

Bà chỉ tay sang Thẩm Thanh Lan, nhân viên phục vụ nhìn Thẩm Thanh Lan một cái, cũng không cần đo đã gật đầu, rồi mang quần áo đi ra.

“Mẹ, quần áo của con vẫn còn rất nhiều, không cần mua nữa đâu.”

Thẩm Quân Dục là một người rất coi trọng đẳng cấp, cứ mỗi ba tháng là anh ấy sẽ đổi mới quần áo một lần, kéo theo Thẩm Thanh Lan cũng có không ít quần áo, thậm chí có rất nhiều bộ còn chưa cắt mác thì đã quá thời gian quy định của anh ấy.

“Mẹ biết, nhưng quần áo của con đều quá đơn giản, hơn nữa còn toàn là trang phục thường ngày. Bây giờ con kết hôn rồi, đã trở thành phụ nữ, thỉnh thoảng cũng nên ăn mặc đẹp một chút. Mặc dù hai bộ này là váy, nhưng màu sắc không quá sáng, thiết kế cũng rất đơn giản, về nhà con mặc thử xem Hoành Dật có thích hay không.”

Nghe câu cuối cùng của Sở Vân Dung, Thẩm Thanh Lan liền không từ chối nữa.

“Vừa rồi mẹ thấy có một cửa hiệu trang phục nam, quần áo bên trong rất đẹp, con có muốn mua cho Hoành Dật vài bộ không?” Sở Vân Dung hỏi ý Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan cũng định mua quần áo cho Phó Hoành Dật nên không phản đối, cô đi theo Sở Vân Dung vào một hiệu bán quần áo. Kiểu dáng trang phục trong cửa hàng này khá ổn, bất kể là thiết kế hay đường may đều đẹp, Thẩm Thanh Lan mua liền ba bộ.

Lúc Phó Hoành Dật đến thì nhìn thấy Thẩm Thanh Lan và Sở Vân Dung xách túi lớn túi nhỏ. Anh đi tới, vô cùng tự nhiên cầm lấy mấy cái túi trong tay Thẩm Thanh Lan, sau đó mới nhận mấy cái túi trong tay Sở Vân Dung.

“Mẹ, bây giờ vẫn còn sớm, mẹ có muốn đi ăn tối rồi hẵng về không?” Phó Hoành Dật hỏi.

Sở Vân Dung lắc đầu, “Mẹ không đi đâu, con và Thanh Lan đi đi. Lát nữa mẹ còn phải đi gặp một người bạn, con cho mẹ xuống ở đầu đường phía trước là được rồi.”

Vợ chồng son hiếm khi được ở bên nhau, Sở Vân Dung không muốn làm bóng đèn, mà lát nữa quả thực bà còn có việc.

Phó Hoành Dật cũng không ép, đưa bà đến đầu đường phía trước thì giúp Sở Vân Dung bắt xe, sau đó mới cùng Thẩm Thanh Lan rời đi.

“Sao hôm nay lại mua nhiều đồ vậy?” Phó Hoành Dật cười nhìn Thẩm Thanh Lan, tính cô không thích mua sắm lắm, vậy mà hôm nay mua nhiều như vậy, đến cả chỗ ngồi phía sau cũng suýt để không hết, anh đoán có lẽ không chỉ là mỗi mình Sở Vân Dung mua.

“Em thấy khá đẹp nên mua vài bộ, mua cho cả anh nữa, về nhà mặc thử xem có thích hay không.”

Phó Hoành Dật mỉm cười, “Đồ em mua thì chắc chắn anh sẽ thích.”

Mặt Thẩm Thanh Lan hơi nóng lên, rốt cuộc cô cũng nhận ra từ sau khi kết hôn, da mặt của người đàn ông này càng ngày càng dày, miệng cũng càng ngày càng ngọt.

Mẹ vợ cũng đã cho bọn họ không gian riêng tư, Phó Hoành Dật tất nhiên sẽ không phụ ý tốt của bà. Anh lái xe chở Thẩm Thanh Lan đến gần bờ biển.

Mùa này ven biển không có nhiều người, gió biển ẩm thấp phả vào mặt, mang theo chút ẩm ướt và cả mùi biển nồng nàn.

Phó Hoành Dật nắm tay Thẩm Thanh Lan, tay kia xách giày của cô. Thẩm Thanh Lan đi chân trần trên bờ cát, cảm nhận sự mềm mịn dưới chân mình.

“Đi bộ một lúc thôi, trời trở lạnh rồi, để chân bị lạnh không tốt.” Phó Hoành Dật cưng chiều nói.

Thẩm Thanh Lan cười gật đầu, nghiêng sang nhìn anh: “Phó Hoành Dật, anh có cảm thấy mình như đang nuôi con gái không?”

Con gái? Lúc đầu Phó Hoành Dật không hiểu, lúc sau vỡ ra mới nhìn cô, nhất là bộ phận nào đó trên người cô, cười gian: “Sao chưa từng thấy em gọi anh là ‘ba’?”

Anh cúi đầu nói nhỏ với Thẩm Thanh Lan: “Tối nay có thể thử xem.”

Thẩm Thanh Lan đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn người ăn nói lung tung kia, da mặt người này cũng dày quá rồi.

Cô đi nhanh mấy bước về phía trước, Phó Hoành Dật đứng đằng sau nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, cười dịu dàng.

Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan tới bờ biển, có thể nói từ nhỏ đến giờ cô nhìn biển mà lớn lên, căn cứ ma quỷ kia nằm trên một hòn đảo đơn độc, xung quanh bao quanh bởi nước biển. Thậm chí vào mùa đông, cô vẫn bị ném vào nước để huấn luyện, giãy giụa đau đớn trong nước biển lạnh băng. Cô cũng từng suýt bị cá mập nuốt chửng.

Thật ra mỗi lần đối diện với biển rộng, cô đều cảm thấy không mấy thoải mái. Nhưng vào lúc này, cảm nhận được ánh mắt phía sau rơi vào mình, cô đột nhiên cảm thấy vùng biển rộng này lại đẹp như vậy.

Gió thổi vào người, xõa tung mái tóc dài của cô. Thẩm Thanh Lan quay đầu lại, cười nhìn Phó Hoành Dật. Ý cười dần nở rộ trên môi, ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, trong mắt phản xạ tia sáng, phía sau là biển rộng mênh mông xanh biếc soi khắp chân trời.

Cô nói: “Phó Hoành Dật, em yêu anh.”

Đột nhiên được thổ lộ khiến Phó Hoành Dật sửng sốt. Anh bật cười đầy vẻ cưng chiều, bước nhanh tới phía trước, ôm cô vào lòng: “Anh cũng yêu em” Giọng nói dịu dàng lưu luyến.

Bắt đầu là lãng mạn và ấm áp, không biết là ai giơ camera lên, chụp lại khoảnh khắc quấn quýt tuyệt đẹp này.

Kết thúc nụ hôn, hơi thở của hai người hơi loạn, Thẩm Thanh Lan nép vào lòng Phó Hoành Dật: “Phó Hoành Dật, chờ em tốt nghiệp, chúng ta kết hôn nhé.”

Phó Hoành Dật gật đầu: “Được, anh sẽ cho em một hôn lễ thật long trọng”

Không ngờ Thẩm Thanh Lan lại khẽ lắc đầu: “Em không cần một hôn lễ long trọng, chỉ cần ấm áp đơn giản là được, mời thêm vài người bạn thân.”

“Được, nghe em.” Mắt Phó Hoành Dật chợt sáng lên.

***

“Gần đây bà cảm thấy thế nào?” Bác sĩ tâm lý Chu hỏi Sở Vân Dung, đây là lần thứ ba bà đến đây trị liệu tâm lý.

Sở Vân Dung ngồi trên ghế nhắm mắt lại, môi nở nụ cười, đang trong trạng thái bị thôi miên: “Quan hệ của tôi và nó đã tốt hơn, con bé cũng đã bằng lòng nói chuyện với tôi, hôm nay còn đi dạo phố với tôi nữa.”

Bác sĩ Chu cười, giọng nhỏ nhẹ: “Chứng tỏ quan hệ của hai người đã được cải thiện. Hiện tại, khi ở riêng một mình với cô ấy bà có còn thấy đau khổ không?”

Nghe vậy, nụ cười của Sở Vân Dung nhạt đi phần nào: “Đến giờ tôi vẫn thấy hổ thẹn với con bé, chỉ cần nhớ tới là tôi sẽ đau khổ. Năm đó, nếu không phải do tôi sơ suất thì con gái sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy. Bác sĩ Chu, cô không biết đâu, lúc nhỏ Thanh Lan rất đáng yêu, rất hay cười, người con bé thích nhất cũng là tôi. Ngay cả khi tôi vào nhà vệ sinh mà con bé cũng đòi đi theo.”

Nói đến Thanh Lan lúc bé, nụ cười của Sở Vân Dung tươi hơn. Bà chưa từng nói những chuyện này với ai, ngay cả với Thẩm Khiêm. Nếu không bị thôi miên, có lẽ bà sẽ không bao giờ nói ra.

Bác sĩ Chu yên lặng lắng nghe, sắc mặt dịu dàng, không hề mất kiên nhẫn.

“Lúc nhỏ, con bé rất nghe lời, rất ít khóc. Có đôi khi tôi đi biểu diễn, để nó ở nhà với ông bà, lúc nhớ thì con bé gọi cho tôi, nghe thấy tiếng của tôi rồi mới chịu đi ngủ. Vốn là hôm đó tôi không định đưa con bé ra ngoài, nhưng nó cứ quấn lấy tôi mãi, nó chẳng khóc cũng chẳng quấy, cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương. Tôi mềm lòng nên đưa con bé đi cùng, cũng không cho bảo mẫu theo. Nếu ngày đó tôi có thể cứng rắn một chút, hoặc để bảo mẫu đi theo, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.” Nước mắt Sở Vân Dung lại rơi, dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng bà vẫn nhớ rất rõ.

“Tôi nắm tay con bé, nắm rất chặt, nhưng hôm đó người đi đường rất nhiều, tôi không biết sao lại đông như thế. Đúng lúc đó xe bus dừng lại, một nhóm người đi xuống. Tôi chỉ lơ đễnh một chút thôi mà đã không thấy con bé đâu, tìm rất lâu nhưng vẫn không thấy.” Tâm trạng của bà rất kích động, cơ thể khẽ run.

Bác sĩ Chu thấy thế thì khẽ nói, giọng dịu dàng: “Đừng kích động, con gái bà đã về rồi, cô ấy đã trở về với bà, hơn nữa bây giờ cô ấy cũng đã kết hôn, có một người chồng yêu thương mình, cô ấy rất hạnh phúc.”

Nước mắt Sở Vân Dung càng rơi nhiều hơn, bà lắc đầu: “Không như trước nữa, con bé không còn thích quấn lấy tôi như trước nữa. Cô không biết lần đầu nhìn thấy tôi, ánh mắt nó tựa như người xa lạ vậy. Thậm chí đã nhiều năm như thế mà nó vẫn luôn khách sáo với tôi, tôi biết mình đã làm nó tổn thương.”

“Vì sao bà lại nghĩ mình làm tổn thương cô ấy?” Bác sĩ Chu dịu dàng hỏi.

“Vì lúc đó tôi không tìm được con bé, khiến cho con bé chịu khổ nhiều, đã thế tôi còn nhận nuôi một cô nhi, đem hết tất cả tình yêu thương đối với con gái ruột cho nó. Nếu tôi biết có ngày như thế thì trước đây tôi cũng sẽ không nhận đứa trẻ kia về nuôi.”

“Tôi biết mọi người đều nói tôi thiên vị con nuôi, con ruột trở về mà không đối xử tốt như đối với con nuôi. Thật ra không phải thế, tôi chỉ không biết phải đối mặt với Thanh Lan thế nào. Hơn nữa Hi Đồng rất giống Thanh Lan lúc nhỏ, rất bám tôi, tôi…” Bà không nói nổi nữa, thật ra bà rất yêu con gái, Thanh Lan là mạng của bà, nếu Thanh Lan gặp nguy hiểm, bảo bà thế mạng cho cô thì bà cũng bằng lòng. Bà không phải như những gì người ta nói, chỉ thích con nuôi không thích con ruột, không phải như vậy.