Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 194: Thẩm hi đồng bị đánh



“Nghe bà kể, thì tôi thấy hình như bà thân thiết với con gái nuôi hơn, vì sao vậy?” Bác sĩ Chu là bác sĩ mà Thẩm Khiêm tìm cho Sở Vân Dung. Cô ấy đã tiếp xúc với bà một thời gian, biết bệnh tình của bà rất nghiêm trọng, không chỉ bị trầm cảm, mà còn bị tâm thần phân liệt nhẹ. Mấy lần điều trị trước, Sở Vân Dung đều không bằng lòng phối hợp, vậy mà hôm nay thì ngược lại, cho nên bác sĩ Chu muốn tìm hiểu nhiều hơn, nắm được nguyên do để dễ dàng điều trị.

“Hi Đồng rất thích thân thiết với tôi, còn ỷ lại vào tôi, giống hệt Thanh Lan hồi nhỏ. Mỗi lần nhìn Thanh Lan, chỉ cần thấy ánh mắt của con bé là tôi cảm thấy vô cùng khổ sở, trái tim như bị người ta bóp nát.” Sở Vân Dung chầm chậm nói, hai mắt đang nhắm run run đầy vẻ khổ sở, cả giọng nói cũng run rẩy.

Bác sĩ Chu thở dài một hơi. Thật ra rào cản giữa Sở Vân Dung và con gái không phải là mâu thuẫn, mà chỉ là khúc mắc trong lòng Sở Vân Dung chưa giải được thôi. Bà đắm chìm trong quá khứ, lại không muốn thoát khỏi nó, thỉnh thoảng dằn vặt mình, cũng dằn vặt cả con gái.

Đã được nghe cụ thể từ Thẩm Khiêm, bác sĩ Chu biết chuyện này không phải lỗi của một mình Sở Vân Dung, dù sao bà cũng từng nhiều lần bị…

Mà qua vài lời nói của Sở Vân Dung, bác sĩ Chu biết Thẩm Thanh Lan là một người có trái tim mềm mại, chỉ cần Sở Vân Dung bằng lòng gỡ bỏ khúc mắc, dũng cảm đối mặt, nói rõ tình yêu của mình với con gái, thì mối quan hệ giữa hai mẹ con bọn họ dù không thể thân thiết cũng sẽ không lạnh nhạt như hiện giờ.

Bác sĩ Chu tiếp tục trò chuyện với Sở Vân Dung bằng giọng điệu nhỏ nhẹ, tốc độ nói cũng chậm, như một cơn gió nhẹ thổi vào tim Sở Vân Dung.

Sắc mặt Sở Vân Dung dần dần thả lỏng, chân mày giãn ra.

Bác sĩ Chu búng tay một cái, Sở Vân Dung từ từ mở mắt, ánh mắt mơ màng, một lúc sau mới lấy lại được thần sắc. Bà nhìn bác sĩ Chu, khóe môi hơi nở nụ cười, “Bác sĩ Chu, cám ơn cô.”

Bác sĩ Chu cười khẽ, “Đây là việc tôi nên làm. Gần đây bà ngủ không ngon, tôi sẽ viết một đơn thuốc, bà nhớ uống đúng giờ. Ngày thường, khi ở chung với con gái, bà hãy cố gắng thả lỏng tinh thần, đừng suy nghĩ nhiều. Hãy nhớ kỹ một điều, Thẩm Thanh Lan là con gái ruột của bà, giữa mẹ con sẽ không có khoảng cách thù hận.”

Sở Vân Dung gật đầu.

Bác sĩ Chu hơi do dự rồi nói: “Nếu có thể thì lần sau hãy bảo con gái bà cùng đến đây. Như vậy sẽ rất có lợi cho bệnh tình của bà.”

“Không được, bác sĩ Chu, tôi không muốn người nhà biết bệnh tình của mình, xin hãy giữ bí mật giúp tôi.” Sở Vân Dung từ chối.

Bác sĩ Chu cũng chỉ đưa ra một đề nghị, thấy Sở Vân Dung không muốn thì cũng không miễn cưỡng, “Đương nhiên rồi. Không có sự đồng ý của bà, tôi sẽ không nói với bất cứ ai về bệnh tình của bà.”

Sở Vân Dung ở chỗ bác sĩ Chu thêm một lát rồi mới về. Bà vẫn luôn biết mình có bệnh, vì cách đối xử, thái độ của bà với hai đứa con gái của mình không giống như một người mẹ đúng mực.

Sở Vân Dung gọi điện thoại cho Thẩm Khiêm.

Thẩm Khiêm biết khúc mắc trong lòng của vợ mình. Nhiều năm như vậy mà bệnh của bà vẫn không khỏi hoàn toàn. Bà uống thuốc đầy đủ, nhưng lại không chịu gặp bác sĩ tâm lý. Lần này bà chịu đi gặp bác sĩ tâm lý, là kết quả của việc ông khuyên nhủ một thời gian dài.

“Bà trở về nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện của dàn nhạc có thể không quan tâm thì đừng quan tâm nữa. Có thời gian thì đến thăm Thanh Lan nhiều một chút, Hoành Dật thường xuyên ở trong quân đội, con bé ở nhà có một mình, bà có thể đến để bồi dưỡng tình cảm với nó.” Thẩm Khiêm dịu giọng nói với Sở Vân Dung.

Sở Vân Dung cười gật đầu.

“Hơn nữa, Hi Đồng đã tìm được cha mẹ ruột của mình, bà nên để con nó ở cùng với cha mẹ ruột của mình nhiều hơn.” Thẩm Khiêm bổ sung thêm một câu.

Sở Vân Dung hơi dừng lại rồi nói, “Tôi biết rồi, hôm nay tôi còn khuyên con bé nữa. Ông đến quân đội phải chú ý tự chăm sóc bản thân, đừng lo lắng chuyện của tôi, tôi biết phải làm như thế nào mà.”

Thẩm Khiêm lại dặn dò vợ thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại. Trên mặt ông đã không còn nét dịu dàng khi nói chuyện điện thoại với Sở Vân Dung, mà chỉ còn lại sự rối rắm. Nhớ tới cuộc cãi vã với con trai, ông đau đầu xoa xoa mi tâm, thở dài một hơi.

Thật ra, không phải ông muốn giữ Thẩm Hi Đồng lại. Để Thẩm Hi Đồng rời khỏi nhà họ Thẩm không phải là không thể, nhưng mà ông phải nghĩ tới cảm giác của Sở Vân Dung. Mấy năm nay, bà ấy luôn coi Thẩm Hi Đồng như con gái ruột, nuôi dạy nhiều năm, bây giờ nó đâu khác nào ruột thịt. Mà Sở Vân Dung vẫn luôn thấy hổ thẹn với Thanh Lan, nếu để bà ấy biết những việc Thẩm Hi Đồng làm với Thẩm Thanh Lan, thì e rằng bà ấy không thể nào chấp nhận được.

Cho nên, ông mới khuyên Sở Vân Dung đi gặp bác sĩ tâm lý. Chỉ cần Sở Vân Dung hết bệnh, rồi làm dịu mối quan hệ mẹ con với Thẩm Thanh Lan, thì sau này dù bà ấy có biết chuyện Thẩm Hi Đồng làm, cũng sẽ không đến mức không chịu nổi.

Thẩm Khiêm có hơi hối hận, đáng ra năm đó ông không nên làm như vậy, dù vợ ông có điên cả đời thì có sao đâu, ông vẫn yêu bà như trước đó thôi.

Con trai trách ông đã quên Thẩm Thanh Lan mới là con ruột của mình. Sao ông có thể quên được chứ? Thẩm Thanh Lan là đứa con gái duy nhất của ông, là đứa con gái ông mong đợi nhiều năm mới có được.

Hành động gần đây nhất của Thẩm Hi Đồng đã chạm vào vảy ngược của Thẩm Khiêm. Nếu không phải lo nghĩ cho vợ thì e rằng lúc vợ chồng nhà họ Lý đến tìm, ông đã để họ đưa Thẩm Hi Đồng rời khỏi nhà họ Thẩm rồi.

Chuyện lần này không phải là lần đầu tiên, cũng chưa chắc đã là lần cuối cùng. Sẽ nhanh thôi, đợi một thời gian ngắn nữa, bệnh của Sở Vân Dung tốt lên, có thể tỉnh táo hơn một chút thì chuyện này sẽ trở nên dễ giải quyết thôi.

***

“Hai người lại muốn làm gì?” Thẩm Hi Đồng bực bội nhìn hai người đang đứng trước mặt mình.

Điền Thúy Phương dè dặt nhìn Thẩm Hi Đồng, “Tam…” Vừa mở miệng nói đã trông thấy ánh mắt lạnh băng của Thẩm Hi Đồng, Điền Thúy Phương lập tức sửa lời: “Hi Đồng, là chuyện của em trai con. Bây giờ nó đã lớn rồi mà vẫn chưa có việc làm, sau này khó mà cưới vợ được. Con quen biết nhiều như vậy, giúp nó tìm một công việc được không?”

Đứng cạnh Điền Thúy Phương là một thanh niên với vẻ mặt cà lơ phất phơ, chân còn rung nhịp nhịp, thái độ cợt nhả. Thẩm Hi Đồng nhìn thoáng qua rồi dời ánh mắt đi, đây lại là em trai ruột của cô ta, đúng là trò cười.

Lý Dũng nhai kẹo cao su, thấy ánh mắt của Thẩm Hi Đồng thì tỏ vẻ khó chịu, “Ánh mắt của chị là sao? Khinh bỉ tôi? Chị có tư cách gì khinh bỉ tôi? Nếu không phải được người ta nhận làm con nuôi thì bây giờ chị còn không bằng tôi đâu.”

“Con bớt nói đi.” Điền Thúy Phương kéo tay con trai, bà ta không muốn con trai chọc giận Thẩm Hi Đồng. Bây giờ bọn họ đang có việc nhờ người ta giúp đỡ, nhờ người phải có thái độ của nhờ người, nếu mặt mũi có thể đổi lấy tiền đồ cho con trai thì cho dù phải vứt mặt mũi xuống đất cho Thẩm Hi Đồng giẫm đạp thì bà ta cũng vui lòng.

Điền Thúy Phương cười nịnh nọt, “Hi Đồng, con đừng để ý lời của em trai con, nó không hiểu chuyện, mẹ biết con không có ý khinh thường nói nó, nếu mẹ có cách khác thì mẹ đã không đến nhờ con. Chủ yếu là mẹ mới tới, chưa quen với cuộc sống ở đây nên chỉ có thể tới tìm con.”

Thẩm Hi Đồng lạnh mặt, câu này gần đây cô ta nghe nhiều lắm, mỗi lần bọn họ tìm cô ta đều lấy cớ như vậy, ha ha… Hay cho cái lý do chưa quen cuộc sống ở đây.

Chẳng lẽ mấy người chưa quen cuộc sống ở đây thì tôi phải chăm sóc mấy người cả đời sao? Tôi nợ mấy người ư?

“Nếu chưa quen cuộc sống ở đây thì về quê mà ở. Tôi cho mấy người một trăm nghìn, mấy người về quê xây một căn nhà. Số tiền còn lại, chỉ cần mấy người tiêu xài tiết kiệm thì sẽ không chết đói được. Ở đó là nơi mấy người sống, chắc là quen thuộc rồi.” Thẩm Hi Đồng nói một cách lạnh lùng. Không quen cuộc sống ở đây? Được thôi, về quê mà sống đi!

“Một trăm nghìn? Chị cho ăn mày à?” Lý Dũng nhả kẹo cao su, “Một trăm nghìn có thể mua được gì? Chị có nhiều tiền như vậy, không cho chúng tôi tiêu thì để làm gì?” Theo cậu ta, Thẩm Hi Đồng bỏ tiền nuôi cả nhà là đúng. Nếu không nhờ ba mẹ bỏ Thẩm Hi Đồng ở cô nhi viện thì sao cô ta có thể được người giàu có nhận làm con nuôi, chưa biết chừng còn bị bán như hai bà chị trước ấy chứ.

Thẩm Hi Đồng lạnh lùng liếc cậu ta, sao người này có thể nói ra lời không biết xấu hổ như thế?

“Sao tôi phải cho mấy người tiêu tiền tôi vất vả làm ra? Tôi nợ mấy người chắc?”

Lý Dũng trợn mắt, “Nếu không nhờ ba mẹ thì chị sao có được cuộc sống của thiên kim tiểu thư? Làm người không thể vong ân phụ nghĩa.”

Thẩm Hi Đồng tức quá hóa cười, quả nhiên cha mẹ nào con nấy, cực phẩm như nhau. Cô ta bỗng nhiên cảm thấy may mắn khi trước đây bọn họ đã vứt bỏ cô ta. Nếu không, phải sống cùng một đám người nhà như vậy thì cô ta sẽ phát điên lên mất thôi.

Điền Thúy Phương vội can, “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau mà. Tiểu Dũng, con bé là chị của con, con đừng nói chuyện như vậy với chị.” Vừa nói, bà ta vừa nháy mắt với con trai, con còn phải dựa vào nó mới có việc làm đấy con trai à.

Lý Dũng im miệng, chờ cậu ta phát đạt rồi sẽ xử lý Thẩm Hi Đồng sau.

“Hi Đồng, con đừng để ý lời em trai con nói. Nó vẫn chưa tìm được việc làm phù hợp nên dễ nổi nóng ấy mà. Hôm qua nó còn nói với mẹ, lớn thế này rồi mà vẫn còn dựa vào chị mình để có việc làm, nó rất khó chịu.”

Thẩm Hi Đồng cười nhạt, “Nếu cảm thấy xấu hổ thì tự mình đi tìm việc làm đi. Chỉ cần nó thật sự muốn thì sẽ tìm được. Chẳng lẽ một người đàn ông khỏe mạnh mà không thể tìm được một công việc nuôi sống bản thân sao?”

Lý Dũng bực bội siết tay, vừa muốn động tay thì lại buông xuống. Cậu ta bây giờ còn phải dựa vào Thẩm Hi Đồng, nếu tự tìm việc thì sẽ rất khó tìm được một công việc tốt, đến công trường chuyển gạch sao? Dạng công việc tay chân vừa bẩn vừa mệt, cậu ta không làm nổi.

“Bây giờ ngành công nghiệp chuyển phát nhanh rất phát triển. Nó đi chuyển phát nhanh thì mỗi tháng cũng kiếm được không ít.”

“Cả ngày khiêng đồ lên xuống, còn phải làm việc ngoài trời, chạy tới chạy lui. Mệt chết tôi, không làm!” Lý Dũng bĩu môi.

“Ha ha, việc không mệt thì có đấy, nhưng mày có bằng cấp không?” Không phải Thẩm Hi Đồng khinh thường cậu ta, mà là Lý Dũng không có điểm nào coi được.

Rõ ràng là một người đàn ông khỏe mạnh, tay chân đầy đủ mà lại muốn không làm mà hưởng, có tay có chân lại sống dựa vào cha mẹ, đến cả cô ta cũng thấy mất mặt thay.

“Không biết thì học. Chị không tìm giúp tôi, sao biết tôi không làm được?”

Điền Thúy Phương hùa theo, “Đúng vậy, Hi Đồng, tiểu Dũng rất thông minh, chỉ cần con giúp nó tìm một công việc tốt thì nó sẽ làm tốt.”

Lời này, Thẩm Hi Đồng một chữ cũng không tin, “Biết rồi, biết rồi, tôi sẽ giúp nó để ý. Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Cô ta bây giờ chỉ muốn tránh xa đám người nhà này.

“Đợi đã. Bọn tôi hết tiền ăn cơm rồi, chị cho tiền đi.” Lý Dũng ngăn Thẩm Hi Đồng lại.

“Hôm trước tôi vừa cho mấy người một nghìn, nhanh vậy mà đã hết rồi?”

Lý Dũng sốt ruột, “Chỉ có một nghìn thì đủ ăn cái gì? Chúng tôi có tới ba người.” Chỉ có một ít tiền, còn chưa đủ cho cậu ta mua trang bị trong game, cậu ta xòe tay “Mau lên! Bọn tôi còn chưa ăn sáng đâu.”

Thẩm Hi Đồng tức giận thở hổn hển, cô ta rất muốn nện túi xách vào mặt Lý Dũng. Mặc dù ở đây là một góc của dàn nhạc nhưng không phải là không có người đến, do vậy cô ta cố gắng bình tĩnh lại rồi lấy ví tiền ra.

Lý Dũng giật ví, lấy hết tiền bên trong ra đếm, “Hừ… chỉ có hai nghìn thì đủ mua cái gì? Chị đưa thẻ đây, tôi tự đi rút tiền.”

“Mày cút ngay cho tao!” Thẩm Hi Đồng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vung túi xách đánh Lý Dũng. Điền Thúy Phương bước lên cản cô ta, “Có chuyện gì thì nói rõ ràng, con đánh nó làm gì?”

Lý Dũng vốn là một kẻ tính tình ngang ngược, làm sao chịu để mình bị đánh. Cậu ta giơ tay đấm lên vai Thẩm Hi Đồng, cô ta hét lên một tiếng. Lý Dũng hình như cảm thấy còn chưa đủ, bèn đạp vào chân Thẩm Hi Đồng một cái không nhẹ nhưng cũng chẳng mạnh, cùng lắm cũng có máu bầm mà thôi.

Điền Thúy Phương lại càng hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ Lý Dũng sẽ ra tay đánh Thẩm Hi Đồng. Thấy Thẩm Hi Đồng ôm vai, nước mắt lưng tròng, bà ta vội bước lên đỡ cô ta, “Có sao không con? Để mẹ xem xem.”

“Các người tránh xa tôi ra!” Thẩm Hi Đồng tránh tay bà ta, nhìn Lý Dũng bằng ánh mắt lạnh lùng, “Lý Dũng, mày dám đánh tao? Có tin tao không cho mày một đồng nào không?” Cú đấm vào vai không nhẹ, cô ta cảm giác như vai mình nát luôn rồi.

Lý Dũng mà lại sợ Thẩm Hi Đồng sao? Đương nhiên là không rồi, cậu ta trừng lại, “Chị thử làm thế xem! Tôi sẽ tố cáo chị không phụng dưỡng cha mẹ, để xem đám phóng viên đó sẽ viết về chị như thế nào. Còn nữa, lần sau còn dám đụng đến tôi, để xem tôi xử lý chị như thế nào.”

Sắc mặt Thẩm Hi Đồng chợt biến. Lý Dũng là đồ ngu, cái gì cũng làm được. Cô ta không nói nhảm nữa mà chỉ thẳng ra cửa. “Các người đi khỏi nơi này cho tôi!”

“Đi thì đi, làm như tôi thích đến chỗ này lắm vậy.” Lý Dũng kéo Điền Thúy Phương đi. Thật ra, Điền Thúy Phương không muốn đi mà muốn ở lại dỗ Thẩm Hi Đồng, cô ta bây giờ là cây rụng tiền của cả nhà, nếu chọc giận cô ta, làm cô ta không cho tiền nữa thì bọn họ phải làm như thế nào bây giờ? Nhưng con trai kéo bà ta đi thì dĩ nhiên là bà ta phải nghe theo con trai rồi. Điền Thúy Phương quay đầu lại dặn dò Thẩm Hi Đồng vài câu liền đi.

Thẩm Hi Đồng ôm vai, đau hít hà, sắc mặt trắng bệch. Cô ta thử cử động, vai đau gần chết. Sắp đến ngày trình diễn rồi, nếu vai không hết đau thì sao cô ta còn đàn được nữa?

Cơ hội như lần này rất hiếm có, là nhờ Sở Vân Dung đã dày công sắp xếp cho cô ta, cô ta tuyệt đối không thể bỏ qua. Nghĩ đoạn, cô ta vẫn thấy không yên lòng, định đến bệnh viện làm kiểm tra.

“Hi Đồng, sao sắc mặt cô tệ quá vậy?” Vừa ra cửa, Thẩm Hi Đồng đã gặp đồng nghiệp hỏi thăm.

Thẩm Hi Đồng miễn cưỡng cười cười,“Vừa rồi không chú ý nên va vào tường, bây giờ tôi đến bệnh viện khám.”

Đồng nghiệp thấy sắc mặt cô ta trắng bệch thì vội nói: “Đi mau đi, cần tôi đưa cô đi không?”

Thẩm Hi Đồng bây không không lái xe được nên cũng không từ chối, “Vậy cám ơn cô.”

Đồng nghiệp nhiệt tình cười cười, “Chuyện nhỏ thôi mà. Đi thôi!”

“Lúc nãy tôi nghe nói có hai người đến tìm cô, là người thân của cô sao?”

Đồng nghiệp là một người nhiệt tình, nhưng cũng là một người nhiều chuyện.

Sắc mặt Thẩm Hi Đồng cứng lại, dù biết đồng nghiệp không có ác ý nhưng trong lòng cô ta vẫn thấy khó chịu.

“Không phải người nhà. Bọn họ tới chuyển phát nhanh, nhưng chuyển nhầm người.”

Đồng nghiệp nửa tin nửa ngờ, chuyển phát nhanh mà cần tới hai người sao? Cô ta thấy cảm thấy đó là người thân nhà nghèo của Thẩm Hi Đồng tới đây tống tiền thì đúng hơn, vậy nên Thẩm Hi Đồng mới ngại nói. Người thân như thế nhà nào cũng có, cô ta hiểu mà.

“Chỉ sưng đỏ thôi, bôi thuốc là hết, không sao đâu.” Bác sĩ nói với Thẩm Hi Đồng.

Thẩm Hi Đồng nhíu mày, “Bác sĩ, nếu không vấn đề gì thì sao bây giờ tôi còn đau như vậy?” Cô ta đau muốn chết mà bác sĩ lại nói không sao, như thế nào mới gọi là có sao? Đợi cô ta tàn phế hả? Nghe nói nơi này là bệnh viện chỉnh hình xương tốt nhất thành phố, bác sĩ đang khám cho cô ta là chuyên gia trong lĩnh vực này sao? Chuyên gia đều khám bệnh như thế ư?

Trông thấy ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Hi Đồng, bác sĩ cũng rất bất đắc dĩ. Chẳng lẽ bà ấy phải nói thật rằng vì cô sống sung sướng từ nhỏ, da thịt mềm mại nên mới cảm thấy đau đớn hơn bình thường?

Nhưng làm bác sĩ đã mấy chục năm, bà ấy cũng không đến nỗi tức giận vì sự nghi ngờ của Thẩm Hi Đồng, chỉ ôn tồn nói: “Nếu cô thật sự lo lắng thì đi chụp X quang đi.”

“Vậy phiền bác sĩ cho tôi phiếu chụp.” Thẩm Hi Đồng ngoài cười nhưng trong không cười.

Thẩm Hi Đồng cầm phiếu chụp X quang ra ngoài, đồng nghiệp bác sĩ liền phỉ nhổ: “Đúng là đốt tiền, rõ ràng không sao, bôi dầu đỏ một chút là xong rồi, còn đòi đi chụp X quang cho bằng được.”

Bác sĩ cười cười, “Chắc là lo lắng quá thôi, tùy cô ta vậy, dù sao cũng là do cô ta yêu cầu, tiền cũng do cô ta trả chứ đâu phải chúng ta.”

Đồng nghiệp không nói nữa, để ý nhiều như vậy làm gì, cũng chỉ là lo chuyện bao đồng.

“Quả thực không có vấn đề gì, khớp xương không bị tổn thương. Cô bôi dầu đỏ vài ngày, dùng sức mát xa cho tan máu bầm là được rồi.” Bác sĩ nói.

Lần này Thẩm Hi Đồng không nói thêm gì, mà hỏi: “Bác sĩ, tôi là nghệ sĩ đàn dương cầm, cuối tuần này tôi có một buổi biểu diễn rất quan trọng, nên không thể có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn được, vết thương này…”

“Yên tâm đi, hai ngày nữa là khỏi, sẽ không gây ảnh hưởng tới buổi biểu diễn của cô.” Bác sĩ khẳng định.

Lúc này Thẩm Hi Đồng mới yên tâm. Trước đó cô ta đã mất đi một cơ hội, ban đầu cho rằng có thể đạp Thẩm Thanh Lan một cú, không ngờ trộm gà không thành lại mất nắm thóc. Nếu không phải bà già kia chết sớm thì bây giờ không biết cô ta phải sống như thế nào đây. Cô ta đã cố gắng rất lâu mới giành được cơ hội lần này, dù thế nào cũng phải thể hiện cho tốt mới được.

Lúc cô ta ra khỏi bệnh viện thì đồng nghiệp vẫn còn chờ ở bên ngoài, “Hi Đồng, vai của cô không sao chứ?”

Thẩm Hi Đồng cười lắc đầu, “Không sao, bác sĩ nói chỉ bị sưng thôi, bôi thuốc hai ngày là hết.”

Đồng nghiệp ra vẻ yên tâm, cười cười, “Không sao là tốt rồi, cuối tuần còn biểu diễn nữa, cô không thể có chuyện gì được. Mà mấy ngày nay không thấy cô Sở, cô ấy có chuyện gì sao?”

“Mẹ tôi nói muốn tôi tự mình tới xem, coi như rèn luyện, còn mẹ thì ở nhà nghỉ ngơi.” Thẩm Hi Đồng cười rất ngọt ngào.

Đồng nghiệp tất nhiên biết Sở Vân Dung bồi dưỡng Thẩm Hi Đồng thành người nối nghiệp, đáy mắt lướt qua sự hâm mộ. Gia thế lớn thật là tốt, cơ hội cũng nhiều hơn người khác.

“Cô Sở đối xử với cô tốt quá.” Đồng nghiệp hâm mộ nói.

Khóe môi Thẩm Hi Đồng cong nhẹ, cô ta rất thích cảm giác được người hâm mộ này.

***

Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đứng bên bờ biển, gió biển lớn, Phó Hoành Dật cởi áo khoác của mình ra phủ lên người Thẩm Thanh Lan.

“Em không lạnh, thật đó.” Thẩm Thanh Lan nói. Thể chất của cô rất tốt, chút gió lạnh này không ảnh hưởng gì tới cô.

“Không lạnh cũng phải phủ thêm, con gái mà, bị cảm lạnh sẽ không tốt.” Phó Hoành Dật không để ý đến sự từ chối của cô mà bọc kín cô lại, cầm tay cô lên, vẫn lạnh như cũ.

Xem ra, hôm nào phải dẫn cô đến chỗ bác sĩ trung y khám, đã tới mùa xuân rồi mà tay cô vẫn lạnh như vậy.

Phó Hoành Dật nắm tay Thẩm Thanh Lan đi dọc theo bờ biển, thỉnh thoảng lại nói vài câu, anh không nói nhiều, nhưng cả hai lại không cảm thấy buồn chán. Thấy mặt trời sắp lặn, anh mới dẫn cô về.

Buổi tối, hai người không về Đại Viện, mà về Giang Tâm Nhã Uyển. Vừa về đến cổng Giang Tâm Nhã Uyển, đã thấy Nhan Tịch đứng ở đấy đợi.

Thẩm Thanh Lan từ xa đã thấy bóng lưng giống Nhan Tịch, đến gần thì thấy đúng là cô ấy. Cô bảo Phó Hoành Dật dừng xe lại, “Nhan Tịch.”

Nhan Tịch ôm cánh tay đi tới đi lui, buổi tối đầu xuân vẫn còn rất lạnh, nghe có người gọi thì quay đầu lại, liền thấy Thẩm Thanh Lan. Mắt cô ấy sáng lên, “Chị.”

Cô ấy chạy lại trước mặt Thẩm Thanh Lan, đứng cách cô hai bước, im lặng nhìn cô không nói không nói lời nào.

“Tới tìm chị mà sao không gọi cho chị?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

“Em có gọi, nhưng chị tắt máy rồi.” Nhan Tịch giải thích, giọng nói hơi khàn khàn.

Thẩm Thanh Lan lấy điện thoại ra xem mới phát hiện điện thoại hết pin, thảo nào Nhan Tịch không gọi được.

“Lên xe trước đã.” Thẩm Thanh Lan mở cửa xe bảo Nhan Tịch vào, Nhan Tịch nhìn thoáng qua Phó Hoành Dật ngồi ghế lái, sau đó mới ngồi xuống.

“Chào anh rể.” Nhan Tịch nhẹ giọng chào Phó Hoành Dật. Đây là chồng chị, nên gọi một tiếng anh rể.

Phó Hoành Dật vốn có phần không vui vì thấy Nhan Tịch, nhưng nhờ một tiếng anh rể này mà chút không vui đó hầu như biến mất. Anh lạnh nhạt ừ một tiếng.

Thẩm Thanh Lan cười cười. Phó Hoành Dật không phải là một người khó tiếp xúc, nhìn thái độ của anh với Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng là biết. Hôm nay anh lạnh nhạt như vậy hoàn toàn là vì Nhan Thịnh Vũ, còn Nhan Tịch lại bị giận cá chém thớt. Cái bình giấm chua này!

“Ăn cơm chưa?” Vào nhà, Thẩm Thanh Lan hỏi Nhan Tịch, Nhan Tịch lắc đầu. Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật, anh đi vào nhà bếp. Anh và Thẩm Thanh Lan vẫn chưa ăn tối, bây giờ chỉ làm thêm một phần cơm mà thôi, nể mặt một tiếng anh rể, anh sẽ không tính toán chuyện người bạn nhỏ này từng có ý lừa vợ anh đi làm chị dâu.

Trong phòng khách, Nhan Tịch ngồi trên sô-pha, Thẩm Thanh Lan nhìn cô ấy, “Tới tìm chị mà sao bây giờ không nói gì thế?”

Nhan Tịch nhìn vào phòng bếp, Thẩm Thanh Lan bèn nói, “Anh ấy không nghe thấy đâu.”

Nhan Tịch có chút ngượng ngùng, dè dặt hỏi, “Chị, em có thể ở đây vài ngày không?”

Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan cứng lại, “Đã xảy ra chuyện gì?” Lúc vừa thấy Nhan Tịch là cô đã biết có chuyện gì đó rồi, Nhan Tịch là một người không biết che giấu cảm xúc, có gì đều hiện hết lên mặt.

Nhan Tịch rũ mắt nhìn mặt đất, “Chị, em muốn ở đây vài ngày. Nếu không tiện thì em sẽ đến khách sạn ở.”

“Vì sao không muốn về nhà?”

Nhan Tịch im lặng.

Thẩm Thanh Lan không hỏi nữa, “Ăn cơm trước đã, ăn xong chị đưa em đến một căn nhà khác của chị, ở đó còn có bạn chị đang ở, là một cô gái, em có thể ở cùng cô ấy một thời gian không?”

Mắt Nhan Tịch sáng lên, nhanh chóng gật đầu, “Dạ được.”

“Thanh Lan, ăn tối.”

Phó Hoành Dật từ trong nhà bếp bê ra hai tô mì, là mì trộn tương. Bây giờ đã muộn lắm rồi, trong nhà cũng không còn nhiều nguyên liệu nấu ăn, Phó Hoành Dật không nấu ăn, mà nấu mì trộn tương cho tiện.

Anh đặt hai tô mì lên bàn, rồi đi vào phòng bếp, lúc đi ra lại bưng một tô mì lớn hơn hai tô kia một chút, đó là phần của anh. Anh đưa đũa cho Nhan Tịch, Nhan Tịch nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Nhan Tịch cầm đũa ăn, sau đó hai mắt chợt sáng lên, tốc độ ăn nhanh hơn. Cô ấy vốn không mong đợi gì vào tay nghề của Phó Hoành Dật, dù sao hai người đàn ông nhà cô ấy đều không biết nấu cơm, cứ tưởng rằng anh cũng vậy, không ngờ anh lại nấu rất ngon.

Nhan Tịch vừa ăn vừa lén nhìn Phó Hoành Dật, dáng dấp anh đẹp hơn anh trai cô ấy, còn về khí chất, anh trai cô ấy là cậu bé mặt trời, còn anh là ông chú thành thục, chững chạc. Điều này thì không thể so sánh, nhưng anh biết nấu ăn, lại còn nấu rất ngon nữa.

So sánh một lượt, Nhan Tịch lập tức hiểu vì sao Thẩm Thanh Lan lại chọn Phó Hoành Dật mà không phải anh trai mình. Nếu đổi lại là cô ấy thì cũng sẽ chọn người đàn ông trước mắt này.

Vừa nghĩ như thế, Nhan Tịch thầm đồng cảm với anh trai, muốn giành chị từ tay một người đàn ông như thế này thì e rằng rất khó.

“Khụ… khụ…” Nhan Tịch bỗng nhiên ho khan kịch liệt, Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ nhìn cô ấy, rồi đưa ly nước qua, “Em nghĩ gì thế? Ăn mà cũng không tập trung.”

Nhan Tịch nào ngờ mình chỉ vừa ngẩn người một chút đã bị sặc, cô ấy ho đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, ngay cả mắt cũng đỏ.

“Không sao chứ?” Thẩm Thanh Lan lo lắng nhìn sang. Phó Hoành Dật nheo mắt, hình như Thanh Lan đặc biệt quan tâm cô bé này.

Nhan Tịch xua tay, đợi bớt ho lại thì nâng ly nước lên uống, “Chị, em không sao, bị sặc thôi mà.”

Ăn mì xong, Thẩm Thanh Lan đứng lên định dọn bát đũa, dù sao thì vẫn có người ngoài ở đây nên cô muốn giữ mặt mũi cho Phó Hoành Dật. Kết quả, Phó Hoành Dật lại dọn đi luôn.

“Chị, anh rể đối xử với chị thật tốt.” Nhan Tịch hâm mộ nói, cô ấy chợt nhớ tới ba mẹ mình, trước đây luôn thấy ba mẹ rất ân ái, bây giờ nghĩ lại, thì ra tất cả đều là giả tạo. Cái cách bọn họ ở bên nhau không phải là cách mà vợ chồng yêu nhau thường có.

Cô ấy sa sầm mặt, cảm xúc lại xuống dốc không phanh.

Thẩm Thanh Lan biết cô ấy không muốn nói nên cũng không hỏi, “Em ở đây đợi chị một lát, chị dẫn em đến nhà chị.”

Nhan Tịch gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô-pha chờ Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan vào nhà bếp nói với Phó Hoành Dật một tiếng. Sau này anh mới biết cô có một căn nhà ở Thượng Nhã Uyển. Biết cô muốn đưa Nhan Tịch tới đó, anh cũng không nói gì nhiều, chỉ dặn dò, “Lái xe cẩn thận, anh chờ em về.” Nói đến câu cuối, ánh mắt sâu thẳm của anh như có như không nhìn bộ phận nào đó trên người cô.

Thẩm Thanh Lan thấy ánh mắt của anh, chợt nhớ tới lời người nào đó nói bên bờ biển lúc chiều. Mặt cô nóng lên, gật đầu, cầm chìa khóa xe ra ngoài.

Phó Hoành Dật cười cười, tiếp tục rửa bát.

“Chị, thích một người là cảm giác thế nào ạ?” Trên đường đi, Nhan Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Thanh Lan đang lái xe, cũng không nhìn sang cô ấy mà suy đoán: “Em có đối tượng rồi sao? Trong nhà không đồng ý, cho nên em bỏ nhà ra đi?”

“Làm gì có, em sẽ không vì một người đàn ông mà bỏ nhà ra đi.” Nhan Tịch phản bác nguyên nhân, nhưng không phủ nhận là mình bỏ nhà ra đi.

“Vậy thì vì sao?”

Nhan Tịch im lặng, sau đó nói: “Chị, chị còn nhớ em từng nói với chị về con gái riêng của ba em không?”

“Nhớ.” Sao cô có thể quên Tần Mộc được.

“Mẹ của chị ấy đã trở về, không biết bà ta đã nói gì với ba em mà ba lại muốn ly hôn với mẹ. Hơn nữa… em còn tận mắt thấy ba tát mẹ.” Mắt Nhan Tịch đỏ hoe, “Em lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên thấy ba đánh mẹ. Ba từ Nam Thành tới đây, em tưởng ba đến thăm em và mẹ. Kết quả, ba vừa vào cửa liền đánh mẹ một cái rất mạnh, khóe miệng mẹ còn chảy máu.”

Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan lạnh lẽo, trong long cảm thấy không có thiện cảm với cái người tên Nhan An Bang chưa từng gặp mặt này. Kể từ khi biết ông ta là cha ruột Tần Mộc, cô đã bắt đầu không thích ông ta rồi, bây giờ lại nghe ông ta đánh phụ nữ thì lại càng không thích.

“Mẹ em còn chưa nói gì, mà ba đã đòi ly hôn. Hơn nữa, thái độ rất kiên quyết.”

“Lý do?” Thẩm Thanh Lan hỏi. Nếu đã muốn ly hôn, thì phải có lý do.

Nhan Tịch lắc đầu, sắc mặt đau khổ, “Em không biết, bọn họ ầm ĩ trong phòng sách, em nghe không rõ, chỉ nghe loáng thoáng cái gì mà con gái riêng mất tích. Sau đó ba em đi, trước khi đi còn dặn mẹ em mau trở về Nam Thành làm thủ tục ly hôn. Nếu không ba sẽ đơn phương ly hôn.”

Mắt Thẩm Thanh Lan u ám hơn. Có liên quan tới Tần Mộc, chẳng lẽ là vì nguyên nhân Tần Mộc mất tích? Cô nhớ cô từng hỏi Tần Mộc, sao cô ấy lại rơi vào tay bọn buôn người. Lúc đó Tần Mộc đã trả lời như thế nào?

“Tiểu Thất, trên thế giới này đáng sợ nhất chính là lòng người. Em phải nhớ cho kỹ, không được xem nhẹ mà tin tưởng người khác, lại càng không được ỷ lại vào người khác, dù là chị cũng không được tin.”

Lúc nói những lời này, ánh mắt Tần Mộc hiện vẻ khổ sở, nhớ lại suy đoán lúc nãy, ánh mắt cô càng lạnh hơn.

Đưa Nhan Tịch đến Thượng Nhã Uyển rồi, trước khi đi, Thẩm Thanh Lan còn dặn dò: “Em cứ ở đây vài ngày, đừng có đi lung tung. Em là con gái, không nên hở chút là bỏ nhà đi, chẳng may gặp chuyện gì thì có hối hận cũng không kịp.”

Nhan Tịch luôn luôn nghe lời Thẩm Thanh Lan, ngoan ngoãn gật đầu.

“Nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị. Không tìm được chị thì tìm Ân Hi, cô ấy sẽ giúp em.” Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua Kim Ân Hi, thấy cô ấy cho cô một ánh mắt tỏ ý đã biết.

Nhan Tịch gật đầu, nhìn Thẩm Thanh Lan đi, sau đó quan sát Kim Ân Hi. Thật ra Kim Ân Hi đã sớm biết Nhan Tịch, dù sao cô ấy cũng đang điều tra chuyện Tần Mộc mất tích năm đó, biết Thẩm Thanh Lan đang nghi ngờ cái gì. Nhưng cô ấy đã điều tra theo hướng đó mà đến nay vẫn chưa có bất cứ manh mối nào.

“Chị Ân Hi, em ngủ trước đây.” Hai người không quen nhau, Nhan Tịch không biết trò chuyện với Kim Ân Hi như thế nào nên chọn đi ngủ. Kim Ân Hi cười tủm tỉm, vẫy tay, “Đi đi, con gái ngủ sớm đẹp da.”

Thẩm Thanh Lan mới vừa đi xuống lầu liền nhận được điện thoại của Nhan Thịnh Vũ, “Bạn học Thẩm, em gái anh có đến tìm em không?” Điện thoại vừa kết nối, Nhan Thịnh Vũ đã hỏi với giọng sốt ruột không hề che giấu.

Anh ta đã tìm hết tất cả những nơi có thể, nhưng đều không thấy Nhan Tịch. Bây giờ trời đã tối, một đứa con gái ở bên ngoài rất nguy hiểm, anh ta không sốt ruột sao được. Đồng thời, anh ta cũng trách Nhan Tịch quá tùy hứng, đây không phải là lần đầu tiên cô ấy bỏ nhà ra đi.

“Em ấy ở nhà tôi.” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói, “Tôi thấy tâm trạng em ấy không tốt nên để em ấy ở chỗ tôi vài ngày. Nếu anh lo lắng thì có thể đến đón.”

Thật ra, dù Nhan Thịnh Vũ không gọi điện thoại cho cô thì cô cũng sẽ gọi báo cho anh ta một tiếng.

“Không cần đâu, để con bé ở nhà em đi. Hai ngày nữa anh tới đón, làm phiền em rồi.” Nhan Thịnh Vũ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người không sao là tốt rồi.

Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Lan lên tầng rồi đi vào phòng ngủ. Phó Hoành Dật đang nằm tựa người ở đầu giường xem tranh của cô vẽ.

Thấy Thẩm Thanh Lan về, anh đặt tranh lên tủ đầu giường, sau đó nhìn cô không chớp mắt, dù là người mù cũng hiểu ánh mắt nóng bỏng đó là có ý gì.

Gò má Thẩm Thanh Lan nóng lên, cô chỉ nói một câu “Em đi tắm trước” liền vào phòng tắm. Phó Hoành Dật cười cười, ngồi chờ cô gọi anh.

Quả nhiên chỉ vài phút sau, Thẩm Thanh Lan đã gọi anh: “Hoành Dật, lấy giúp em mộ bộ đồ ngủ.” Vừa rồi cô quên lấy đồ ngủ, mãi cho đến khi cả người đầy bọt mới nhớ ra.

“Được, chờ anh một chút.” Phó Hoành Dật đi về phía tủ quần áo, mở ngăn kéo dưới cùng ra, lấy một bộ đồ ngủ màu đen. Anh cười cười nhìn đống vải mỏng trên tay, rồi đi đến trước cửa phòng tắm, “Mở cửa ra.”

Thẩm Thanh Lan hé cửa, giơ tay ra ngoài, Phó Hoành Dật đưa đồ ngủ cho cô rồi quay về giường, khóe môi cong lên, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.