*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dựa theo am hiểu của Thẩm Thanh Lan đối với Lý Bác Minh thì cô không tin anh ta lại làm ra chuyện như thế. Nhưng cũng có vài chuyện rất có thể là chẳng may, ví dụ như bị gài bẫy. “Nếu được, tôi vẫn hy vọng anh có thể nói cho tôi biết chân tướng sự việc, bằng không thì tôi sẽ không giúp anh.” Không những sẽ không giúp, nếu để cho cô biết Lý Bác Minh thật sự có lỗi với Phương Đông, chỉ e là tránh không được chuyện cô sẽ làm gì đó sau lưng.
Lý Bác Minh nhớ lại chuyện xảy ra vào tháng trước, ánh mắt tối sầm lại, vẻ mặt bực bội và hổ thẹn,2“Được, tôi sẽ nói cho cô biết. Nhưng cô phải hứa với tôi là tuyệt đối không được nói với Phương Đông.” “Anh nói trước đi.” Thẩm Thanh Lan không hề đồng ý ngay lập tức. Chuyện xảy ra vào một tháng trước. Vì Phương Đồng ốm nghén quá nặng nên Lý Bác Minh sốt ruột đến phát cáu, ngày nào cũng không nghỉ ngơi đầy đủ, đương nhiên không có tinh thần làm việc. Đúng lúc đêm đó có một buổi tiệc xã giao mà nhất định anh ta phải đích thân đi. Sau khi cơm nước xong xuôi, khách hàng lại rủ đi hát. Vốn dĩ Lý Bác Minh muốn để phó tổng đi thay mình, nhưng đối phương không đồng8ý, rơi vào đường cùng nên anh ta đành phải
Đêm đó uống hơi nhiều, lúc ra khỏi phòng hát thì vừa khéo gặp được Đồng Vận Thi cũng ở đó. Hai năm nay, Đồng Vận Thi luôn vô tình hay cố ý tiếp xúc với Lý Bác Minh, rõ ràng là vẫn chưa từ bỏ. Gặp được cơ hội tốt như thế, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua, bèn đưa Lý Bác Minh đã uống say đến khách sạn gần nhất.
Có điều, đêm đó Lý Bác Minh thật sự uống hơi nhiều. Mà lúc đó, Đồng Vận Thi cũng đã say khướt, có thể nhận ra Lý Bác Minh rồi đưa anh ta đến khách sạn cũng đã là giỏi lắm2rồi.
Hai người vào phòng, chuyện kế tiếp đáng nhẽ sẽ cứ thế mà thành. Nhưng không hiểu sao, Đồng Vận Thi lại ra khỏi phòng rồi không quay lại nữa. Sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh rượu, Lý Bác Minh rời khỏi khách sạn, hoàn toàn không nhớ gì về chuyện đã gặp Đổng Vận Thi, thậm chí còn nghĩ tại sao mình lại ở khách sạn.
Vốn dĩ chuyện này đã bị anh ta quên đi, hoàn toàn không để trong lòng. Dù sao trước đây cũng từng có những lần anh ta uống quá nhiều lúc xã giao rồi ngủ luôn trong khách sạn. Thế nhưng Đồng Vận Thi lại tìm tới nhà, ám chỉ chuyện kia. Lúc đầu anh ta2vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, sau khi hiểu rồi thì liền trở mặt ngay.
Đừng nói đêm đó anh ta uống đến mức quên luôn cả bản thân mình. Khi đó cả người anh ta đã như đống bùn nhão rồi, nào còn sức để làm chuyện gì. Hơn nữa, đêm đó đúng là anh ta ngủ một mình, trong phòng khách sạn vẫn ngăn nắp, nhân viên đến quét dọn sau khi trả phòng hôm đó có thể làm chứng.
Thế nhưng Đồng Vận Thi vẫn khăng khăng rằng đêm đó bọn họ ở cùng nhau, còn làm chuyện đó với nhau. Vì việc này mà cô ta bám lấy anh ta ròng rã một tháng trời. Anh ta thấy phiền vô6cùng, nhưng không dám cho Phương Đống biết, sợ cô bị sốc thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển của thai nhi.
“Cho nên bây giờ anh đang bị người ta bám lấy sao?” Thẩm Thanh Lan thản nhiên hỏi. Vẻ mặt Lý Bác Minh ảo não, “Ừ.”
Thẩm Thanh Lan tin lời giải thích này của anh ta, bởi vì cô có thể nhận thấy và phân biệt được biểu hiện của một người nói dối hay nói thật. Hơn nữa, theo lời miêu tả của anh ta thì dù đêm đó, anh ta và Đồng Vận Thi có ở bên nhau cũng không thể làm chuyện đó với nhau được. Khả năng lớn nhất là Đồng Vận Thi đi nhầm phòng rồi xem người khác là Lý Bác Minh, sau đó làm chuyện kia rồi có thai.
“Chuyện này tôi thật sự bị oan” Lý Bác Minh nói. “Tôi tin anh.”
Anh ta nhìn Thẩm Thanh Lan, trong mắt ánh lên vẻ khó tin, anh ta còn tưởng cô sẽ không tin. Dù sao bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy chuyện này là do anh ta làm, nhưng sau đó không muốn chịu trách nhiệm, cho nên mới trốn tránh.
“Tôi vẫn tin vào nhân phẩm của anh. Nhưng anh chưa giải thích chuyện này với Đồng Vận Thi sao? Chẳng lẽ cô ta không có chút ấn tượng nào với người ở cùng mình?”
Lý Bác Minh lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm, “Cô ta cứ khăng khăng là tôi, còn uy hiếp sẽ nói cho Đồng Đồng biết. Chuyện này tôi vốn dĩ bị oan, nếu bị Đồng Đông biết, trước tiên không nói là thật hay giả, cô ấy cũng sẽ không tin đầu, tôi chỉ lo cô ấy chịu không nổi cú sốc này.”
“Vậy anh định giải quyết chuyện này thế nào? Cũng đấu thể cứ để Đồng Vận Thi làm ầm ĩ như thế. Nếu làm lớn chuyện thì sớm muộn gì Phương Đông cũng biết. Lúc đó anh sẽ không thể giải thích rõ ràng được.”
“Tôi cũng không biết nữa, khách sạn đó chỉ có camera ở đại sảnh và trong thang máy, ở hành lang không có. Xem trong camera thì đúng là tôi và Đồng Vận Thi cùng nhau vào khách sạn thật.” Đây chính là chỗ khó giải quyết. Nếu thật sự dễ dàng như thế thì anh ta đã giải thích rõ với Đồng Vận Thi từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ người đàn bà kia điên rồi, hoàn toàn không nghe giải thích. Vì thế mà có giải thích hay không cũng không còn quan trọng nữa. “Thanh Lan, tôi muốn xin cô tạm thời hãy giữ bí mật giúp tôi, đừng nói cho Phương Đồng biết chuyện này. Tôi sẽ mau chóng giải quyết Đồng Vận Thi, sau đó chờ thời cơ thích hợp rồi đích thân nói thật với Phương Đồng.” Lý Bác Minh khẩn thiết cầu xin. Phương Đồng vừa mới vượt qua giai đoạn nguy hiểm trong ba tháng đầu của thai kỳ. Mặc dù trạng thái trước mắt đã ổn định nhưng cũng không thể bảo đảm sẽ không có vấn đề gì nếu bị kích thích, Thẩm Thanh Lan đồng ý cũng chỉ vì lo cho Phương Đông, “Tôi sẽ giữ kín chuyện này cho anh, nhưng anh vẫn nên nhanh chóng giải quyết phía Đông Vận Thi cho sớm đi. Cô ta đã khăng khăng là anh thì chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha đâu.”
“Tôi biết, tôi định ngày mai sẽ quay lại khách sạn một chuyến để hỏi nhân viên phục vụ xem buổi sáng hôm đó, rốt cuộc Đồng Vận Thi đã đi ra từ phòng nào.” “Tại sao sau khi chuyện xảy ra anh không đi hỏi?”
“Hỏi rồi, nhưng không may là nhân viên phục vụ quét dọn tầng đó lại đúng lúc xin nghỉ phép về quê có việc vào ngày hôm đó, vẫn chưa đi làm lại”
Thẩm Thanh Lan nhướng mày. Quả thật chuyện này hơi trùng hợp, “Anh chắc chắn rằng đêm đó, Đồng Vận Thi say thật?” Hỏi xong, Thẩm Thanh Lan lại tự cười mình. Nếu cô ta không say thật thì sau hôm đó, Lý Bác Minh đã chẳng một mình tỉnh lại trong khách sạn. Xem ra đây quả thật là trùng hợp.
“Hai ngày trước, nhân viên lễ tân khách sạn gọi điện thoại cho tôi, nói rằng trong mấy ngày tới nhân viên phục vụ đó sẽ quay lại.”
Biết rõ chuyện đã xảy ra rồi, Thẩm Thanh Lan cũng không còn nghi ngờ nữa, cùng Lý Bác Minh đi vào phòng tiệc. “Ơ, sao hai người lại càng trở về?” Phương Đông thấy hai người cùng trở lại thì hơi ngạc nhiên.
Thẩm Thanh Lan cười trừ, “Tớ ra ngoài nghe điện thoại, lúc trở lại gặp anh ấy ở nhà vệ sinh, nên cùng nhau quay lại.”
“Ừ.” Phương Đồng không hề nghi ngờ, cũng không để ý hay lấy làm lạ khi Thẩm Thanh Lan ra ngoài nghe điện thoại quá lâu.
Tiệc rượu bắt đầu, Thẩm Quân Dục lên sân khấu đọc lời chào mừng, sau đó là tiệc khiêu vũ. Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục nhảy mở màn, những người khác cũng lục tục vào sân nhảy. Kim Ân Hi xịt thêm nước hoa, rồi mới từ từ đi lại chỗ Daniel. Có điều, vừa đi được nửa đường, cô thấy một cô gái tóc vàng mắt xanh đi tới trước mặt Daniel, rõ ràng là mời anh khiêu vũ. Kim Ân Hi dừng bước, rồi lập tức bước nhanh lại chỗ hai người, kéo cánh tay đang khoác trên vai Daniel xuống, cười khanh khách nói: “Anh trai này không muốn khiêu vũ với cô, cô cần gì phải mặt dày lôi kéo chứ?”
Cô gái nhìn thoáng qua Kim Ân Hi, ánh mắt xem thường, “Cô là ai?”
“Tất nhiên là bạn nhảy của anh đẹp trai này rồi.” Dứt lời, Kim Ân Hi nháy mắt với Daniel, “Anh nói có đúng không, honey?”
Daniel không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ im lặng nhìn Kim Ân Hi. Cô mặc kệ cô gái tóc vàng mắt xanh còn ở đây liền kéo Daniel vào sân nhảy. “Này anh, em biết em rất đẹp, nhưng anh cũng không cần nhìn chằm chằm em như vậy chứ?” Kim Ân Hi chế giễu Daniel.